HỘI QUÝ BÀ – Truyện XXX Cực Dâm – Update Chương 31 END

Chương 18

Hành trang ra đi của một trưởng phòng kinh doanh chỉ là một tháng tiền lương. Xòe những tờ giấy bạc trên tay, Linh tự hứa với lòng sẽ biến những thứ này thành rác rưởi. Nàng sẽ phấn đấu để không phụ lòng người đã tin cậy mình và cũng để chứng tỏ với cuộc đời rằng Phương Linh không dễ bị bắt nạt.

Taxi nhá đèn rẽ vào đường nội bộ một khu dân cư đang định hình, nơi vẫn còn là khu đất trống chỉ mới làm xong phần kết cấu hạ tầng. Từ xa đã nhìn thấy từng cụm bóng bay lắc lư kéo căng những sợi cước nhỏ li ti, dựng lên ở đầu đường là chiếc cổng hơi trên đó có hàng chữ Kính chào quý khách. Mọi chuẩn bị gần như đã hoàn tất, khung cảnh nhộn nhịp khiến Linh ngỡ mình đến trễ. Tài xế mở cửa xe đỡ tay Linh bước ra từ băng ghế sau. Bàn tay thon thả giữ chiếc ví đầm bên hông, thân hình uốn lượn thắt lại nơi vòng eo nhỏ nhắn khiến cho bờ mông căng tròn càng thêm nổi bật trong chiếc xường xám quý phái. Cẳng chân trắng muốt lấp ló nơi đường xẻ cao ngất ngưỡng. Khánh đã có mặt từ sớm đang giúp mọi người sắp xếp bàn ghế, hắn ngây người khi bắt gặp đôi chân thẳng tắp duỗi những bước dài sang trọng trên đôi giày cao gót. Không còn nữa hình ảnh một nhân viên tầm thường trong bộ jip công sở, trước mặt Khánh là một quý bà trong phong thái cao cao tại thượng, tuy gần gũi nhưng cũng rất xa xôi khiến kẻ khác phải khát khao ước vọng. Linh chạm phải ánh mắt Khánh, ánh mắt của ngưỡng mộ và dục vọng mà chỉ có nàng mới cảm nhận được tín hiệu đó.
Ôi… chị đẹp quá!
Chỗ đông người phải nghiêm túc – Linh lạnh lùng nói nhỏ vào tai Khánh như gáo nước lạnh dập tắt những ý nghĩ xấu xa.
Dạ…
Thêm một chiếc xe bóng bẫy vừa chui qua cổng hơi. Cửa sau mở lớn, lại một chiếc xường xám xuất hiện khiến mọi ánh mắt phải đổ dồn vào người mới đến. Hằng đảo mắt nhìn quanh và hài lòng trước cách trang hoàng rất hợp ý mình.
Em chào chị.
Ôi đẹp quá…! – Hằng vuốt má Linh – Em khiến cho chị phải ganh tỵ rồi!
Dạ không dám, em rất cố gắng nhưng không biết đến bao giờ mới sánh được với chị.
Quý phái quá đi mất. Em chính là ngôi sao sáng nhất trong buổi lễ hôm nay.
Nhưng ngôi sao đó sẽ không thể phát sáng nếu thiếu vầng dương chói lọi từ chị.
Hai người có thôi tâng bốc nhau đi không?
Thế em trai ghen à?
Ai cũng đẹp nhứt nhối, chẳng ai nhường ai một phân nào… Khách đến rồi kìa – Khánh chỉ tay về phía cổng – Em hết việc rồi, em vọt qua trường nha? Hy vọng còn kịp vào tiết cuối.
Ừ, cám ơn nhiều. Nói tài xế của chị đưa đi cho nhanh.
Thôi, em đi xe máy được rồi.
Những chiếc xe bốn chỗ nối đuôi nhả khách rồi tăng ga đánh vòng ra bãi đỗ phía sau. Khách mời phần lớn trong ngành xây dựng hoặc có liên quan đến lĩnh vực này, bên cạnh còn có đại diện quan chức nhà nước, vài tay tài phiệt bất động sản nhưng không có báo giới. Thật may là mọi người đến đúng giờ nên buổi lễ được bắt đầu ngay sau đó. Dẫn chương trình trên sân khấu giả chiến giữa khu đất trống là nữ MC xinh đẹp. Sau khi thông qua phần giới thiệu thành phần khách mời, giọng nói ngọt ngào gọi tên Bích Hằng. Nàng rời khỏi chỗ ngồi ở dãy bàn đầu tiên, dáng đi thướt tha trong chiếc đầm ôm bó tôn cho đôi mông thêm cuốn hút mời gọi.

Lời đầu tiên xin được chân thành cảm ơn quý vị quan khách đã bỏ chút thời gian quý báu đến chung vui cùng Nam Á trong buổi lễ hôm nay – Rào rào rào… tràng vỗ tay vang lên – Công ty chúng tôi thật vinh dự nhận được sự hỗ trợ của các vị khách quý, những người đã đặt trọn niềm tin giúp Nam Á phát triển và phồn thịnh. Hôm nay chúng tôi ra mắt chi nhánh mới tại một khu đất còn hoang sơ, nhưng trong hai năm nữa chúng ta sẽ được chiêm ngưỡng những ngôi biệt thự sang trọng bậc nhất mọc lên cùng hệ thống liên hợp các dịch vụ y tế, giáo dục và giải trí. Trong suốt quá trình này tất yếu không thể thiếu sự tiếp tục chung tay góp sức của các vị. Thời gian tới, người sẽ giúp tôi điều hành chi nhánh là một gương mặt khả ái mà tôi tin khi làm việc cùng người này, các vị sẽ hài lòng và không ngại dốc sức hỗ trợ. Xin trân trọng giới thiệu bà Trần Phương Linh – Hằng đưa tay về dãy bàn đầu.

Linh đứng dậy xoay người ra sau cúi chào. Người đàn ông bên cạnh kéo lùi ghế mở một lối đi cho thân hình nuột nà uốn lượn rời chỗ ngồi. Mùi nước hoa ngất ngây lan tỏa suốt đoạn di chuyển lên sân khấu. Đúng ra Hằng sẽ trở về chỗ của mình nhưng nàng vẫn nán lại đứng bên cạnh làm chỗ dựa tinh thần cho Linh phát biểu, nàng rất hiểu áp lực mà Linh đang đối mặt. Hai chiếc xường xám một xanh một đỏ đứng cạnh nhau khiến cả sân khấu thêm chói sáng giữa cái nắng buổi trưa. Chiếc đầm xanh dong dỏng cao là Bích Hằng với nụ cười ngọt ngào quý phái, chiếc đầm đỏ thấp hơn là Phương Linh với gương mặt rạng rỡ hút hồn. Dù đã có chuẩn bị nhưng Linh vẫn không tránh khỏi bối rối và hồi hộp. Nàng mở lời nhưng phần khởi đầu không được trơn tru.
Thật xinh lỗi các vị. Đây là lần đầu phát biểu trước những nhân vật có tầm cỡ trong xã hội nên em rất áp lực…
Kìa Linh, xưng tôi chứ sao lại em? – Hằng đứng bên cạnh nhắc khẽ.
Dạ… xin lượng thứ!
Người đàn ông ngồi bên cạnh khi nãy đứng dậy nhìn về phía sau giơ cao hai tay.
Cho một tràng pháo tay để người đẹp bớt căng thẳng nào các vị.
Những nụ cười cảm thông lẫn ngưỡng mộ hòa vào tràng vỗ tay như mưa rào mùa hạ. Tất cả đều đứng lên, đâu đó lác đác lời tán tỉnh trêu ghẹo “Không cần nói gì cả, đứng cho mọi người ngắm là đủ rồi người đẹp ơi. Ha ha ha…”. Tiếp theo là những tiếng cười rất vô tư đã hóa giải không chí đầy áp lực. Linh che miệng cười tủm tỉm khiến những gã đàn ông phải rụng rời. Cuối cùng thì nàng cũng hoàn thành bài phát biểu ngắn gọn nhưng xúc tích.

Sau một vài bài hát chào mừng thì lễ ra mắt kết thúc, khách được mời qua khu dựng rạp cạnh sân khấu để dùng tiệc chiêu đãi. Linh nhắc lực lượng phục vụ dành hai bàn riêng cho nhóm tài xế và chỉ tiếp nước ngọt chứ không dùng bia. Trong vai trò là người đứng đầu chi nhánh, Linh phải đến từng bàn nâng ly mời khách. Ban đầu Hằng đi cùng nhưng sau vài lượt chào hỏi những nhân vật quan trọng, nàng rút lui để một mình Linh chủ động làm quen từng người. Từ đầu đến giờ Phấn chọn ngồi ở hàng ghế khách mời phía sau quan sát thay vì trong dãy dành cho các nhà góp vốn. Tiệc được nửa đường thì Phấn kéo Hằng ra một góc vắng nói chuyện.
Con nhỏ mướt quá Hằng. Nhìn tươi rói sáng sủa ghê. Thằng Khánh thịt nhiều chưa?
Tơi tả nhiều lần lắm rồi, giờ nghiện không dứt ra được. Thằng nhóc chị tuyển đúng ngon, lỡ xơi qua một lần là không còn muốn dòm ngó hàng khác.
Hì hì… đúng rồi, to vật vã làm giãn lỗ hết thì đụng mấy thằng khác như đút vào lon sữa, rộng hoác sướng đếch gì nữa. Nhưng đã tiết lộ thân thế thằng Khánh chưa?
Chưa chọn được cơ hội lật bài ngửa.
Lo xử lý sớm đi, thằng quỷ Khánh nó sa đà lắm, lỡ nó làm cho con người ta thương thì giải quyết càng điên đầu.
Em nghĩ không đến nỗi đâu – Hằng nhíu mày nhìn Phấn chột dạ, tình tiết này Hằng chưa từng tính đến – Nhỏ Linh dù sao cũng sắp 38 rồi, đẻ được thằng Khánh mà yêu đương gì chị?
Ờ… đừng có chủ quan, chị nhắc chừng em thôi, liệu mà tính cho gọn gàng. Thôi chị về.
Sao về sớm vậy? Tiệc chưa tàn mà!
Qua chơi với em thôi chứ ăn uống gì. À… mà xài hàng của tui lâu rồi, trả lại đi chớ?
Ừ thì… từ từ. Mang tiếng mượn một tháng nhưng em mới ăn có hai ba lần, thời gian nó dồn hết cho nhỏ Linh chứ có ở với em đâu. Mà bà làm như thiếu hàng lắm vậy, bồ cả đống còn tham.
Chẳng ra ôn gì, thải hết rồi. Đợi dụ được con nhỏ nhập hội rồi mình kéo nhau ra khu resort của chị ngoài miền Trung bay nhảy một tuần. Thấy sao?
Nghe mà nóng ran cả người. Ok liền chứ sao.
Bích Hằng là gương mặt quá quen thuộc nên không còn gây sốc với khách, nhưng sự xuất hiện của Phương Linh đã khiến cú sốc ấy trở lại như ngày đầu góp vốn vào Nam Á. Linh không mạnh về tưởu lượng nhưng tự nhủ phải cố gắng thích nghi. Khuôn mặt trái xoan mới đó đã ửng hồng càng thêm cuốn hút. Mỗi lần ghé bàn nào là như mang theo lửa để đốt những ánh mắt khát khao thành tro bụi.
Sếp Hằng tuyển nhân viên giỏi quá. Có một tuyệt sắc giai nhân điều hành thì còn lo gì không phát triển. Ai thế nào tôi không biết, chứ phần tôi là đổ thêm vốn vào rồi đó. Nào, mời người đẹp uống chung ly này để thắt chặt liên kết lâu dài.
Ông khách đứng dậy chồm vào giữa bàn đưa ly của mình cho Linh. Nàng lịch sự vươn tay đón lấy. Làn da nơi cánh tay giơ ngang mịn màng thơm mát làm sao. Hai ông khách khẽ dạt ra tạo một khoảng hở cho Linh nghiêng người chen vào. Thế đứng nghiệt ngã ấy đã vô tình dâng chiếc gò nổi cộm lẫn cặp mông cong vểnh ngang mặt hai người đàn ông ngồi hai bên. Mũi hai gã đặt đúng vào cái nơi mà những người ngồi chung bàn đều ao ướt. Cánh mũi phập phồng hít sâu thưởng thức mùi nước hoa quý phái, nghe như có cả mùi đàn bà cao sang thoát ra từ giữa đôi chân ngà ngọc rồi len lỏi theo đường xẻ chiếc xường xám đỏ rực. Tiếng thủy tinh chạm nhau lanh lảnh, tiếng chúc tụng mời nhau đã khỏa lấp hình ảnh một gã thiếu kiềm chế đưa mũi chạm nhẹ vào mông Linh.
Nào mời sếp mới đi mọi người…
Dạ anh ơi, cho phép em uống nhấp môi thôi, em không uống được nhiều.
Không được nhiều thì được ít, ha ha ha…
Cả bàn cười giòn tan vỗ tay khích lệ. Ông Khách đón ly bia Linh trả lại nhíu mày nhìn nàng.
Ậy… mới có một ngụm thôi hà!
Hay anh giúp em đi, em say mất rồi.
Trời ơi người đẹp đã hạ lệnh thì làm sao dám từ chối. Người đẹp vừa uống chỗ nào? Đây phải không?
Ông Khách ngậm vào chỗ Linh đặt môi ngửa cổ uống cạn. Hoan hô… tiếng vỗ tay cười nói hả hê. Linh cúi chào tiếp tục chuyển sang bàn khác với khuôn mặt đỏ gay và đầu óc quay cuồng. Mãi tiếp khách đến khi tiệc tàn thì Linh đã say khước.

Hằng vừa thực hiện xong một cuộc gọi bảo tài xế đưa mình đến điểm hẹn. Xe dừng trước lối vào một con đê ở vùng ngoại ô, đoạn này Hằng phải tự đi bộ. Kỳ nhân dị tướng thường ẩn thân ở những nơi rất khác với người thường, muốn gặp được họ không dễ chút nào. Hằng nhếch mép cười khi nghĩ về lời truyền miệng của thế nhân. Ngôi nhà ngói xuất hiện sau rặng tre gai. Ngạch cửa thấp lè tè nhưng đủ vượt khỏi đầu người, dù biết vậy nhưng Hằng vẫn hơi khom khi bước qua. Căn nhà chợt tối om với bất kỳ ai vừa đi vào từ vùng có ánh sáng mặt trời, phải một lúc sau Hằng mới quen mắt. Giữa nhà là một bàn thờ lúc nào cũng nghi ngút khói nhang, phía sau lớp rèm mỏng hắt ra ánh sáng đỏ tù mù từ những bóng đèn nhỏ tạo nên nét u ám huyền bí. Hằng ghé mông ngồi xuống chiếc ghế gỗ xiêu vẹo, mắt liếc nhìn đồng hồ và bắt đầu nôn nóng. Nàng rất ghét chờ đợi khi trước đó đã liên hệ hẹn chính xác giờ gặp. Một ông lão râu tóc bạc trắng xuất hiện trong bộ bà ba xám mà không phải là tấm choàng hài hước như lần trước, rõ ràng ông ta đã nhìn về Hằng rất khác nên chọn cách tiếp đón phù hợp. Đôi mắt chợt rạng ngời khi gặp lại người khách đã khiến ông phải thay đổi tư duy kiếm tiền.
Chào cô. Xin lỗi vì đang dở tay nồi cám heo.
Bác khỏe chứ ạ? Hôm nay con đến thanh toán phần còn lại như đã hứa, và có thêm khoảng tiền thưởng đủ để bác xây một cái chuồng heo rộng hơn.
Dạ cám ơn cô – Ông lão xoa xoa hai bàn tay.
Hằng đặt lên bàn một túi nilon đen vuông vuông đẩy qua phía ông lão. Ông cụ run run mở ra, bên trong là những tờ tiền mệnh giá 500 ngàn xếp ngay ngắn bó thành từng xấp rồi buộc chung vào nhau. Ông không cần phải đếm vì biết chắc nó nhiều hơn con số mà ông được hứa.
Cô cho tôi nhiều quá!
Con đến chỉ có việc này thôi – Hằng đứng dậy – Chào bác con về.
Hằng khom người bước qua ngạch cửa, ánh nắng xế chiều từ hướng mặt trời lặn chiếu thẳng vào mắt khiến mọi thứ chói lóa. Nàng giơ tay che trước trán để nhìn rõ con đê gập ghềnh. Ông cụ theo chân ra đến tận rặng tre rồi buộc miệng hỏi.
Cô ơi… sắp tới nếu người đó tới đây, tôi vẫn diễn tiếp nội dung cũ phải không?
Tùy bác – Hằng quay lại nhìn ông cụ mỉm cười – Kịch đã hạ màn, nhưng nếu bác muốn diễn cho trọn vai thì cứ thế mà làm.
Ờ… ờ…
Đôi mắt sáng lên dưới hàng mi nhăn nheo, cả đời ông hành nghề bói toán nhưng chưa bao giờ có được số tiền to đến mức này. Ông cụ được dân chúng đồn đoán là thần thánh giáng phàm vì đã nhiều lần bày cách cho người ta làm giàu. Thực tế có phải vậy không chắc chỉ có ông biết rõ. À… nhưng không hoàn toàn như thế, còn một người nữa hiểu về cái nghề ông chọn, đó là quý bà sang trọng vừa rời đi ít phút trước.

Ông còn nhớ hôm ấy, có lẽ cách đây hơn một tháng, người dân trong vùng dẫn đến một phụ nữ, nhìn phong thái và cách ăn mặc biết ngay là tầng lớp thượng lưu. Ông thầy bói còn lạ gì giới nhà giàu, họ đã giàu còn tham lam muốn giàu hơn nên tiếng một đồn hai, lần lượt đến tìm ông. Thế nhưng ở người phụ nữ này dường như có gì đó khác biệt với những kẻ từng đến đây. Cái cách mà người này nhìn quanh quất như đang phán xét khiến ông rất khó chịu. Chưa ai có thái độ xấc xược như vậy vì người đến đây đều có chung đặc điểm là sợ sệt, tôn thờ, vâng lời và không được thắc mắc lẫn hoài nghi. Người ấy không gọi ông bằng “thầy” như lẽ thường phải thế mà gọi là bác, thật không biết giữ tôn nghiêm.
Này cô, trông thái độ của cô chúng ta khó có thể nói chuyện quá ba câu. Vậy mời cô về cho.
Đó là câu nói cửa miệng của một ông lão khoác trên người chẳng biết gọi là áo choàng hay tấm khăn trải bàn. Với những kẻ đã thần phục dưới triều đại mê tín thì những thứ quái dị kia là hiện thân của thế lực huyền bí nhập vào người phàm, nhưng với Hằng chỉ là một gã hề khiến nàng phải bụm miệng ngăn một tiếng cười. Hằng phải cố giữ nét điềm tĩnh để gợi mở câu chuyện.
Con nghe tiếng tăm của bác nên không quản đường xa lặn lội tới đây, hà cớ gì bác không muốn tiếp chuyện?
Người được phép ngồi lại đây, điều kiện tiên quyết phải có niềm tin vào…
Tin vào những thế lực vô hình, tin vào lời thầy phán… Chắc bác muốn nói thế? – Ông cụ chưng hửng – Xin lỗi, con không nằm trong số đó nên bác không cần nhát ma để thị uy.
Vậy cô về là đúng rồi. Mời cô! – Ông cụ đứng dậy bỏ vào trong.
Con không đến để xem bói mà để hợp tác một phi vụ.
Hằng cầm cọc tiền nặng trĩu nệm xuống bàn. Tiếng động phát ra khiến ông thầy được nhiều người sùng bái dừng bước khẽ ngoái đầu về phía sau.
Tôi không phải dân làm ăn như cô nên chúng ta không có gì để hợp tác.
Cái gì không mua được bằng tiền sẽ mua được bằng rất nhiều tiền, và Hằng đang làm như thế. Nếu là người không dao động trước cám dỗ thì ông ta đã dửng dưng bước tiếp chứ không dán mắt vào thứ đầy quyền lực trên bàn.
Bác nên ngồi lại vì điều này chỉ có lợi cho bác – Hằng nhìn quanh một lượt – Ngôi nhà này thiết nghĩ cần sửa chữa mới có thể chống chọi qua mùa mưa sắp tới.
Cô là ai và đến đây với mục đích gì?
Con đại diện cho những kẻ mê tín ngu dốt đến giúp bác cách moi tiền từ túi họ nhiều hơn.
Cô… Tôi không kiếm sống từ việc xem bói…
Thôi nào – Hằng phất tay – Chắc lại ba cái trò đại loại như thầy không lấy tiền của bá tánh, tiền cúng chỉ là cách thể hiện lòng thành để thần linh chứng giám… Ôi thôi đủ trò. Rồi khi những thằng ngu ra về thì tiền vào trọn túi thầy.
Cô… cô thôi ngay cái giọng điệu bán bổ thánh thần.
Ông cụ chắp tay lạy lia lịa bàn thờ có thứ ánh sáng đỏ tù mù. Hằng đã quan sát rất kỹ bàn cúng, chẳng có thần linh nào chui vô cái lỗ tối om ngồi trong đó mà chỉ là mấy dòng chữ Tàu nhảm nhí. Thiên hạ đúng là nhũn não mới chổng khu vái lạy cái thứ xàm xí ấy. Đáng lẽ chỗ đó phải thờ những bậc thánh nhân, những anh hùng dân tộc, những hào kiệt đã xả thân gì giữ non sông này. Hằng thở dài trước hành động giả dối của ông lão tóc bạc.
Tiền kiếm được sau mỗi lần xem bói thiết nghĩ chẳng đáng là bao. Hôm nay con đưa cho bác gấp mười lần như thế. Bác cầm đi rồi ta bàn chuyện.
Có thể tồn tại ai đó không hám tiền tài vật chất, nhưng với kẻ kiếm cơm bằng bói toán như thầy thì số tiền kia là cả một gia tài. Hằng gặp nhiều lắm rồi và ông cụ này cũng thế, rõ ràng đếch phải thần thánh giáng phàm, chỉ là một con người bình thường đang chật vật với cuộc sống thiếu trước hụt sau nhưng cố ra vẻ thanh cao bí hiểm. Ngẫm cũng nực cười, trên đời lại có những kẻ giàu sang, vì muốn giàu hơn đã lặn lội đến thâm sơn cùng cốc lạy lục một kẻ nghèo hèn hơn mình để được chỉ dạy cách làm giàu. Hằng chưa bao giờ thừa nhận sự tồn tại của bọn thầy bói, trong mắt nàng chỉ là phường lừa đảo… nhưng hôm nay vì phục vụ cho ý đồ xâu xa mà nàng dấn thân vào thế giới được dán mác thần bí để biến những kẻ đó thành những quân cờ.
Cô muốn gì ở tôi? – Sau một lúc cân não, ông cụ đã mở lời.
Vậy là tiền đã khiến ông ta thay đổi thái độ, thấy chưa nói có sai đâu. Hằng đẩy tấm hình chụp trực diện người đàn ông trung niên đến trước mặt ông lão.
Người này đã tới đây vài lần. Hắn tin và sùng bái bác như thần linh, sắp tới con có cách dụ hắn đến đây lần nữa. Bác sẽ định hướng cuộc sống của hắn theo những nội dung con gạch đầu dòng. Bác phải thuộc nằm lòng.
Hằng đưa tờ giấy A4 in từ máy laser cho ông cụ. Ông đọc qua một lượt rồi nhìn Hằng lo lắng.
Yêu cầu này… e rằng khó thực hiện. Không có thằng chồng nào chịu để vợ cặp bồ giải quyết sinh lý trong khi hắn lại không được động đến người vợ đó.
Đúng là rất khó, bởi vậy mới cần một pháp sư cao tay như bác. Hắn là đại diện của những kẻ mê tín, lấy cô vợ này cũng vì hợp tuổi làm ăn. Hiện thời hắn đang muốn ngoi lên nắm quyền toàn quốc nên ta hãy tấn công vào điểm này. Nếu lời phán của bác đủ mạnh, con dám chắc là hắn sẵn sàng đánh đổi để chọn địa vị. Hãy làm cho hắn tin càng gần vợ càng gặp xui xẻo để cô vợ phải thiếu thốn tìm đến kẻ khác.
Nếu đúng như Hằng nói thì cũng không đến nỗi quá khó. Ông có đủ ba tấc lưỡi bịp cả thiên hạ thì với một gã tin sái cổ vào bói toán có gì là khó khăn? Ông nhìn cọc tiền trên tay, mình làm được.
Nhưng làm như vậy có vẻ tội nghiệp người vợ.
Ha ha… về chuyện này bác không phải lo. Con đã thu xếp ổn thỏa, cô vợ sẽ thăng tiến như diều gặp gió và có đời sống tình dục viên mãn – Hằng nhếch mép cười, ánh mắt sắc lẽm toát lên nét cơ trí bất phàm – Hắn từ một kẻ nghiện thân xác đàn bà, con sẽ biến hắn thành thể loại Cockold. Ha ha… đến khi nhận ra thì mọi chuyện đã muộn.
Cô nói gì? Cúc…
À, đó là một trong số những thể loại tình dục đương đại. Bác thử tìm hiểu trên “thiên địa”, một diễn đàn nổi tiếng về chia sẻ quan điểm tình dục sẽ thấy những xu hướng rất thời thượng. Tình dục không chỉ gói gọn trong phạm vi riêng tư mà được trao đổi công khai, thậm chí đang rất thịnh hành những trào lưu như Swing, MFM, FMF… nhiều lắm.
Ông cụ ngẩn người trước những từ ngữ nước ngoài tưởng là chuyên môn của giới kinh doanh, lĩnh vực này thì ông thua trắng.
Không có thời gian giải thích với bác những thuật ngữ này. Nhưng mục tiêu con nhắm đến là… dẫn hắn vào trò chơi Cockold dù trước đó hắn không hề muốn thế.
Cúc cu?
Ừ… cúc cu – Hằng phì cười – Yên tâm đi ông cụ, việc bác làm không thất đức mà có lợi cho nhiều người.
Lão thầy bói cầm cọc tiền trên tay và nhận ra mình là người đầu tiên hưởng lợi. Dù cách tiếp cận của Hằng đã lột trần bản chất thần bí và chà đạp không thương tiếc, nhưng đổi lại ông vừa nhặt được một kho báu. Sắp tới, kẻ nhà giàu kia sẽ đến đây cúng tiền nghe thầy phán, còn Hằng thì bố trí để những điều thầy nói trở thành linh nghiệm, hắn sẽ tin hơn rồi lại đến lần nữa, lần nữa… Xem ra để dẫn dắt con mồi theo hướng Hằng đã định cũng chẳng khó khăn gì.
Khi nào xác minh bác đã làm đúng cam kết, con sẽ trở lại để gởi bác thêm một lần tiền bằng với con số bác đang cầm trên tay.
Ông cụ thất kinh. Lần thứ hai tiền trở thành thứ quyền lực có sức mạnh vô biên cuốn lão thầy bói vào ván cờ của Hằng… Hôm nay người phụ nữ cao sang của ngày ấy đã trở lại thực hiện như đã hứa. Ông lão run run vịn tay vào thân tre gai lắc lư trong gió chiều, nheo đôi mắt già nua nhìn theo một nhân ảnh dõng dạt bước đi trên con đê gập ghềnh.

(Hết chương 18)