Hoa hồng vô sắc

Chiều về, Trâm Anh lại tung tăng chở Tuyền đi chơi lòng vòng trong thành phố và ăn tối lun. Chiếc Martin đỏ lại bắt đầu cuộc hành trình của mình. Dưới bóng mát của một cây bằng lăng chấm điểm những cánh hoa tím hồng bên một bãi cỏ xanh mát cạnh một dòng sông, Trâm Anh quyết định chọn nơi này để cùng Tuyền ngắm cảnh và ăn… bắp rang…
Thấy Trâm Anh ngồi nhai bắp rột roạt rất tự nhiên làm Tuyền cười mủm mỉm và tính cờ bắt chuyện với Trâm Anh:
– Hey, Ba mẹ mình vẫn thường lên để thăm mình. Còn ba mẹ cậu sao đó giờ mình ko thấy họ đến chơi nhỉ?!
Trâm Anh đang nhai bắp dựng lại ngay và đổi giọng trầm:
– Vì tớ thix độc lập. Nên họ ko cần phải lo.
– Vậy nên cậu thix màu đen hả?
– Gì? sao cậu bik ?
– Vô tình thôi, cậu viết trong sổ tay ấy. Thix màu đen là một người cứng rắn và huyền bí cả sự tự tin quyết đoán. Nhưng sao cậu cũng thix luôn màu trắng của sự giản dị và cô đơn vậy?
– Ha ha ! Vì tớ thích cộ độc! Alone hahahha!. … Ko phải lúc nào quyết định của mình cũng đúng. Đôi lúc cũng cận phải có sự cô độc để có thêm quyết tâm đấy… và cũng cần phải cô độc để suy nghĩ lại nhũng lỗi lầm của mình.! Hiểu ko?
– Hiểu…
– Ừ ngoan!
– … chết *** á!
– Sặc!
– Vậy là sao? cậu cũng có sai lầm hả? Tại sao cậu muốn cô đơn nhưng lại cùng phòng với mình?
– À ! Tui thix tự lập để thoát khỏi ràng buộc của gia đình! Còn tại sao lại chung phòng với cậu thì… mắc cỡ lắm ko nói đâu… ha ha
– Kì zạ! Sao ko nói được! Nói đi mà! Mình mún bik!…. nèeee…- Tuyền lay tay Trâm Anh thật mạnh để cô nói tiếp.
– Ha ha ! cái này phải hỏi my money!!!
– Ặc! Tưởng …!
– Cậu tưởng gì?
– ko! ko có gì!
– Coi chừng mơ mộng thành sự thật đấy ! ha ha.
Trâm Anh là cứ như thế. Vẫn cười rất vô tư trong những cuộc nói chuyện. Nhưng Tuyền cảm nhận được một điều gì đó rất buồn mà Trâm Anh ko muốn nói ra.

Cuộc sống của Tuyền giờ đây rất bằng phẳng, lãnh đạm… Gia đình ổn định, bạn bè đối xử tốt với cô. Việc học cũng bình thường… không có nỗi buồn gì nhưng cũng rất lặng lẽ nếu không có cô bạn cùng phòng hóm hỉnh là Trâm Anh.

Con cá của Trâm Anh lúc nào cũng tung tăng trong chậu thủy tinh, rất tự do không lo lắng gì nhưng đó cũng chỉ là sự tự do trong một cái chậu bé nhỏ hẹp hòi. Tuyền trò chuyện với chú cá :” Suốt ngày ngươi chỉ ở trong này thôi ngươi có buồn ko? ngươi có muốn tung hoành ra sông lớn ko .Ngươi có thể Nhưng liệu ngươi có đủ bãn lĩnh để bước ra dòng đời chưa?”.
– Chưa thì chờ.- Trâm Anh đột nhiên bước vào – Tui không tin là sẽ ko thoát được cài “lồng” này đâu!
– HiHi! Còn mình thì mình ko muốn thoát khỏi nơi này đâu. Vì ở đây mình thoải mái hơn ngôi nhà xưa, giờ mình đã là người lơn rồi. Không còn sự kiềm kẹp của gia đình nữa.! ^^
– Nhưng vẫn chưa đủ khả năng để sống một mình đâu công chúa à !
– Đâu phải! Mình đã có thể độc lập rồi mà! Mình 18 tuổi rồi!
– Hehe! Bé mới 17,9 tuổi thôi nhé ngày nữa mới 18 tuổi.
– Thì cũng sắp thành người lớn rồi. Là người trưởng thành đấy. Vui ghê! Tuổi 18 thật đẹp. Mình có thể quyết định được những việc mà mình thích rồi nhé.
– Hoho! Vậy sao? … Vậy cậu có bik Bước wa tuổi 18 cậu sẽ sống như thế nào ko?… Đây là lứa tuổi mà bước wa rồi có nghĩa là nếu cậu giết người sẽ bị xử tử hình hoặc ở tù chung thân đấy… Cậu sẽ bị giam trong ngục tối suốt đời sẽ ko còn được tự do và thoải mái nữa , ko còn cơ hội để trồng hoa và ngắm cảnh nữa… Suốt ngày cậu chỉ sống trong lo lắng và tuyệt vọng… Cuộc đời thật tăm tối…
– Á á … Ghê wá! huhu đáng sợ thật. Mình ko mún thế đâu! Nhưng mình sắp 18t rồi, làm sao bậy giờ.. oa oa! Mình ko mún bị mất tự do, mình ko muốn sống trong ngục tối.. mình.. ko muốn làm người lớn nữa đâu huhu!
– Ha ha! Nhưng cậu đâu có giết người đâu mà sợ…
– À há !
– Nhưng sẽ có một người chết vì cậu…
– Sao lại có thể?
– Vì người ta mún vậy. Thế thôi!
– Chắc ko có ai khùng vậy đâu. Tớ đâu có gì đáng để người khác hi sinh đâu.
– Tui cũng ko bik nữa. Đó chỉ là linh cảm thôi…
Cảm giác của Trâm Anh ngộ thật làm Tuyền càm thấy hơi lo nhưng cũng thây vui vui vì cũng muốn mình được giống như trong phim vậy… Hoàng tử hi sinh vì công chúa nhưng sẽ được bà tiên hồi sinh và hai người sống HP bên nhau mãi mãi.
Dạo này Trung thường đến đón Tuyền đi học và rũ cô ấy đi chơi. Vốn là sinh viên năm 2 nên Trung khá 1 tự tin về hiểu biết của mình về ngôi trường này nên cũng giúp Tuyền giải quyết được một số vấn đề. Nhưng Tuyền hơi cảm thấy bối rối vì bình thường thì Trâm Anh là tài xế của Tuyền, dạo này thấy Trâm Anh ko được khỏe nên Tuyền ko muốn làm gánh nặng cho cậu ấy nữa… Với lại Trung cũng nói là tiện đường nên giúp Tuyền lun…
Trung hẹn tối thứ 7 tuần này sẽ mời Mai và Tuyền cùng một số người bạn nữa đến wán nước hôm nọ. Tuyền đồng ý ngay vì lâu rồi Tuyền cũng ko được đi chơi vui và Tuyền cũng muốn gặp lại anh chàng bí ẩn đó lắm.

Sáng thứ 7, khi mở cửa ra, Tuyền chợt thấy một bó hoa hồng đỏ nằm ngay trước cửa với tấm thiệp “Chúc mừng sinh nhật …”
Tuyền hét toáng lên làm Trâm Anh tỉnh giấc.
– Trâm Anh ơi! Mình vui wá… Đây là lần đầu tiên trong đời mình nhận được hoa hồng là quà sinh nhật đấy … Zuiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
– Ò !Vậy anh bạn trai cũ của cậu chưa từng tặng cậu sao?
– À ko! … Mà ai tăng cái nì vậy nhỉ lại ghi là “tặng cô bé chuột nhắt dễ thương “.
– Oa! 18t rồi mà còn bị gọi là chuột nhắt… hjxhjx.
– Khóc oa oa và hét toáng lên như thế ko giống con nít sao. Mà tên chuột nhắt hợp với cậu thật đấy! Công chúa chuột nhắt… haha
– Hihi ! Mình vui quá ko nói với cậu nữa, mình đi thay đồ đi học đây, tối nay Trung hẹn mình đi chơi đấy … Đến wán Ảo Mộng đấy nhé. Hi vọng mình sẽ được gặp lại “người ấy”.
– Cậu mê trai wá!
– A A! Đâu có. Mình chỉ tò mò mún nhìn xem khuôn mặt của cậu ta thôi mà . Cậu ta rất đặc biệt vì có mái tóc rất đẹp…
– Thôi được rồi! Vậy cậu chỉ thix tóc đẹp thôi… hà ! Tội tên đó wá! Mau chuẩn bị đi … Hôm nay tui chở Tuyền đi học nghen.
– Uh uh!- Tuyền cười tít mắt với sự ân cần của bạn bè đối với ngày sinh nhật của mình.

Buổi chiều như thường lệ, Tuyền đi bộ về nhà. Trâm Anh vẫn ko có ở nhà. Tuyền nghĩ chắc Trâm Anh lại bận học rồi nên có lẽ ko thể rũ cậu ấy đi cùng. Hơi tiếc nhưng Tuyền tôn trọng việc học của Trâm Anh và thấy mình nên học hỏi cậu ấy… Tuyền chuẩn bị cho buổi tối.

Đúng giờ hẹn, Trung đến rước Tuyền đến nơi và ngồi cạnh Mai cùng bàn với Thịnh và lại chỉ có 4 người nhưng ko khí thân mật hơn vì họ cũng đã khá thân nhau.
Hôm nay Tuyền rất phấn khởi vì hôm nay là ngày sinh nhật của mình. Wán vẫn đông như trước, khung cảnh vãn ko thay đổi nhưng có một điều hơi khác là trên mỗi bàn lại có 6 hoa hồng phấn trong khi lấn trước chẳng có hoa nào. Lại thêm một bất ngờ nữa khi nhạc nền của wán hôm nay lại là bài happy birthday. Tuyền vô cùng hạnh phúc.
Tuyền nghĩ có lẽ Mai đã bik ngày sinh nhật của mình vì cùng hoc chung lớp mà, có thể là Mai đã nói cho Trung bik vì Trung đã hẹn mình đến đây để có đưỡc niềm vui này. Tuyền rất vui khi họ wan tâm đến mình như vậy. “Thật may mắn. Cả hai đều là bạn tốt”. Tuyền cười vui khúc khích trong niềm Hp bé nhỏ này mà ko biết có một trái tim cũng đang rạo rực niềm vui khi nhìn thấy cô tươi cười HP. Một trái tim đang bắt đầu bồi hồi với những tiếng cười của Tuyền và cũng đã dần nảy sinh một chồi non bé nhỏ của… tình yêu.