HỘI QUÝ BÀ – Truyện XXX Cực Dâm – Update Chương 31 END

Chương 14

Sáng nay Linh rời khỏi nhà với chiếc bao tử trống rỗng thay vì ăn sáng trước khi đến công ty. Linh phải tranh thủ thời gian duyệt các báo cáo do cấp dưới chuyển lên đến quên cả uống nước. Đôi môi khô khốc khiến cho sắc diện trông rất căng thẳng. Mọi nỗ lực đã được đền đáp khi chồng hồ sơ dày cộp đã mỏng dần cho đến khi còn lại vài tờ. Chiếc điện thoại đặt bên cạnh rung lên rần cả mặt bàn, Linh chạm vân tay mở khóa màn hình, một tin nhắn vừa đến.

“Chị đẹp của em rảnh tay chưa? Ăn sáng nhé?”
“Còn chút nữa là xong, giờ Khánh đến là vừa kịp”
“Hình như có một tên ngốc đã đợi sẵn bên kia đường”

Linh đứng dậy vén nhẹ mành sáo nhìn qua ô cửa kính, dưới gốc bằng lăng tím có chàng trai mặc áo thun trắng ngồi trên xe tay ga dựng chống đứng, chiếc quần jean xanh ôm sát người khiến cho đôi chân trông dài hơn mọi ngày. Linh mỉm cười trở lại bàn làm việc. Đồ ngốc thiệt mà, đợi trước công ty như vậy ai mà dám ngồi lên cho chở kia chứa! Hãy đợi đấy sẽ cho nhà ngươi thất vọng. Linh giải quyết nốt việc còn lại rồi báo với cấp phó là mình có việc phải ra ngoài, nếu có phát sinh thì cứ linh động xử lý chứ đừng gọi điện.

Linh bịt khẩu trang, đeo kính râm rồi đề máy, chiếc Piaggio rung lên chui ra khỏi tầng trệt, nơi dùng làm bãi xe cho nhân viên. Đúng là tên ngốc dưới gốc bằng lăng đã không nhìn thấy vì mãi cắm đầu vào điện thoại. Linh mỉm cười nghĩ Khánh vẫn nhởn nha chơi game đợi tin trả lời. Nàng tấp xe vào một quán ăn cách đó không xa nhắn địa chỉ cho Khánh.

“Em không đi trước đâu. Đợi chở chị đi chung luôn”
“Hi hi hết cơ hội rồi, người ta tới quán rồi cưng ơi”

Khánh cất vội điện thoại phóng xe đến điểm hẹn. Vừa bước vào đã nhìn thấy nụ cười chúm chím là biết ngay Linh bày ra chuyện này.
Đã biết người ta thích đi chung còn chơi ác. Chị chạy ra hồi nào sao em không biết?
Lo chơi game còn trách ai.
Đâu có, là do em nói chuyện với người phỏng vấn chị… – vừa nghe đến đó tim Linh như nhảy khỏi lồng ngực – người ta đang lo việc cho mình, còn mình thì ở đó chơi khăm. Giận!
Thôi thôi xin lỗi. Nhưng đợi chị như vậy… bộ Khánh muốn cả công ty đồn ầm lên hay sao? Lần sau đứng ở chỗ nào kín đáo một chút.
Vậy là có lần sau đúng không?
Ham lắm nè!
Ok, rút kinh nghiệm.
Người ta nói sao hả Khánh?
Cũng không có gì quan trọng, nói chung là người đó rất nóng lòng muốn gặp chị.
Vậy thôi ăn nhanh mình đi.
Tệ bạc chưa? Có trăng quên đèn. Thằng em còn chưa kịp hưởng hạnh phúc khi mới được gặp đã tính chuyện bỏ đi.
Mình còn… – Linh chồm tới gần Khánh nhỏ giọng – … cả một buổi chiều bên nhau mà.
Ừ hén, nhưng chưa trễ đâu, ăn xong vẫn còn đủ giờ cà phê mà.
Thôi, lòng dạ đâu mà cà phê cà pháo.
Dù ghé quán nước vẫn còn kịp nhưng Khánh không muốn gượng ép. Hắn gọi hai chai nước sâm vừa uống vừa trò chuyện để đợi đến giờ hoàng đạo.
Chị từng phỏng vấn tuyển nhân sự cho phòng của mình, nhưng không hiểu sao hôm nay lại bồn chồn hồi hộp quá.
Vì chị quá đặt nặng vấn đề. Hãy biết rằng chị đang ở kèo trên, được mời chứ không đi xin. Buổi nói chuyện hôm nay không phải xin người ta ban cho một chỗ làm mà để tiếp thị năng lực, hãy cho đối tác thấy lý do cộng tác để qua đó mang cái lợi đến cho đôi bên.
Linh trố mắt nhìn Khánh không dám tin đó là một sinh viên mới vào đại học. Khánh đang chỉ dạy cho một trưởng phòng kinh doanh cách đi việc đó sao? Nhưng chính câu nói ấy đã khiến Linh sáng ra nhiều vấn đề. Đúng là nàng không hề nộp đơn xin xỏ thì đâu có lý do gì phải căng thẳng. Khánh cũng đã chỉ ra nguyên nhân, là do nàng quá xem nặng buổi phỏng vấn. Đúng thế, chưa bao giờ Linh khát khao vươn mình như lúc này. Khát khao thoát khỏi sự lệ thuộc vào ông chồng, vì tất cả những điều đó nàng cần thi thố tài năng ở những môi trường cởi mở hơn và có nhiều cơ hội hơn.

Cô gái tiếp tân cúi chào gọi điện vào trong thông báo. Cô gác máy tươi cười dẫn Linh đi qua cánh cửa kính đến một phòng làm việc rất lớn, sang trọng và hào nhoáng. Một dáng đi lã lướt trong chiếc đầm ôm bó vẽ nên những đường cong tuyệt tác, người phụ nữ rời ghế mang đến nụ cười đầy thiện cảm đưa tay mời Linh ngồi ở bàn khách. Linh khẽ cúi chào.
Phương Linh phải không? Linh đẹp hơn trong hình rất nhiều.
Dạ… – Một chút bối rối thoáng qua vì Linh thường nghe câu này từ người khác phái – Cảm ơn chị đã quá khen.
Mình nên xưng hô chị em cho gần gũi nhé!
Dạ được vậy thì vinh hạnh cho em quá!
Chỉ mới qua hai câu chào hỏi mà trong Linh đã ngập tràn thiện cảm. Cách nói chuyện của người phụ nữ đối diện thật ngọt ngào đối nghịch với phong thái bề trên của một quý bà.
Linh nè, chắc Khánh đã nói nhiều về việc mời em sang đây rồi chứ?
Dạ…
Chị đã có đủ thông tin về em nên thiết nghĩ không cần phỏng vấn gì cả – Linh thoáng giật mình – Hôm nay chỉ là buổi trao đổi chuyện trò để hiểu tâm tư của nhau mà thôi. Em từng nghe tên Nam Á chưa?
Dạ em biết. Một công ty xây dựng có tốc độ phát triển thần kỳ dưới bàn tay ma thuật của tổng giám đốc Bích Hằng, và chị chính là nhân vật đó?
Theo cách nói của em thì chị thật vĩ đại. Cám ơn Linh. Thôi mình đi vào công việc nhé. Chị đang mở hệ thống cung cấp vật tư công trình để dần giảm phụ thuộc vào đối tác và em sẽ giúp chị điều hành hệ thống đó…
Linh cảm thấy mồ hôi đang rịn trên lưng áo, tim đập thình thịch trước sự việc đang diễn ra khác xa với suy đoán. Lúc đầu nàng còn nghi ngờ Khánh nói quá sự thật vì không tin ai đó mời mình làm giám đốc điều hành. Trong thế giới kinh doanh đầy rẫy nhân tài thì một trưởng phòng kinh doanh cỏn con không phải là nhân vật có tiếng tăm. Ngay cả sếp của nàng chưa chắc có tên trong danh sách mời dự những hội nghị lớn của thành phố. Vậy thì hà cớ gì một người có tầm cỡ như Hằng lại biết đến Linh? Buổi nói chuyện đã gieo vào Linh nhiều cảm xúc. Khi chào nhau ra về, nàng lưỡng lự một lúc rồi buộc miệng hỏi.
Chị đang giao việc khi còn chưa hỏi em có nhận lời hay không?
Khi đã đến đây có nghĩa là em đã nhận lời nên không cần phải hỏi.
Chị có chắc là không cần kiểm tra năng lực của em?
Không – Hằng trả lời đầy quyết đoán – Chị nói luôn, trong công ty em đang làm có người quen của chị. Mọi động thái bên đó chị nắm trong lòng bàn tay. Chị không thu thập dữ liệu kinh doanh vì nó không cùng lĩnh vực, mà chị quan tâm về con người. Bà sếp của em là một nhà quản trị khá hẹp hòi, bà ấy ghen tỵ với sắc đẹp của em nên không cất nhắc một nhân viên đầy tài năng lên chức phó giám đốc. Chị được biết mọi chiến lược kinh doanh đều do em phát thảo và bà ấy chỉ việc lấy nó tinh chỉnh đôi chút rồi tung hê là của mình. Xin lỗi, trong mắt chị đó là kẻ cướp. Cứ làm việc một thời gian rồi em sẽ thấy công ty này luôn khát khao và biết trân trọng nhân tài. Từ nay em không cần giam mình trong cái chức trưởng phòng kinh doanh nhỏ bé đó nữa mà hãy tự tin trong cương vị mới, giám đốc điều hành, giúp chị mở rộng tầm ảnh hưởng của Nam Á. Hãy cho chị biết bao giờ em bắt đầu?
Cho em một tháng, sau khi bàn giao toàn bộ công việc.
Nếu sớm hơn thì càng tốt, nhưng chị sẽ đợi.
Hai người đẹp bắt tay nhau, Linh cúi chào ra về. Buổi nói chuyện hoàn toàn nằm ngoài tiên liệu. Mọi chuẩn bị đều trở thành thừa thải vì Linh không có cơ hội sử dụng đến chúng. Chị ấy quá mạnh mẽ, quá quyết đoán và cũng quá mạo hiểm. Mặc dù có chút thiếu tự tin ở vị trí mới nhưng Linh không muốn thối lui. Nàng phải vững vàng tiến về phía trước, phải vươn lên độc lập về kinh tế và khẳng định bản thân.
Tốt chứ chị đẹp? – Khánh hỏi khi Linh vừa đặt mông lên yên xe.
Người ta nhận chị vào làm mà không có lấy một câu phỏng vấn. Chị không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Vì tài năng của chị đã vượt ra khỏi cái công ty nhỏ bé kia rồi. Em nói có đúng không bà giám đốc điều hành?
Đồ khỉ, cứ thích chọc chị!
Vậy giờ có cần về công ty cũ nữa không?
Về chứ, vẫn phải làm việc và bàn giao chứ đâu có nghỉ ngang được.
Ủa vậy nữa hả? – Khánh chạy một lèo đến quán ăn lúc sáng rồi giao xe cho Linh.
Cám ơn em!
Linh mỉm cười trong gương mặt rạng ngời tươi trẻ. Sự việc sáng nay đặt Linh trước một tương lai đầy niềm tin và hy vọng. Những thuận lợi ngoài mong đợi trở thành ngọn gió thổi bùng ước muốn làm mới bản thân. Đúng thế, Linh sẽ sống khác và không từ bỏ một cơ hội nào để thăng tiến, để tận hưởng cuộc sống khi còn xuân sắc mặn mà.
Chở đi một đoạn ngắn cũng cám ơn. Chán chị thiệt!
Không, cám ơn vì tất cả những gì Khánh đã mang đến cho chị – Linh nhón người hôn lên má người bạn nhỏ tuổi.
Ôi sướng chết đi được! Em tin là chị sẽ vững vàng trong cương vị mới. Nhưng em không quan tâm chuyện đó, mà là… – Khánh nói nhỏ vào tai Linh – … là cuộc hẹn của chúng ta sau giờ tan tầm. Đừng có quên đó nha!
Nhớ rồi…!
Linh ngượng ngùng xen lẫn nôn nao, có chút gì đó vừa ứa ra nơi đường xẻ giữa hai miếng thịt mềm. Làm sao Linh quên được lời hẹn mà đêm qua khiến nàng phải thao thức? Chính nàng đang muốn lao vào vòng tay Khánh ngay lúc này. Nàng nhìn Khánh khinh khỉnh.
Lâu rồi chị chưa được ăn ngon. Khánh liệu hồn đó!
Vậy em sẽ cho chị bội thực.
Xí… Đồ quỷ!
Mơ hồ nhớ về cái vật đã khiến quai hàm phải mở hết cỡ, Linh kéo khẩu trang che gương mặt đỏ ửng nguýt một tiếng thật dài rồ ga đi thẳng. Cái nắng giữa trưa vẫn không làm cho Linh khó chịu. Nàng đã bỏ mặc mọi thứ xung quanh vì đang mãi mê tận hưởng những hương vị ngọt ngào, đó chính là cơ hội thoát khỏi một môi trường làm việc có quá nhiều đố kỵ, là cơ hội để khẳng định bản thân, cũng là sự háo hức đợi chờ như nàng thiếu nữ lần đầu biết hẹn hò.

Nửa ngày làm việc còn lại trôi qua thật chậm chạp, thời gian như ngừng trôi khiến cho nỗi mông ngóng thêm khắc khoải. Cuối cùng thì cây kim dài cũng chịu nhích đến số 5. Hóa ra hôm nay cũng có buổi chiều đó sao? Linh thu dọn đồ đạc rồi vội vã xuống tầng trệt lấy xe. Có tiếng nói cười vui vẻ của nhóm nhân viên nữ.
Chị Linh ơi đi ăn với tụi em.
Cám ơn mấy đứa, tiếc quá hôm nay chị bận rồi.
Thôi mà, hôm nay ngày lẻ, em biết là chị không có tập gym, vậy thì bận chuyện gì nếu không phải đang hẹn với ai đó?
Hi hi… nghi quá hà…
Mũi tên bắn ra không nhằm vào đâu nhưng lại xuyên đúng vào chỗ đang che giấu một ý đồ đen tối khiến Linh giật mình.
Nói bậy không hà!
Nè… đừng có để tụi em bắt gặp đó nha!
Có đâu mà! Thôi chị đi đây.
Linh siết ga mong sớm thoát khỏi đám con gái nhí nhố đang gọi ý ới sau lưng. Nhân viên phòng Linh cũng biết chút chút về tình trạng gia đình nàng. Đã có lần mấy đứa nhỏ này còn khuyên Linh nên ly hôn để tìm người đàn ông xứng đáng hơn. Nàng cứ ậm ờ cho qua chuyện vì thời điểm đó chưa căng thẳng như bây giờ.

Giờ tan tầm chính là thời điểm kẹt xe tệ hại nhất trong ngày. Khánh không muốn để Linh một mình chống chọi trên đường nên đã sớm gởi xe ở một rạp chiếu phim rồi đi xe ôm đến điểm hẹn. Chiếc Piaggio chầm chậm nép vào lề đường, Linh giao tay lái cho Khánh mà mắt cứ nhìn trước ngó sau. Đám tiểu yêu kia mà bắt gặp chắc có nước độn thổ.
Nay mình ăn gì Khánh?
Chị nuốt cơm nỗi không? Ăn cơm mới chắc bụng chứ đồ nước lỏng bỏng đói liền liền.
Thường thì buổi chiều Linh chỉ ăn nhẹ qua quít nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt này cả hai đều hiểu phải nạp đủ năng lượng mới có thể đi trọn cuộc thư hùng sắp diễn ra.
Ừ, vậy ăn cơm tấm đi.
Lại một địa chỉ quen thuộc nữa của giới sinh viên định hình ngay trong đầu Khánh. Thời điểm này quán không quá đông khách nên Khánh dễ dàng chọn được một chỗ ngồi mát mẻ. Rất nhanh hai dĩa cơm bốc khói nghi ngút được đặt trước mặt. Lớp mỡ hành sóng sánh phủ trên miếng sườn đang sôi bong bóng vừa được gắp ra từ vĩ nướng.
Quên dặn đừng lấy mỡ hành.
Ăn nhiều chất béo vào để lát có nhiều… nước béo.
Lúc nào đầu óc cũng nghĩ tới chuyện đó.
Thú thật với chị cả đêm qua em không ngủ được.
Linh che miệng cười, nàng nghĩ ngay đến trái chuối to khủng không chịu an phận, chắc về đến nhà lại ngóc đầu đòi làm cho ra lẽ. Mà bản thân nàng cũng thế thôi, chuyện ở quán cà phê bờ sông đã đến một cách đột ngột mang lại những giây phút ngọt ngào khiến cho nơi ấy cứ dạt dào cả đêm.

Bữa ăn diễn ra khá gọn lẹ nhưng mới đó đã hơn 6 giờ chiều. Thời gian một lần nữa khiến Linh phải nôn nao. Linh cũng cảm nhận điều tương tự ở Khánh, nàng vừa nhìn thoáng qua đũng quần và có cảm giác cái vật đêm qua dường như muốn trỗi dậy. Xe cộ đổ ra đường mỗi lúc một nhiều hơn khiến cho tình trạng tắt nghẽn bắt đầu lan rộng. Lúc nào cũng thế, đang gấp thì y như rằng gặp kẹt xe và dừng đèn đỏ liên tục. Khánh đã nhiều lần leo lề nhưng tốc độ vẫn không thể khá hơn. Hắn chết chui hẻm rồi lại vòng đường khác để đi.
Nãy giờ thấy chạy lòng vòng không hà. Định đi đâu?
Em đang tìm khách sạn thật đẹp.
Thôi, chỗ nào kín đáo là được, kẹt xe kiểu này cứ kén chọn sợ trễ đó Khánh!
Hi hi… nôn nóng rồi phải không?
Biết còn hỏi – Linh nói khẽ vào tai Khánh – Người ta ướt hết rồi nè!
Vậy vô đây nha? – Khánh hất hàm chỉ một đường nhánh khá lớn nhưng không bị kẹt xe, nơi có bảng Hotel đang nhấp nháy.
Chiếc Piaggio lủi nhanh vào thềm nhà, một nhân viên đứng từ xa đợi khách lấy tư trang rồi quay đuôi xe vào trong giấu biển số.
Cho em phòng mắc nhất ở đây. Phải sạch sẽ và máy lạnh thật mát nha chị!
Thời điểm này khách sạn hầu như vắng khách nên yêu cầu của Khánh không khó để đáp ứng. Chị tiếp tân tươi cười giao chìa khóa phòng rồi chỉ tay đến thang máy. Cửa cabin khép lại, Linh thở hắt ra nhẹ cả người. Đây là lần đầu nàng làm chuyện này nên người cứ đơ như khúc gỗ. May vừa rồi là nữ chứ nếu là tiếp tân nam chắc Linh phải tìm chỗ giấu mặt dù nàng vẫn đang đeo khẩu trang. Khánh tra chìa khóa vào lỗ, tiếng lạch cạnh nghe rõ mồn một nơi hành lang vắng vẻ. Cánh cửa gỗ bật ra, không gian tối om bừng sáng khi Khánh cắm miếng nhựa vào ổ điện.
Thôi chết, hấp tấp quá quên mua bao.
Khỏi.
Chị có đem hả?
Không.
Là sao?
Vì… sắp tới ngày rồi… nay… an toàn – Linh bẽn lẽn cởi khẩu trang nhìn Khánh với khuôn mặt đỏ như gấc.
Trời ơi… em yêu chị quá đi mất!
Đồ quỷ ham hố!
Khánh siết cứng lấy Linh, nàng mềm nhũn sà vào lòng mặc tình cho Khánh vùi dập bằng những nụ hôn gieo xuống đôi má. Hai thân thể dán vào nhau hối hả sờ soạn. Bàn tay mềm mại đã khát khao cả một đêm dài đang lân la tìm đến vùng cấm địa chạm vào thỏi sắt nung.
Để chị đi tắm!
Không, mình xong hiệp đầu rồi hẳn tắm – Khánh vừa nói vừa vội vã tháo hàng nút áo trước ngực Linh.
Ứ… chị sợ…
Tắm lúc này tuột cảm xúc hết còn gì. Cháo đã nhừ phải húp ngay cho nóng.
Nhưng mà… thôi kỳ lắm…
Không nhưng nhị gì hết, giờ chị là của em.
Linh thu vai để Khánh cởi chiếc sơ mi trắng dài tay ném qua một bên. Khánh quỳ xuống, mặt kê ngay chỗ khối tròn nổi cộm sau chiếc jip bó, hắn cọ đỉnh mũi vào đó hít hít.
Em thích cái mùi này của chị.
Khánh vòng tay ra sau kéo dây khóa rồi chiếc jip cũng bị lột khỏi người phơi trọn phần dưới căng tròn trong những đường cong uốn lượn. Mảnh quần lót bé xíu vắt hững hờ nơi vòng mông như một lời thách thức. Phía trước nhô cao một mảng đen, thấp bên dưới là miếng vải đáy đã sậm màu vì ướt đẫm. Khánh ôm ghì đôi mông mát lạnh ủi mặt mũi vào nơi ấy hôn hít. Linh đứng im dịu dàng vuốt mái tóc đang đong đưa theo mỗi động tác khám phá. Mỡ hành mà Khánh nói ở quán cơm đang dạt dào tuông chảy từ hang sâu tiếp tục bồi đắp cho đáy quần thêm đầm đìa. Khánh kéo nhẹ quần lót, Linh co chân cho đối tác cởi bỏ sự che chắn chỉ còn là hình thức. Bộ lông đen tuyền được giải phóng liền dựng lên như bờm ngựa. Khánh đứng dậy lộn ngược miếng vải nhỏ bằng hai ngón tay đưa lên mũi hít mạnh.
Mùi của chị thơm lắm!
Không ngại sao? – Linh sờ vào khuôn ngực nở nang, tay nhẹ nhàng nắm gấu áo thun trắng cởi qua khỏi đầu Khánh.
Sao phải ngại. Em rất thích.
Khánh đưa đáy quần lên miệng liếm láp. Chiếc lưỡi ma quỷ cuốn đi những tích tụ của cả buổi chiều. Nhìn cách Khánh đón nhận những sản phẩm từ âm hộ mà Linh nghe lòng rạo rực.
Dâm thấy ớn luôn!
Ui ngọt quá hà!
Đâu phải mật ong đâu mà ngọt?
Nhưng với em nó là mật ngọt – Khánh hôn môi Linh – Mình viết tiếp câu chuyện còn bỏ dở nha chị?
Ưhm…
Linh khẽ gật đầu bước vào giường, chiếc nệm lún nhẹ nhăn lại chỗ đôi mông vừa đặt xuống. Nàng phủ khăn tắm ngang bụng để che bớt quang cảnh rực rỡ giữa cặp đùi duỗi thẳng. Khánh hối hả giải thoát cơ thể khỏi chiếc sịp hàng hiệu ném cho Linh. Nàng cũng làm như Khánh, lận ngược hít mũi vào nơi vừa thấm vài giọt chất nhờn trong trong.
Tắt bớt đèn lên đây với chị!
Căn phòng ấm hơn vì chỉ còn ngọn đèn vàng phía đầu giường, nhưng ánh sáng từ nhà tắm vẫn hắt ra sáng rực cả một khoảng trước cửa ra vào. Khánh bò lên nệm, hai đôi tay khát tình lập tức quấn lấy thân thể của nhau, môi háo hức chiếm đoạt nhau say sưa trong vũ điệu hòa quyện. Linh ngửa cổ ngất ngây khi lưỡi Khánh lã lướt chạy dài xuống triền đồi. Nàng thu vai cho bạn tình kéo sợi dây treo để vứt bỏ thành trì cuối cùng là mảnh áo lót. Khánh hả miệng ngoạm vào từng bên vú, tay luân phiên nhồi bóp đôi bầu sữa nung núc thịt mềm khiến Linh oằn mình rên xiết trong đê mê đến từ khuôn ngực. Chuyến thám hiểm tiếp tục lùi về phía dưới, bờ môi hôn lên từng vùng da thịt phẳng phiu đang nhấp nhô trong hơi thở rối nhịp.
A…
Tiếng rên não nề ngân dài khi hàm răng cạp vào xương hông tê tái lẫn nhột nhạt. Khánh trở ngược đầu đưa bằng hữu của mình ngang mặt Linh. Như hai khối nam châm ngược cực hút chặt vào nhau, Linh ôm choàng mông Khánh vùi mặt vào bộ lông rậm đen tua tủa. Nàng hôn hít quanh con quái vật đã cương to như cùm tay, đôi môi xinh xắn hả lớn đón đầu cặc đẩy vào, lại một lẫn nữa quai hàm phải mở hết cỡ.

Phía ngược lại cũng đang diễn ra một cuộc khám phá thần kỳ, mùi vị của đêm qua vừa ùa về thật sống động. Lưỡi liếm láp những dịch nhầy đầm đìa nơi khe nứt, cuốn trôi những tinh túy từ lồn người đàn bà sang khoang miệng gã trai trẻ. Cả hai nằm nghiêng say sưa ôm siết mông nhau bú mút chất bổ dưỡng, cùng đắm chìm trong trò chơi dâm thực mà đêm qua còn chưa kịp tận hưởng.

Khánh ôm Linh lăn qua một phía đặt nàng nằm sấp trên người mình. Hai chiếc đùi thon tách ra kẹp đầu Khánh vào giữa. Tư thế chuẩn xác giúp lồn Linh đặt ngay cái miệng háu ăn. Khánh tiếp tục ăn lồn Linh trong tư thế mới bằng động tác nhai nhai… cắn cắn…
C14-1.jpg
Cặp môi lồn lại thiết tha ôm dọc hai bên khi chiếc lưỡi một lần nữa được đưa vào nơi cung cấm, khéo léo lòn lách giữa những miếng thịt bầy nhầy chui vào nơi ngập tràn dâm thủy. Linh ngửa cổ nấc lên thành tiếng, đôi mông uốn éo hưởng ứng khi cơn đê mê đến từ sự ngoe nguẩy trong hang sâu.
A… thích quá… Xuýt…
Giọng rên rỉ hít hà, hai bàn chân tê cứng co quíu như chạm phải điện cao thế, Linh trân mình ngất ngây tuông trào nhớt khí từ lỗ lồn sang miệng Khánh.
Ui… chị sướng… Xuýt… Khánh nuốt rồi sao?
Ưhm… em uống của chị đây… ra nữa chị ơi… Roạp… roạp… roạp…
Tiếng húp khí nhờn bị khuấy đảo bởi đầu lưỡi nơi cửa mình. Khánh đón nhận tất cả những tinh chất ngọt ngào mà Linh vừa trao gởi. Linh gục xuống ngậm cặc Khánh nút điên dại mong giải tỏa cơn nứng từ lồn mình, nhưng nàng không thể kiềm được nữa. Nàng lại ngẩn đầu run rẩy nghẹn ngào.
Ưhm… ưhm… ưhm… sướng quá…!!! Hờ… hờ… Khánh ơi chị muốn…
(Hết chương 14)