Hoa hồng vô sắc

Những điệu nhảy cuồng nhiệt giúp Tuyền về nhà với tâm trạng thoải mái, sẵn tiện mua đồ ăn vặt lun.
Về nhà, chỉ có Tuyền với căn phòng trống rỗng thiếu tiếng cười nói của Trâm Anh nhưng bề bộn những rác và giấy vụn.
” Mới hai ngày ko có Trâm Anh mà đã thấy mình làm biến đến như vậy rồi… Mình hư thật, dọn dẹp thôi”, Tuyền bắt đầu nhiệm vụ của mình với mái ấm bé nhỏ này. Tình cờ Tuyền thấy giấy triệu tập trúng tuyển của Trâm Anh.
” Hoàng Ngọc Trâm Anh
Ngày sinh: 26/10/1989 Đã trúng tuyển NVI với số điểm: …”.
Tuyền ngạc nhiên :”Trời cậu ấy học ghê thật! Đúng là nhân tài, cùng là năm nhất mà sao mình gà thế nhỉ? ! Mà ủa? 1989 vậy là lớn tủi hơn mình ùi. Lại sinh cùng tháng nữa có duyên ghê… huhmm ngày 26 à ! của mình là 16 hôm nay là 17… vậy là còn 9 ngày nữa … á á! Chỉ còn 9 ngày nữa cậu ấy 18t ! ko ! 19t vậy là wa cái tủi ” giết người đền mạng rồi” , mình cũng wa rồi… giờ phải chuẩn bị quà cho cậu ấy thôi. Nhưng… hôm sinh nhật mình cậu ấy ko có tặng quà. Hxj hjx chắc bận wá nên cậu ấy wên mất rồi. Nhưng dù gì cũng là bạn của mình. Tặng mòn gì đây, tặng gì đây nhỉ?!… ”
Trong những ngày sau, dường như ngày nào Tuyền cũng lên mạng vì mún gặp lại Sumo, vì nói chuyện với Sumo Tuyền rất vui. Và Tuyền cũng ko phải đợi Sumo như trước nữa vì người ta lúc nào cũng sign in trước chờ Tuyền.
STML@ : ” Do you know what it feels like loving someone that’s in a rush to throw you away…”.
STML@ : ” How can I love you ?!
How can I love you ?!
How can I love you ?!
If you just don’t take to me, baby”
((Ca khúc trong Au : do you know ))
Okita_oi : Hơi hơi hiểu hà! Anh giải thích đi!
STML@ : Làm sao anh có thể yêu em?!
Okita_oi : “Thịch”…
STML@ : Ngày xưa khi sống bên Mỹ, tôi đã wen một người con gái, do tình cồ chúng tôi đã gặp nhau. Khi nhận ra tôi và cô ấy cùng một loại người và như duyên số chúng tôi đã đến với nhau… Tình cảm vui buồn 2 người đều chia sẽ với nhau . Nhưng đến một ngày bố tôi báo tin công ty ông bị phá sản, ko còn tiền chu cấp để học nữa nên bảo tôi phải về ngay. Đương nhiên cuộc sống của tôi trở nên khó khăn… Tôi thất vọng nhìu lắm, sắp phải về nước nhưng vẫn còn cô ấy ở đó, tôi ko muốn về một chút nào. Có lần tôi mún nói với cô ấy hãy đợi, đợi tôi làm nên sự nghiệp sẽ way trở lại đón cô ấy . Nhưng hình như đã bik trước hoàn cảnh của tôi từ lâu nên cô ấy càng ngày càng thờ ơ với sự ân cần của tôi. Một lần nọ cô ấy đã ngập ngừng nói muốn lấy chồng ba mẹ cô ấy bảo vậy . Những nỗi xót xa trong từng câu xin lỗi của cô ấy làm trái tim tôi tan nát. Và từ ngày chia tay đến giờ tôi đã ko còn cơ hội gặp lại cô ấy lần nào nữa.
Okita_oi : …
STML@ : bấy giờ bố tôi đã về nước rồi tôi cũng phải về thôi. Con gái mà ai rồi cũng đổi thay , con tim phai màu nhanh chóng. Tôi hiểu cô ấy mà, ko cần luyến tiếc gì nữa. Tôi sẽ cố wên cô ấy . Có lẽ đó cũng là điều tốt nhất cho cả hai. Giờ tôi sống rất bình yên… ko yêu cũng ko ghét cô ấy . Tất cả đã trở thành wá khứ rồi… Bi giờ tôi đang gây dựng lại cuộc sống của mình bằng hai bàng tay trắng , tôi ko tin mình sẽ gã gục nếu ko có cô ấy… nhưng trong tâm trí tôi vẫn còn lo lắng, tôi thấy trong lòng mình vẫn còn hoang man một điềi gì đó…
Okita_oi : hjx hjx…. O_O
STML@ : Sao vậy?
Okita_oi : Huhu! anh tội nghiệp wá!
STML@ : Sặc…
Okita_oi : Hjxhjx!~ Anh cũng giống em vậy. Cũng từng trải wa mối tình đầu đau khổ…
STML@ : Uhm… Tôi biết, tôi đã biết điều đó… và thấy đồng cảm với cô bé.
Okita_oi : Nhưng em đỡ hơn anh, ko phải bay từ bên Mỹ về đây… ^^ để “lánh nạn”.
STML@ : Ha ha! Em xài từ shock wá!
Okita_oi : Này anh! Anh đã từng sống ở Mỹ hả?!
STML@ : Uhm…
Okita_oi : Chắc là anh muốn gì được đó rồi…lại dễ thương nữa, Có lẽ sẽ có nhìu cô gái theo anh lắm đó! Đừng buồn!
STML@ : Đó chỉ là wá khứ thôi cô bé à! Sống phụ thuộc vào gia đình mãi thì cũng ko thể ngốc đầu dậy trong xã hội được đâu. Bây giờ tôi lại là một con người cô độc ko còn được cha mẹ chu cấp nữa… Tôi đang xây dưng lại cuộc đời của mình với hai bàn tay trắng. Nên… chắc ko có cô gái nào dại khờ đến bên tôi đâu!
Okita_oi : Em nè ! ^^ Đang ở cạnh anh nè ! hjhj
STML@ : Hì! Cũng vui! Cảm ơn bé nhé !
Okita_oi : Uh uh!
Một ngày nữa lại trôi wa… Tuyền vẫn chưa giải thích được thắc mắc người đó có phải là Trung ko. “Gặp ở wán nước… có thể là Trung lắm… ko bik phải ko nhưng mình linh cảm đó là một người rất wen…” Tuyền suy nghĩ và rảo bước trên con đường ngập tràn hoa nắng, ko bik đâu đó có một tia nắng lung linh luôn ghé sát bên vai cô sưởi ấm cho cô từng hơi thở lạnh lẽo khi chiều tàn…
Tuyền vừa về đến nhà thì Trung gọi điện :
– Hi ! Tuyền khỏe ko?
– Uhm! Khỏe ! anh cũng vậy chứ!
– Ừ ! anh mới từ tpHCM về đây, tự nhiên muốn gặp em…
– Nhưng tối rồi em chưa nấu bữa tối nữa.
– Ko cần nấu đâu. Anh chở em đi ăn nhé ! 10’ nữa anh đến đón ém đợi nhé.
– Ò . vậy bibi.
Tuyền hơi bất ngờ định từ chối nhưng cũng ko thể vì trong lòng hồi hộp muốn gặp Trung và thử xem đó có phải là Sumo ko.
15p sau. Trung chở Tuyền xuống một wán nhỏ bên cạnh dòng sông Tiền gió lộng… Ăn xong hai người gọi nước và ngồi nói chuyện sau những ngày ko gặp mặt.
– Ba anh mới gọi điện bảo anh phải lên Tp gấp nên anh chưa kịp báo cho em bik… sr !
– Uhm! Ko có gí đâu anh!
– Hihi ! anh có mua một món quà tặng em nè. Mình đến công viên chơi nhé. Ở đó tối nay có một tiết mục đặt biệt…
-Uhm…
Trong khung cảnh lấp lánh của những ánh đèn lấp lánh ở công viên, trên một cái ghế đá… Trung chìa ra một hộp quà và nói :
– Chúc mừng sinh nhật em. Uhm … Xin lỗi vì hơi trễ nhưng món quà này là tấm lòng của anh. Mong em nhận nó. uhm…. Chúc em sinh nhật vui vẻ!
Tuyền tròn xoe mắt ngạc nhiên trong xúc động :
– Món quà quí giá quá em ko dám nhận đâu…
Một chiếc nhẫn lấp lánh trước mặt cô bên cạnh là một đôi mắt long lanh chời đợi. Nhưng Tuyền ko biết phải làm gì bây giờ: bối rối , lo sợ , ngại ngùng hay đang khóc với niềm hạnh phúc…
Trung thấy Tuyền xúc động đến mức nước mắt tuôn rơi, rơi từng giọt nóng hỏi trên đôi má ngây ngô vô tội. Trung định hôn vào đôi má đang ửng hồng kia thì Tuyền đứng dậy…
– Xin lỗi vì em đã ko kìm nén được cảm xúc…Nhưng em hơi mệt… Anh có thể đưa em về ko?
Xin lỗi vì em đã ko kìm nén được cảm xúc… Anh có thể đưa em về ko?
– Uhm… Vậy mình về nhé.
Trung đưa Tuyền về trong sự bối rối của hai người. Còn trong lòng Tuyền thì đang lo sợ trong một niềm hạnh phúc đáng ngờ. Cô đang đau vết thương ngày xưa. Cái lần mà Trung đã hôn và cầu hôn cô đã làm cô hạnh phúc biết chừng nào mà bây giờ với sự tỏ tình bất ngờ ấy cô lại bị người ta bỏ rơi và đi tỏ tình với một cô gái khác bỏ lại một kẻ dại khờ luôn khóc trong dai dứt. Và cũng chính hắn đã làm cho Tuyền tự nhiên sợ cảm giác hạnh phút khi được cầu hôn…
Tuyền luôn mơ về một vị hoàng tử sẽ mãi mãi bảo vệ cô, mãi mãi ko bao giờ bỏ rơi cô vì cô quá ngây thơ và khờ dại. Một thiên thần sẽ cho cô tin vào cuộc sống. Đó là những điều mà cô cảm nhận được chứ ko phải bằng những lời nói của một người đẹp lời, đẹp mã.
Tuyền đã xin lỗi Trung và nói tạm thời hãy cho Tuyền thời gian để suy nghĩ. Tuyền cũng mừng vì Trung vẫn chưa nói ra câu “anh sẽ ko bao giờ bỏ em” . Vì Tuyền bik, câu nói đó sẽ mãi chỉ là một lời nói thôi . Nhưng lời hứa còn mãi, tình cảm con người thì ko bao giờ bất động.
Cảm giác bối rối lại khiến Tuyền nghĩ đến một người có thể chia sẽ với mình. Một người đồng cảm với mình và mang lại cảm giác rất thân wen với Tuyền. Đó là Sumo.
Tuyền đã hẹn mỗi ngày thứ tư sẽ online để gặp Sumo và giờ thì yahoo messenger khởi động…