Hội Thiên Thần – Truyện SEx Hành Động 2021 – Update Chap 30

Chapter 18: SỰ THẬT

18h30, Phòng tạm giam,

Trong gian phòng nhỏ, bốn bức tường sơn xám vuông vức chỉ có một khung cửa sổ khung sắt thật nhỏ trên cao. Bên cạnh chiếc giường đơn nhỏ là một chiếc bàn vuông, trải khăn trắng ngay ngắn. Trên bàn là hai đĩa bò beefsteak măng tây nóng hổi bốc khói, còn có một cây nến nhỏ đang cháy chỉ đủ chiếu sáng hai gương mặt một nam một nữ đối diện nhau.


Không được chê đâu… – Thùy Chi mỉm cười nhìn Trung Quân bỏ miếng thịt nhỏ vào miệng nhai nhai còn nhướng mày như đánh giá.​

Không… Thật sự ngon lắm… – Anh nhìn nàng mỉm cười, tiếp tục cắt thịt ăn.​

Thùy Chi chống hai tay dưới cằm nhìn anh ăn mà vui vẻ. Một bữa tối lãng mạn như vậy trong phòng tạm giam là chuyện chưa hề có tiền lệ ở đây. Thùy Chi đã tốn nhiều công sức để chuẩn bị… Ngay cả món beefsteak nàng cũng phải mua sẵn thịt đem vào nhà bếp cơ quan mượn chỗ chế biến. Khi Trung Úy Thùy Chi mặc một chiếc váy dài thướt tha với hai đĩa thịt bò nghi ngút khói trên tay bước vào nơi này đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên. Nhưng không sao cả. Vì anh, Thùy Chi không ngại ngùng gì với những ánh mắt tò mò đó…


Em ăn đi…​

Trung Quân cắt thịt đút cho Thùy Chi, nàng há miệng nhận lấy, mỉm cười thật tươi. Chợt nụ cười trên môi hơi cứng lại sượng cứng…


Hình như… hơi mặn phải không ? – Thùy Chi mặt thoáng đỏ ửng, lí nhí hỏi.​

Không… rất vừa miệng mà… – Trung Quân lắc đầu, vẫn ăn ngon lành.​

Phì… Anh lại nói dối em…​

Anh nói dối em bao giờ chứ ? Trung Úy nói phải có bằng chứng chứ… – Trung Quân cười tủm tỉm hỏi.​

Anh muốn bằng chứng sao ? Em còn có nhân chứng đấy…​

Là ai vậy ?​

Huỳnh Thiên…​

Thùy Chi mỉm cười ánh mắt sắc bén nhìn Trung Quân. Gương mặt anh lúc này không thể che giấu vẻ kinh ngạc, hai hàng lông mày rậm hơi nhíu lại. Thùy Chi đã nghe Xuân Nhi kể lại. Đêm đó người dẫn nàng lên tầng 15, bước vào căn phòng đó đúng là Huỳnh Thiên. Và Trung Quân đã xuất hiện ở tầng 15 là để giải cứu nàng, cũng vì vậy mà anh bị đổ tội sát hại Ngọc Ánh. Còn việc nàng sáng hôm sau không nhớ gì cả thì phải hỏi tội vị bác sĩ thần kinh học trước mặt này rồi.


Em đã nhớ lại hết rồi sao ?​

Tại sao anh không khai ra đêm đó còn có những kẻ khác ? – Thùy Chi không trả lời anh, hỏi ngược lại.​

Nàng không muốn Trung Quân nhận ra mình đang suy đoán nên câu hỏi cũng rất kín kẽ không sơ hở. Nàng tin anh che giấu cho Huỳnh Thiên và đồng bạn là có lý do. Tìm hiểu được nguyên nhân đó đối với Thùy Chi còn quan trọng hơn chuyện đã xảy ra đêm đó.


Anh không biết che giấu cho Huỳnh Thiên và bốn gã kia là tự hại bản thân anh sao ?​

Trung Quân xiên miếng thịt nhỏ cho vào miệng ăn, ánh mắt lại hơi cúi xuống nói:


Anh không bị sao cả. Em không cần lo cho anh…​

Phải… Em không cần lo cho anh. Vì anh có người chống lưng mạnh mẽ… Ngay cả những bản án và bằng chứng buộc tội anh… chẳng qua trong mắt anh chỉ là một thế cờ… Anh chỉ đang ở đây vì thế trận cần anh ở đây… Có phải không ?​

Thùy Chi vờ như lơ đễnh nói, nhưng ánh mắt vẫn quan sát Trung Quân. Từng lời nói của nàng hoàn toàn là rút lại từ lời nói của ông Can, thêm vào suy đoán của bản thân nàng. Nhưng khi nàng nhìn thấy nét mặt không ngừng biến đổi theo lời nói của mình, trái tim Thùy Chi bất giác đập nhanh. Nàng biết mình đã đoán đúng hướng.

Trung Quân im lặng nhìn ngọn nến nhỏ trên bàn chỉ còn một nửa. Vài giây sau anh đặt cái nĩa trên tay xuống, ánh mắt nhìn lại phía ô nhỏ trên cánh cửa, trầm giọng nói:


Nếu em đã biết… Anh cũng không giấu em nữa. Anh phải ở lại đây là ý của cha anh.​

Thùy Chi nhìn anh trầm ngâm suy nghĩ rồi tiếp tục kể lại câu chuyện của mình.


Anh từ nhỏ ở với mẹ ở Canada. Năm năm trước mẹ bị ung thư, trước khi bà qua đời đã trăng trối khuyên anh về nước tìm cha. Hai người họ vốn rất yêu thương nhau, nhưng lại không hợp tính cách nên không thể sống chung. Mẹ anh có thai anh trước khi đám cưới. Nhưng bà nhận ra không thể sống chung với cha nên kiên quyết rời đi dù đã mang thai tháng thứ năm. Cha đã nài nỉ van xin bà quay về nhưng bà không đồng ý. Đến lúc anh được bốn tuổi đã theo bà định cư ở Canada… Mẹ anh rất ít nói về cha. Anh chỉ biết tên ông là Đỗ Trung Hậu.​

Thùy Chi cả người chấn động. Rất may Trung Quân đang cúi đầu không thấy được nét mặt biến đổi của nàng. Đỗ Trung Hậu cái tên mà anh vừa nói là một người giậm chân có thể rung chuyển cả đất nước. Ông ta không những quyền thế ngập trời, lại rất được lòng nhân dân vì sự cương trực ngay thẳng trong đường lối chính trị. Hiện nay, Nhất lão đang chống chọi bệnh tuổi già như ngọn đèn trước gió. Đỗ Trung Hậu là một trong hai người có khả năng cao nhất ngồi lên vị trí lãnh đạo cao nhất của đất nước.


Lúc đó anh cũng không biết cha mình là một người… dưới một người trên triệu triệu người… – Trung Quân nhìn nàng nhăn mặt cười nói. – Thậm chí anh quay về gặp gỡ ông cũng là hoàn thành ý nguyện của mẹ. Dù sao anh biết ông cũng đã lập gia đình còn có hai đứa con… Nhưng không ngờ gặp lại anh, cha rất vui…​

Thùy Chi mím môi trầm ngâm. Theo nàng nhớ được ông Hậu có hai đứa con, nhưng đều là con gái. Dù bản thân nàng cũng là nữ giới, bài xích quan niệm “trọng nam khinh nữ”, nhưng vẫn phải thừa nhận văn hoá của một dân tộc rất khó thay đổi.


Ông vốn muốn dẫn dắt anh đi theo con đường chính trị, nhưng anh không muốn. Anh yêu thích nghề nghiệp của mình. Sau cùng ông tôn trọng ý kiến của anh… Để anh tự đi con đường của mình không can thiệp vào…​

Nhưng kẻ đối đầu với cha không ít… Dù mối quan hệ máu mủ của anh và ông không công khai… thậm chí ngoại hình của anh và cha cũng khác nhau khá nhiều… Nhưng người ta vẫn tìm ra được…​

Và họ đã dùng anh để hạ uy tín ông ? – Thùy Chi nói tiếp lời anh. – Không, không đúng. Vì giữa hai người không có mối quan hệ huyết thống trên pháp luật. Việc anh làm không thể gây ra áp lực dư luận lên người ông.​

Trung Quân nhìn nàng gật đầu lại lắc đầu, mỉm cười nói:


Em nói đúng. Nhưng họ vẫn nghĩ ra cách dùng anh để tác động đến con đường chính trị của cha anh đấy !​

Họ dùng anh để ép ông phải nhượng bộ…. sao ? – Thùy Chi nói ra câu hỏi chính nàng vẫn chưa có lời giải đáp.​

Trung Quân gật đầu, môi mấp máy định nói chợt ngừng lại mỉm cười nhìn Thùy Chi.


Xem ra Trung Úy hôm nay thăm tù có mục đích phải không ?​

Thùy Chi nôn nóng muốn biết nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh giương lên cái cằm ương bướng đón nhận ánh mắt của anh.


Anh không nói thì thôi… Em vẫn tự điều tra được…​

Vậy mà anh vẫn tưởng là em nhớ anh đấy.​

Em nhớ anh thật mà…​

Thùy Chi đẩy bàn ăn sang một bên, chuyển sang ngồi trên mép giường bên cạnh Trung Quân. Nàng choàng cánh tay ngã đầu lên bờ vai rắn chắc của anh. Dù ở trong phòng tạm giam nhưng bộ quần áo anh mặc vẫn thẳng thớm thơm tho như vậy. Trung Quân cúi xuống hôn lên bờ môi mềm mại của nàng.


Chi ơi… Anh muốn em quá…​

Em cũng muốn… – Đôi môi nàng hé mở chiếc lưỡi nhỏ ướt át dâng vào miệng anh.​

Trung Quân nhận ra cánh tay mình chạm vào hai khối thịt mềm mại trên ngực Thùy Chi. Dù qua một lớp vải mỏng anh vẫn nhận ra bên trong đó nàng không mặc áo ngực. Cả người Trung Quân nhộn nhạo khao khát, anh kéo bàn tay nhỏ của nàng đặt lên đũng quần căng cứng của mình. Thì thầm trên đôi môi mềm mại của nàng.

Thùy Chi dụi gương mặt nóng rang đỏ ửng vào cổ anh. Bàn tay nhỏ lén lút vuốt ve khối thịt to lớn giữa hai chân anh. Dù qua vài lớp vải bàn tay nàng vẫn cảm nhận được hơi nóng của nó. Thùy Chi cắn môi thì thào vào tai anh:


Nó cứng như vậy là rất nhớ em sao ?​

Hai ngày nay nó nhớ em lắm… Anh không ngủ được… – Trung Quân mân mê hai bầu vú mềm mại làm Thùy Chi thở dốc. – Nhưng… chắc phải chờ một tuần nữa, sau khi anh ra khỏi đây thôi…​

Sao phải chờ ?​

Nhưng… ngoài kia còn người đó…​

Em biết… nhưng… em mặc kệ…​

Thùy Chi mặt ửng đỏ nhẹ nhàng quỳ gối lên giường. Bám chặt bờ vai của Trung Quân, nàng giở một chân qua người, ngồi xuống đùi anh. Nàng kéo tà váy dài lên phủ kín hạ thể anh, bàn tay nhỏ luồn vào bên trong tìm đến dương vật anh.


Em… em thật là không mặc… ?​

Trung Quân ngạc nhiên bật thốt lên khi dương vật anh chạm vào da thịt mềm mại giữa hai chân nàng.


Em không mặc gì bên trong hết…​

Thùy Chi cắn môi mặt đỏ ửng nhìn anh lí nhí nói. Bàn tay nhỏ của nàng bên dưới lớp váy cầm lấy khúc thịt cứng rắn của anh cọ xát nhẹ nhàng vào giữa hai mép âm hộ đã sớm ẩm ướt.


Anh không thích sao ?​

Ha ha… Anh thích lắm… Em còn ướt như vậy. Rất nhớ anh sao ? – Trung Quân đón lấy bờ môi đỏ mọng của nàng mà hôn.​

Ư… Nó nhớ anh đến phát điên… – Thùy Chi đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt của anh, rít lên thật khẽ.​

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện… Cơ thể nàng đã sớm rạo rực không thể kềm nén nổi. Thùy Chi vẫn hôn rít lấy môi anh, nàng nhổm người cao lên để đầu dương vật anh chèn cứng vào giữa hai mép âm hộ của nàng.


Ưm…. – Nàng giấu gương mặt đỏ ửng vào cổ anh, hạ thể từ từ hạ xuống.​

Ah…​

Trung Quân hít hà khoan khoái khi dương vật anh đi hết vào trong cơ thể nàng. Hai bàn tay anh luồn sâu vào trong lớp váy xoa nắn bờ mông mềm mại mát rượi của Thùy Chi. Rồi bợ bên dưới giúp nàng bắt đầu nhấp nhổm lên xuống.


Ư…. Ư… ư….​

Thùy Chi giấu gương mặt đỏ ửng xấu hổ vào sau cổ Trung Quân. Nàng biết giây phút này ngoài ô cửa kia có lẽ có không ít ánh mắt đang lén lút nhìn. Nhưng Thùy Chi không cưỡng lại được bản thân mình. Sự ham muốn ân ái với anh đã vượt quá sức chịu đựng của nàng. Nàng nhắm chặt hai mắt, miệng ư ử thở dốc khi cả cơ thể không ngừng trồi sụt trên người anh.


Uwmmm… ôi…​

Thùy Chi đoán đúng, nhưng không hoàn toàn chính xác. Lúc này khu vực phòng tạm giam tất cả cán bộ đều vắng mặt chỉ còn duy nhất một người đang ghé mắt sát vào khe hở trên ô cửa buồng giam của Trung Quân. Người đó không xa lạ với Thùy Chi mà chính là Tiến Dũng.

Giây phút này cả gương mặt hắn đỏ bừng, vặn vẹo méo mó, ánh mắt cay độc tràn ngập ghen tuông nhìn qua khe hở nhỏ. Chứng kiến Thùy Chi ư ử sung sướng trên người một tên đàn ông khác làm Tiến Dũng phẫn uất đến điên cuồng. Âm thanh rên rỉ của Thùy Chi mỗi lúc một lớn dội vào tai của hắn như từng nhát dao đâm sâu vào tim. Hai nắm tay hắn siết chặt phát ra tiếng răng rắc, hai mắt mở to nổi gân máu. Bông hoa xinh đẹp đó do chính tay hắn vun vén đến ngày khoe sắc rực rỡ lại bị kẻ khốn nạn khác hái mất.

Tiến Dũng nhìn gương mặt đẹp trai đỏ ửng sung sướng của Trung Quân căm hận đến tột đỉnh. Lại nhìn anh hôn ngấu nghiến bờ môi đỏ mọng hổn hển của Thùy Chi. Hai tay anh đặt trên ngực áo say mê vò nắn hai bầu vú căng tròn không nịt ngực của nàng. Hắn lại nhìn Thùy Chi không ngừng trồi sụt lên xuống, đôi môi cuống quít hôn rít lên Trung Quân vẫn không ngăn được tiếng rên xiết sung sướng. Tiến Dũng siết chặt cán súng đeo bên lưng quần, hắn hận không thể xông vào xối cả băng đạn lên hai kẻ bên trong kia.

Nhưng khoảnh khắc sự tức giận lên đến đỉnh điểm, trong đầu Tiến Dũng chợt vang lên đến một giọng nói. “Anh làm tốt việc này… Tôi sẽ làm cho Thùy Chi ngoan ngoãn phục tùng anh mãi mãi…”. Giọng nói đó như chứa đầy ma lực làm sự tức giận trong lòng hắn nguôi ngoai. Tiến Dũng nhìn lại bên trong một lần nữa hừ lạnh, quay người đi ra ngoài.


Uwmmmm… ôi… anh ơi…​

Ahhh…​

Trung Quân ngã ra giường mang theo cả Thùy Chi bám chặt trên người anh. Nàng thiêm thiếp đê mê hổn hển rúc vào cổ anh. Bên dưới lớp váy dài bao phủ hạ thể trần trụi của hai người dán chặt vào nhau. Dương vật anh căng phồng cong lên vẫn một nửa bên trong âm hộ nàng không ngừng xuất tinh ồ ạt.


Ư… Em muốn ngủ… không muốn về nữa… – Thùy Chi nỉ non bên tai anh.​

Ừ… anh cũng muốn ôm em ngủ… – Trung Quân bàn tay vẫn còn trong váy mân mê vuốt ve cặp mông tròn trịa của nàng.​

Thùy Chi như nghĩ đến chuyện, nàng chợt nhổm dậy vuốt mái tóc loà xoà trên mặt Trung Quân hỏi:


Bích Phương vì sao tố cáo anh ? Làm sao cô ấy có thể phân biệt ra dáng người phía sau của anh từ xen lẫn 5rất nhiều người đàn ông khác ?​

Trung Quân gác tay kê sau đầu nhìn lên Thùy Chi cười tủm tỉm:


Anh vốn cũng suy nghĩ chuyện này rất lâu… Và cuối cùng anh cũng nghĩ ra…​

Em về thử tìm trên Báo điện tử Men Today… thử tìm tên anh… – Giọng nói anh rất vui vẻ như đang tham gia một trò chơi thú vị. – Sẽ tìm được một đoạn video phỏng vấn anh bên cạnh hồ bơi. Cuối cuộc phỏng vấn đó, có cảnh anh bước xuống hồ…​

Đó là cái video duy nhất anh nhớ có hình ảnh sau lưng anh quay khá rõ… Em có thể đưa nó cho Bích Phương, xem cô ấy có nhận ra không ?​

Nếu cô ấy xác nhận nó. Tức là suy đoán của anh đã đúng. Sở dĩ Bích Phương nhớ rất kỹ hình ảnh của anh trong video vì ý thức cô ấy lúc đó ở trạng thái tập trung… Nếu anh đoán không sai, tin nhắn Huỳnh Thiên gửi cho em cũng in vào đầu cô ấy vào thời điểm đó… Ở trạng thái tập trung cao độ đó… Bích Phương không nhận biết những điều xung quanh… thậm chí cũng không biết mình đã được người ta đeo lên đầu một cái kính VR.​

Ý anh là cô ấy đã thấy anh trong video phát qua kính VR ?​

Anh đoán vậy… Dù là anh cũng không thể chuyển hình ảnh vào đầu một người.​

Tốt lắm.​

Thùy Chi phấn khích vì chuyện anh vừa giải thích nàng ngồi nhổm dậy. Đi vào nhà vệ sinh nhỏ trong góc phòng, rửa sạch hạ thể mình. Khi Thùy Chi trở lại, Trung Quân đã ngồi lại bàn đang ăn sang đĩa thịt bò bỏ dở của nàng. Anh ăn ngon lành như đang thưởng thức món ngon nhất trên đời. Thùy Chi ngồi xuống bên cạnh mỉm cười nhìn anh.


Tại sao Huỳnh Thiên biết thôi miên ? Hắn cũng là một bác sĩ như anh sao ? – Thùy Chi hỏi.​

Không. Hắn chưa tốt nghiệp Bác sĩ. Hắn biết thôi miên là vì… anh dạy hắn…​

Hả ?​

Phải… Huỳnh Thiên là học trò của anh.​

Trung Quân đặt nĩa xuống hớp một ngụm nước, ánh mắt nhìn ngọn đèn cầy còn rất ngắn trên bàn, giọng âm trầm nói:


Trước đây anh có tham gia giảng dạy môn Thần kinh khoá Đại cương ở Trường Đại học Y. Huỳnh Thiên là đứa sinh viên xuất sắc nhất trong lớp. Anh nhận ra hắn có năng khiếu bẩm sinh về thôi miên. Sức mạnh tinh thần hắn rất lớn. Vì mến tài, anh đã dạy thêm cho hắn… Đúng như anh dự đoán, Huỳnh Thiên rất nhanh nắm bắt tất cả kỹ thuật của thôi miên học…​

Sau đó… khi anh phát hiện ra thân phận của hắn, anh đã ngừng lại. Nhưng có vẻ như anh nhận ra quá muộn…​

Huỳnh Thiên… Phạm Huỳnh Thiên…​

Thùy Chi nhíu mày tự lẩm bẩm. Lời nói của anh dường như làm trong đầu nàng loé lên một suy đoán. Thủ lĩnh bên cánh tả, đối địch với ông Trung Hậu cha anh, là một người đàn ông mang họ Phạm, Phạm Công Định…


Em đoán đúng rồi đấy. Dù anh không biết mục đích Huỳnh Thiên tiếp cận anh là gì… Nhưng những điều hắn làm sau này làm cho người thầy như anh phải hổ thẹn không dám nhận… Nhiều khi anh cũng không dám tin đó là chuyện hắn làm ra… nhất là cái chết của đồng nghiệp của em. Anh chỉ có thể trách mình khi xưa có mắt không tròng…​

Thùy Chi nắm chặt tay anh, ngã đầu lên vai anh nói:


Anh dạy hắn sử dụng dao mổ. Còn việc hắn dùng nó để cứu người hay hại người là quyết định của bản thân hắn… Hắn tự phải gánh chịu hậu quả, không phải là anh.​

Trung Quân như nghĩ đến điều gì đó làm anh hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn Thùy Chi, ánh mắt dò xét hỏi:


Em không còn ám ảnh về những chuyện xảy ra đêm dạ tiệc chứ ?​

“Ám ảnh sao ?” Thùy Chi hơi ngạc nhiên. Dù nàng không nhớ ra, nhưng đã đoán ra 90% diễn biến sự việc của đêm đó. Nhưng nàng vẫn không nghĩ rằng trong đầu để lại ám ảnh chỉ vì mình suýt bị cưỡng bức bởi vài gã đàn ông. Với Thùy Chi chuyện xảy ra trưa nay ở khu đặc trị bệnh viện Hoà Đức mới thật sự là nỗi ám ảnh khó quên. Hiển nhiên nàng sẽ không kể lại cho anh nghe quá trình mình giải cứu Xuân Nhi thế nào.


Vậy còn anh ? – Thùy Chi rúc mặt vào cổ anh hỏi. – Khi anh thấy em nằm giữa năm kẻ đó… Anh có ghen không ?​

Em nằm giữa năm kẻ đó sao ? – Trung Quân sững người nhìn xuống Thùy Chi.​

Thùy Chi hơi chột dạ, nàng không biết nàng sai lầm ở điểm nào. Không phải Xuân Nhi đã kể như vậy sao ? Huỳnh Thiên còn có bốn gã đàn ông như đều là đàn em nghe lệnh hắn.


Ha ha… Ra là vậy… – Trung Quân bật cười lớn. – Em còn chưa khôi phục được ký ức đêm đó… Là em đang lừa anh…​

Em… – Thùy Chi mím chặt môi hậm hực. – Vậy tại sao anh lại thôi miên em ?​

Anh… – Đến lượt Trung Quân lúng túng​

Theo em biết, đêm đó Huỳnh Thiên hoặc kẻ nào đó có chạm vào người em… buổi sáng trên ngực em có vết bầm nhỏ như ngón tay bấu vào… Nhưng hắn còn chưa xâm hại em, em có thể cảm nhận được cơ thể của mình…​

Nhưng anh vẫn thôi miên em làm em không thể nhớ lại… Vì sao ? Hay là anh cho rằng một người cảnh sát như em lại không vượt qua được cảm giác bị kẻ khác suýt cưỡng bức ?​

Vậy anh không muốn em nhớ đến điều gì đã xảy ra đêm đó ? – Thùy Chi hỏi.​

Trung Quân im lặng không trả lời những câu hỏi liên miên của Thùy Chi. Anh từ tốn ăn hết phần thịt bò còn lại, rồi dùng khăn giấy lau miệng mình. Thùy Chi vẫn nhìn anh chằm chằm nàng có cảm giác điều anh sắp nói có liên quan rất lớn đến mình.


Em nói đúng… Em là một người cảnh sát mạnh mẽ, có lẽ anh đã nghĩ quá nhiều rồi. – Trung Quân nắm hai bàn tay nhỏ của nàng, nói. – Bây giờ anh sẽ giúp em khôi phục lại ký ức đêm đó… Nhưng em phải hứa với anh, em phải bình tĩnh đối mặt với nó…​

Được… – Thùy Chi gật đầu, nàng mím chặt môi ánh mắt kiên định nhìn anh.​

Trung Quân xoay người đỡ Thùy Chi nằm xuống giường. Ánh mắt anh nhìn nàng nghiêm túc hơn bao giờ hết.


Thùy Chi… Em có chắc mình muốn làm việc này không ?​

Em muốn biết sự thật…​

Vậy được. Em nhắm mắt lại đi. – Trung Quân gật đầu.​

Thùy Chi nhắm chặt hai mí mắt. Không gian xung quanh như đột ngột biến mất chỉ có bản thân nàng đứng giữa một khoảng đen tối mịt mù. Cảm giác này có chút quen thuộc như từng gặp ở đâu đó. Chợt bên tai nàng vang lên giọng nói trầm ấm của Trung Quân…


“Thùy Chi… Chỗ em đang đứng ngôn ngữ của thôi miên học là đường hầm của ý thức…”​

“Nó càng tối, chứng tỏ ý thức của em đối với sự việc trước mắt càng mơ hồ… Điều em cần làm là tưởng tượng bản thân mình tiếp tục đi về phía trước… Phía trước là những ký ức của em về ngày hôm đó…”​

“Không cần sợ hãi bóng tối… Tất cả những gì em thấy hoàn toàn nằm trong đầu em…”​

Thùy Chi cũng không hiểu mình phải “bước” đi như thế nào, khi nàng không cảm nhận được hai chân của mình. Nàng đứng thẫn thờ một lúc lại phát hiện ra mình không thể mở miệng hỏi Trung Quân. Thùy Chi hít một hơi thật sâu lại không cảm nhận được không khí lấp đầy lồng ngực. Nơi này thật kì lạ… Trái lại nàng không hề cảm thấy sợ hãi mà tràn ngập tò mò thích thú.


“Tập trung… Dùng những gì em nhớ được về đêm đó làm mồi dẫn…”​

Nghe âm thanh quen thuộc của Trung Quân, Thùy Chi “nhắm mắt” lại. Dù nàng thật sự vẫn đang nhắm mắt, nhưng trong ý thức của nàng hành động đó lại lặp lại như một thói quen khi nàng cần tập trung suy nghĩ. Những hình ảnh của đêm đó từ nơi nào đó xa xăm mờ ảo tiến dần đến. Thùy Chi bắt đầu nhận ra mình đang tiến về phía trước khi những hình ảnh kia vụt qua hai bên.

Nàng nhận ra mình đã trở lại trong buổi tiệc. Tấm lưng to lớn của anh đang quay về phía nàng. Trước mặt nàng là một cái bàn đứng với vô số ly rượu uống dở…

“Thùy Chi…”

Một giọng nói lạ lẫm vang lên bên tai, Thùy Chi quay lại nhưng chợt thấy lòng bàn tay mình truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Cảm giác này rất quen thuộc nó chạy hết cơ thể nàng. Rồi hình ảnh lại trôi qua vùn vụt… Thùy Chi thấy cả người mình mất kiểm soát bước theo gót chân người đàn ông phía trước. Nàng thậm chí không thể ngẩng đầu lên nhìn mặt hắn. Ánh mắt nàng như bị thu hút dán chặt vào bàn tay mình bị hắn nắm chặt dắt đi. Thùy Chi nghe được tinh thần mình sợ hãi réo gọi tên anh…

“Trung Quân… Cứu em…”

Người đàn ông đó dắt nàng vào buồng thang máy. Mí mắt nàng nặng trĩu đầu cúi thấp chỉ loáng thoáng thấy được hắn bấm số 15. “Suốt cả quá trình hắn luôn nắm bàn tay mình. Mấu chốt là bàn tay sao ? Làm sao để mình rụt tay về ?” Thùy Chi chợt nhận ra trong đầu nàng tự nảy lên một suy nghĩ. Đó rất có thể là suy nghĩ của chính nàng tại thời điểm đó.

Bước ra khỏi thang máy, người đàn ông đó dẫn Thùy Chi bước vào một căn phòng. Gần như khi cửa phòng bật mở nàng liền nghe được âm thanh rên rỉ sung sướng của phụ nữ vang vọng bên tai… Bên cạnh đó còn có tiếng thở hào hển và âm thanh phành phạch da thịt của một cuộc giao hoan cuồng nhiệt.


“Anh Thiên… uwmmm… anh thành công… rồi sao ?”​

“Hắc hắc… Thiên thiếu thật lợi hại… Cướp cả món ăn trên miệng Trung Quân…”​

“Thiên thiếu… Chơi nó cho anh em xem đi…”​

Thùy Chi nghe được người phụ nữ và hai người đàn ông khác nói cười làm cả người nàng bắt đầu run rẩy.


“Yên tâm đi… Hôm nay ta cho các ngươi chứng kiến một nữ cảnh sát sung sướng có thể dâm đãng đến thế nào…”​

Gã đàn ông vừa nói vừa đưa tay còn lại kéo lệch một bên dây áo Thùy Chi. Nàng không ngẩng đầu lên được, hai cánh tay cũng bất động chỉ đứng cúi đầu trước người hắn. “Không…” Thùy Chi nhìn bàn tay hắn đùa luồn vào trong áo lót nàng, xoa nắn bầu vú căng tròn của nàng.


“No căng… Thật đã… Ha ha…”​

Thùy Chi uất nghẹn bị hắn đẩy ngã xuống giường. Hắn đưa bàn tay nàng đang bị hắn nắm chặt lên trước mặt nàng, giọng đắc ý nói:


“Trung Úy Chi… Tôi biết em nghe được tôi nói… Em rất đặc biệt nên tôi sẽ không đối xử với em như những nạn nhân trước. Tôi sẽ không bôi mờ đi lý trí của em mà để Trung Úy cảm nhận được từng giây từng phút năm tên tội phạm mà em săn lùng luân phiên chơi em… Cảm nhận thật thụ 100% mà không thể phản kháng… Cảm giác đó mới đúng là sung sướng ah…​

“Anh Thiên… các người là Thiên thần Hội sao ?” – Giọng nói sợ hãi của cô gái kia vang lên.​

“Câm miệng… muốn chết sao ?”​

“KHÔNG…. KHỐN KIẾP…” Thùy Chi gào thét trong lòng, đầu nàng nghiêng một bên ánh mắt dán chặt vào bàn tay hắn đang nắm tay mình đặt trên vai nàng. Khi đầu vú nàng cảm nhận được đầu lưỡi ươn ướt của hắn liếm quanh cả người nàng căng cứng phẫn uất đến tột độ. Hắn như thưởng thức một món ngon, liếm lắp quanh núm vú đỏ hồng của nàng, rồi mới ngậm vào miệng mút mút ngon lành. Bàn tay giữ tay Thùy Chi chống xuống nệm, tay còn lại hắn đưa xuống kéo mép váy nàng lên, luồn vào trong.

Cả gương mặt Thùy Chi ửng đỏ, hai mắt khép hờ bất động, hai cánh mũi phập phồng thở gấp. Bàn tay hắn đang mân mê bờ mu mềm mại của nàng, còn miếc miếc vào khe rãnh giữa hai mép âm hộ. Hắn kéo lệch đáy quần lót của nàng ra… Ngón day tìm vào giữa hai mép thịt mềm mại day day liên tục….


Ư…​

Nhạy cảm lắm… Ha ha… Chưa gì đã ẩm ướt rồi…​

Thùy Chi bật rên khẽ, hai mắt khép hờ bất động đã ươn ướt nước mắt phẫn uất. Nàng lúc này thật sự muốn giết người. Làm một người cảnh sát nhiều năm trong tay cầm súng bảo vệ công lý, Thùy Chi hiểu mình phải bình tĩnh trong mọi trường hợp. Nhưng khoảnh khắc này nàng thật sự muốn giết người. Nàng cố quên đi cảm giác nhột nhạt nhục nhã trên cơ thể, để tập trung ý chí của mình lại điều khiểni từng múi cơ trên người. Cơ thể nàng lúc này rất nóng, máu trong mỗi van mạch đều bơm đầy đến căng phồng. Cơ thể nàng từng chút ưỡn cong lên, không phải vì hưởng ứng gã đàn ông trên người mình mà vì nàng đang dồn hết sức lực để giải thoát mình ra khỏi xiềng xích của tinh thần. Thùy Chi như nghe được cả âm thanh bừng bực đứt vỡ bên trong cơ thể mình…


Hắc hắc… ý chí rất kiên cường đó… Nhưng vô dụng thôi…​

Gã đàn ông cười đùa. Một ngón tay hắn bên dưới từ từ tiến vào trong âm hộ ướt át của Thùy Chi, móc móc vào thành âm hộ nàng.


Ư….​

Thùy Chi thở dốc bật rên khẽ. Bao nhiêu sức lực nàng dồn tụ lại như một trái bóng bơm căng xì hơi rút đi tiêu tán. Cả người nàng mềm nhũn, hổn hển cảm nhận ngón tay hắn móc ngoáy bên trong âm hộ.


Ư…​

Wah… nhiều nước lắm bây ơi…​

Ha ha….​

Lời nói của gã đàn ông làm mấy tên đồng bạn bật cười hô hố… Thùy Chi vẫn bất động ánh mắt vô hồn nhìn một chỗ. Cảm giác nhục nhã ê chề này làm nàng muốn bật khóc. Nhưng ngay cả quyền được khóc nàng cũng không có…

“Huỳnh Thiên… Mở cửa…” – Đột nhiên lúc này một giọng nói kềm nén giận dữ vang lên bên ngoài.

Thùy Chi thấy cả người mình kích động phấn chấn. Nàng nhận ra đó là giọng nói của Trung Quân.


Khốn kiếp… Đuổi hắn đi cho tao….​

Ok Đại Ca…​

Âm thanh mở cửa vang lên trong tai Thùy Chi. Rồi có tiếng la hét, giận dữ của Trung Quân. Ngay sau đó mọi thứ im bặt chỉ có tiếng bước chân nặng nề của anh tiến vào trong.


“Anh Quân… Em… Em bị họ ép… Em không muốn đâu…” – Tiếng nói của cô gái kia nghẹn ngào.​

Nhưng anh dường như không quan tâm đến cô ta, một tiếng cũng không nói bước vội đến bên giường..


HUỲNH THIÊN… Bỏ Thùy Chi ra ngay…​

Đi đâu… đứng lại… – Ba người đàn ông khác đứng lên chặng đường anh.​

Sư phụ à… Là sư mẫu thích em đó… Tình nguyện lên giường với em…​

Gã đàn ông trên người Thùy Chi nói giọng bỡn cợt, bàn tay hắn bên trong váy nàng rút ra đưa lên.


Thấy chưa… Sư mẫu ướt như vậy rồi mà…​

Thằng khốn nạn… Tao nói lần cuối bỏ Thùy Chi ra… Không… Đừng trách tao…​

Ây da… Thật là cụt hứng… Được thôi…​

Huỳnh Thiên bước xuống giường, tay vẫn nắm giữ tay nàng. Khi hắn vừa rụt tay về lập tức lùi người lại thật nhanh.


Ahhhh….​

Thùy Chi gầm lên như một con thú bị giam cầm phẫn nộ đến điên cuồng. Nàng ngồi bật dậy cả người nhanh như chớp lao đến gã đàn ông trẻ tuổi đang luống cuống né tránh.


Thùy Chi… Bình tĩnh…​

Thùy Chi nghe được Trung Quân la hét sau lưng mình nhưng cơn tức giận của nàng đã lên đến đỉnh điểm. Như một ngọn núi lửa phun trào nham thạch đốt cháy tất cả chướng ngại trên đường. Một gã đàn ông chặng trước mặt nàng lập tức trúng một quyền vào giữa mặt hét thảm ngã xuống. Huỳnh Thiên luống cuống chạy thẳng ra hướng ban công, hắn tiện tay túm Ngọc Ánh toàn thân trần truồng đẩy mạnh vào Thùy Chi. Nàng không ngừng lại tiện tay túm mái tóc của cô ta quật mạnh. Ngọc Ánh ngã nhào ra sàn nhà. Lúc này chỉ còn mình Thùy Chi đối diện với Huỳnh Thiên. Hắn lùi sát ra ban công gương mặt tái nhợt sợ hãi nhìn nàng như một con cọp cái hung tợn từ từ bước tới.


Trung Úy… Chỉ là đùa giỡn chút thôi… Không cần nghiêm trọng như vậy chứ ?​

Lời nói của Huỳnh Thiên càng làm Thùy Chi cả gương mặt đỏ bừng vì giận dữ. Hắn nói xâm chạm cơ thể nàng là đùa giỡn ư ? Hai nắm tay nhỏ nàng siết chặt phát ra tiếng răng rắc, chân bước tới… Ngay khi chân nàng đặt lên ngạch cửa ban công thì bất ngờ phía sau vang lên một tiếng rít chói tai…


Con đĩ này… Mày đáng chết…​

Thùy Chi cẩn thận…​

Thùy Chi vừa quay lại thì Ngọc Ánh hai mắt đỏ bừng căm hận lao tới. Mười móng tay cô ta vung lên hướng thẳng vào gương mặt nàng mà cào xuống. Thùy Chi như một phản xạ tự nhiên ngửa mặt ra sau tránh, tay nàng túm lấy hai cổ tay của Ngọc Ánh. Lưng vặn cong xoay người ném cả người cô ta qua đầu mình. Ngọc Ánh hai chân hổng trên không chới với đá loạn trúng vào ngực Thùy Chi đến đau nhói. Chính cơn đau đó làm đầu óc nàng tỉnh táo lại nhưng mọi chuyện đã muộn…


AHHHH…. KHÔNG…​

Tất cả mọi người tại khoảnh khắc đó đều sửng sốt nhìn theo Ngọc Ánh hét lên hoảng sợ, toàn thân không mảnh vải lao qua thành ban công rơi thẳng xuống. Thùy Chi thất thần nhìn vào khoảng không… Nàng còn nghe được âm thang chấn động lớn vọng ngược lên mà đầu óc ngơ ngác trống rỗng.


Ây da… Nát bét rồi. Ghê quá…​

Huỳnh Thiên nhìn xuống ban công rồi rùng mình. Hắn quay lại đi lướt qua gương mặt tái nhợt thất thần của Thùy Chi, nhếch mép cười. Khi tiếng sập cửa vang lên, năm gã đàn ông rời đi, Thùy Chi cả người vô lực mềm nhũn ngồi bệt xuống sàn nhà. Nàng ôm đầu hai bờ vai run rẩy, nước mắt không kềm được nữa khóc nức nở.

Ngay thời điểm hiện tại, Thùy Chi nằm trên giường hai mắt nhắm chặt vẫn không ngăn được nước mắt. Hai hàng lông mày của nàng nhíu chặt, đầu lắc lư như chịu đựng một nỗi giằng xé khốn cùng. Chợt bàn tay ấm áp của Trung Quân đặt lên trán nàng, giọng nói ấm áp của anh vang lên:


“Thùy Chi… Lắng nghe anh đếm… Em trở về đi… Ba… Hai… Một…”​

Thùy Chi mở choàng hai mắt đỏ hoe ướt đẫm nước mắt. Nàng ngồi bật dây ôm mặt nghẹn ngào khóc.


Không… Em không muốn giết người… Tại sao em lại giết cô ấy chứ… không…​

Đó chỉ là một tai nạn. Không ai mong muốn… Do cô ấy tấn công em trước thôi.​

Trung Quân choàng tay ôm nàng vào lòng, vuốt mái tóc bóng mượt của nàng. Thùy Chi vùi mặt vào cổ anh nức nở mà trái tim đau nhói không thở nổi. Sau khi ký ức trở về nàng đã hiểu ra nhiều điều. Trung Quân che giấu ký ức là vì nàng. Vết bầm trên ngực nàng ngày hôm đó không phải là Huỳnh Thiên mà do chân của Ngọc Ánh đá trúng. Và cả câu nói của anh trước khi đi với cảnh sát ngày hôm sau:


“Nếu một ngày nào đó em phát hiện ra anh làm điều gì mà em không mong muốn… Em chỉ cần nhớ rằng anh làm điều đó vì em…”​

Trung Quân nhìn xuống gương mặt đau đớn nhoè nhòe nhoẹt nước mắt của Thùy Chi. Anh lấy khăn nhẹ nhàng lau cho nàng.


Là lỗi của anh. Lẽ ra anh phải ngăn cản em sớm hơn. Nhưng anh lại chỉ chần chừ đứng đó… – Trung Quân giọng đau xót nói. – Huỳnh Thiên vốn dựa hơi Ba hắn. Đó là lần đầu tiên anh thấy hắn sợ hãi trước một người. Nên anh muốn hắn khắc sâu nỗi sợ hãi này mà không tiếp tục chạm vào em nữa… Nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố như vậy…​

Không… Đó không phải là sự cố… Là em đã giết chết một mạng người…​

Thùy Chi lắc đầu nước mắt vừa lau đi lại chảy dài xuống. Nàng là một cảnh sát lại ra tay giết một người vô tội. Làm sao nàng có thể tha thứ cho bản thân mình. Nàng nhìn lên Trung Quân ánh mắt kiên quyết nói:


Em không trách anh gì cả. Em chỉ mong anh đừng ngăn cản em nhận tội.​

Không… Dù anh không ngăn cản em thì sao chứ ? Em không thể nhận tội, vì không ai tin tưởng em. – Trung Quân nhìn nàng kiên nhẫn giải thích.​

Tất cả chứng cứ đều hướng về anh… Video chúng cắt đi để nhằm vào anh… Ngay cả dấu vết tinh trùng để lại trong người Ngọc Ánh cũng là chúng cố ý nguỵ tạo để hãm hại anh…​

Thùy Chi mím chặt môi. Nàng hiểu Thiên thần Hội vốn chỉ xem cảnh sát là một trò chơi. Dù nàng phạm tội trước mặt chúng, chúng cũng không quan tâm mà chỉ nhắm vào con cá lớn hơn là Trung Quân.


Nhưng anh vô tội… – Thùy Chi yếu ớt thì thầm.​

Anh vô tội hay không không quan trọng. Em hiểu không ? Thế cờ này đã đi. Anh là một quân cờ cần ở đúng vị trí của người cầm bày trận.​

Trung Quân nắm chặt hai tay Thùy Chi, nhận ra tay nàng thật lạnh. Nhìn sâu vào mắt nàng, anh nói:


Thùy Chi nghe anh… Anh sẽ không ngăn cản em trả lại công bằng cho Ngọc Ánh. Nhưng không phải là bây giờ…​

Nhưng như vậy một tuần nữa họ sẽ phán tội anh…​

Họ không thể phán tội anh… – Trung Quân lắc đầu mỉm cười nói. – Làm điều đó không mang lại cho họ bất cứ lợi ích gì, chỉ chuốc lấy sự giận dữ của cha anh.​

Nhiệm vụ của anh là thu hút chú ý của chúng… để chú Can đang tranh thủ thời gian điều tra hoạt động phía sau của ông Phạm Công Định.​

Anh… cha anh là người mà chú Can gặp gỡ ? – Thùy Chi sửng sốt hỏi.​

Phải.​

Thùy Chi mím môi trầm ngâm. Nàng không nói với Trung Quân rằng bản thân ông Can cũng đang bị giám sát rất chặt. Và nhiệm vụ điều tra đó ông đã giao cho nàng.

“Cộc cộc…” – Ngay lúc này có tiếng gõ cửa.


“Trung Úy. Tôi sắp đổi ca rồi…”. – Bên ngoài vang lên một giọng nói thiếu kiên nhẫn.​

Vâng. Tôi ra ngay đây…- Thùy Chi lau nước mắt trên mặt nói nhanh.​

Thùy Chi… – Trung Quân giữ chặt tay nàng nói giọng thật thấp. – Trong hộc tủ bàn làm việc ở nhà anh… có một cuốn sổ tay ghi chép hơn mười năm nghiên cứu thôi miên của anh. Em lấy về đọc trước, không hiểu hỏi anh.​

Được… Em về đây.​

———————++++++++++——————-

3h00 sáng, trong căn phòng ngủ nhỏ.

Thùy Chi ôm đầu hai chân co ro trên giường. Đêm nay thật dài, nàng không thể ngủ được. Thùy Chi chợt hiểu ra vì sao Trung Quân hỏi nàng có bị ám ảnh không? Đúng, đối với một người cảnh sát như nàng lỡ tay lấy đi một sinh mạng vô tội đúng là cơn ác mộng cả đời. Giờ đây nàng chỉ cần nhắm mắt lại là hình ảnh Ngọc Ánh lại hiện lên trong đầu. Cô ta hoảng sợ chới với giữa khoảng không rơi xuống. Tiếng hét của Ngọc Ánh như một con dao đâm nát niềm kiêu hãnh của một người cảnh sát như nàng. Trái tim và lương tâm của Thùy Chi đau đớn như chịu đựng ngàn vạn con mối gặm nhấm đục khoét.


Ngọc Ánh. Tôi xin lỗi. Một ngày tôi sẽ trả lại công bằng cho cô…​