Hoa Gió

Author : Takarin chan (dùng cái author này lần thứ hai)
Status : one shot
Category : yaoi
Rating : M
Summary :

Hôm nay trường tớ tổ chức thi học sinh giỏi cho bọn nhóc lớp 9. Hôm qua lớp mới nói là : bạn nào nhà ở gần thì sáng mai đi xếp ghế hộ lớp nhá. Chúng nó lè lưỡi nhìn nhau, mình xung phong ngay (vì biết sẽ được ngắm giai đã đời) , nhưng ôi thôi, quả bóng nhiệt huyết của mình xẹp xuống như bị chọc kim , chả có ai đẹp giai lắm cả. Đau lòng.

À, lại nói, dạo này sao mình viết Drama lắm thế nhỉ, đời u ám quá, mình chán tất cả mọi thứ rồi, nghĩ gì bi quan thế ?

Thế, mời mọi người đọc cái fic này nhé, nó là một câu truyện buồn, mà có lẽ mô tip đã cũ mèm rồi, không sao, taka kun nghĩ rằng, chỉ cẫn nó bộc lộ được điều mình đang muốn nói là được, đúng không ?

Hoa Gió

Đã có rất nhiều ngày tôi khoác balô trên vai, đi lang thang. Một mình, tìm kiếm một điều không rõ.

Tôi đã đi trên những con đường quen thuộc và cũ kĩ. Dưới những hàng cây đứng mãi ven đường. Tôi thấy chúng mới tội nghiệp làm sao, không đủ sức để tự do, không đủ sức để làm gió, cứ suốt đời đứng yên, chỉ xào xạc xào xạc nuối tiếc thở dài khi gió đi ngang qua…

Tôi đã đi trên những con đường xa lạ và mới mẻ. Dưới những đám mây, vì con đường ấy thậm chí còn chẳng có hoa. Chỉ có những đám cỏ, buồn bã trong dáng vẻ chịu đựng đến đau lòng. Nắng như đổ lửa. Và mưa như trút nước. Không có một hàng cây. Không có một hàng cây…

Và tôi đã lặng im, đã nhẩn nha đếm từng bước chân lặng lẽ của mình. Đôi mắt nâu trong sâu thăm thẳm lặng lẽ dõi về phía xa. Cứ tìm kiếm. Tìm kiếm hoài một giấc mơ mà tôi tin tưởng. Giấc mơ xanh thực sự của tôi. Giấc mơ xanh chưa có bao giờ…

Thế này nhé …

Giấc mơ trắng, xanh, vàng và đỏ…

Giấc mơ tím là giấc mơ buồn.

Giấc mơ đỏ – chỉ là …ác mộng.

Giấc mơ trắng là sa mạc trong lòng …

Giấc mơ xanh…

Tôi vẫn không thấy giấc mơ xanh thực sự của tôi. Giấc mơ xanh không phải như bầu trời, không phải như những hàng cây, không phải là màu của cỏ. Giấc mơ ấy là màu của gió…gió có màu không? Hãy lắng nghe, hãy dang tay, để gió ôm vào lòng, và trong mắt em sẽ hiện màu của gió…

Tôi đã bước đi với chiếc balô trên vai. Đi qua rất nhiều phố phường và làng mạc. Những chuyến đi êm đềm và buồn bã. Tôi cần một điều khác cơ. Kể cả đó có là nỗi đau. kể cả đó có là sự hành hạ. Tôi muốn kết thúc những chuyến đi của mình. Và kiếm tìm được giấc mơ tôi đã mơ.

Cậu là giấc mơ xanh của tôi. Giấc mơ đã trở thành hiện thực. Từ giấc mơ xanh ấy cậu đã bước ra, và đã đứng im lặng bên thành cầu, mặc cho gió đùa mơn trớn mái tóc, mặc cho dòng người chảy sôi sục ở bên, cậu đứng đó, mi mắt nhắm nghiền, đôi môi mím chặt. Hai cánh tay dang rộng, phía dưới cầu, gió đưa hoa theo một chiều muồn muộn đáp xuống sông, tơi tả.

Tôi đã dừng chân, ôm lấy giấc mơ xanh trên cánh tay vẫn còn băng bó. Bằng trái tim vẫn còn băng bó. Vết thương của giấc mơ xanh thứ nhất, thứ hai, thứ ba… vẫn còn chưa liền mép. Tôi đã dại dột và can đảm ôm lấy lần thứ tư. Không cần nghĩ đến ngày mai. Mười sáu ơi, bồng bột và thơ trẻ…

Cậu bỏ đi vì cha cậu lấy người mẹ kế, vì trái tim cậu ích kỉ vô cùng. Cậu muốn những thứ bên mình chỉ thuộc về mình mà thôi, cậu độc đoán và chiếm hữu. Ngoài điều ấy ra tôi còn cần gì khác ? Tôi chỉ muốn tôi thuộc về cậu mà thôi. Tôi luôn muốn trao đi. Và ngu ngốc thay điều ấy là vô ích …

Cây thì mãi mãi chỉ đứng ở một chỗ …

Giấc mơ xanh của tôi. Cậu đẹp như một thiên thần và trong trắng như một mảnh pha lê. Mỏng mảnh và dễ vỡ vụn. Tôi yêu cậu nhiều lắm. Yêu nhiều lắm. Nhiều đến nỗi không thể nói thành lời. Gió cũng yêu cây như thế, phải không ? Tình yêu của gió đã biến thành hoa. Cậu có biết loài hoa ấy tên gì không ? Là hoa gió. Loài hoa chưa ai thấy bao giờ. Chỉ mỗi khi mặt trời lên trên những tán lá, và nắng đung đưa trên những ngọn cây, cậu sẽ nhìn thấy chút rung rinh bỡ ngỡ của đôi mắt tôi, và hàng mi của tôi, hoa gió màu xanh…

Cậu có yêu tôi không ? Tôi chưa bao giờ biết câu trả lời. Hay là cậu ghét tôi ? Một kẻ khác trong tất cả mọi người. Nhìn cậu bằng đôi mắt khác, nói với cậu bằng một tâm hồn khác. Cậu chắc cũng ghê tởm tôi, như người ta luôn tránh né và bịt mũi mỗi khi đi qua vũng bùn dưới chân tường nham nhở. Chưa bao giờ tôi thấy cậu cười với tôi. Chưa khi nào. Tim tôi vẫn nhói lên hàng đêm. Và thân thể vẫn cuồng điên rạo rực. Cậu ở sát tay tôi, cậu ở ngay bên cạnh tôi. Chỉ cần với tay sang là tôi sẽ có được cậu, chỉ cần với tay sang…Thế nhưng không. Cậu đã êm đềm chìm vào giấc ngủ. Và mơ những giấc mơ không có tôi bao giờ …

Cậu vẫn thế. Vẫn là cậu thường ngày. Trái tim không mảy may để ý đến tôi. Và tôi vẫn là tôi. Khờ dại, ngốc nghếch, xốc nổi. Tôi vẫn là một thằng con trai mười sáu tuổi, động đến tình yêu là lại rụt rè …

Ngày và tháng. Trôi qua. Cậu đã ở nhà tôi được nửa năm đấy nhỉ ? Cha cậu có đến đây nhờ tôi khuyên nhủ cậu. Nhưng tôi ngầm lặng thinh. Tôi cũng ích kỉ lắm, tôi không muốn cậu xa tôi, tôi không muốn một lần nữa phải gom mảnh vụn của những giấc mơ đem vứt vào sọt rác. Tôi nhắc lại một lần nữa nhé, chắc chỉ một lần nữa thôi : tôi yêu cậu, tôi yêu cậu nhiều lắm .

Cậu còn nhớ hôm cậu đi cùng tôi tới trường buổi đầu tiên không ? Có một đám con trai nhìn thấy tôi, chúng đã ré lên : “A! thằng pédé ! Chúng mày ơi! pédé !” Cậu đã quay lại nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên, có lẽ với cả sự lợm giọng nữa. Tôi cúi gằm mặt, tủi nhục đến không thốt nên lời. Tràng cười đùa vô tâm và tàn nhẫn ấy còn kéo dài đến tận cổng trường. Tôi lủi thủi đi trước, cậu lặng im đi sau. Tôi chẳng dám nói một điều gì, chỉ sợ mình sẽ vụt bỏ chạy. Tôi chỉ lí nhí được câu tạm biệt trong cổ họng, rồi vội vã đi về phía lớp mình. Để lại đằng sau ánh mắt hờ hững của cậu. Có phải ánh mắt hờ hững không ? Nói với tôi đi. Chỉ một lần này nữa thôi, được không ?

Tôi nhớ cậu lắm. Giấc mơ của tôi. Giấc mơ mà tôi e vài phút nữa tôi sẽ chẳng còn được ôm trong lòng nữa. Nơi này tối làm sao. Và tiếng gió qua khe nứt vọng vào như lời vĩnh biệt. Tiếc nuối … Cậu chưa nhìn thấy hoa gió. Hoa gió trong mắt tôi. Dù là nhìn thấy rồi bỏ rơi tôi cũng được. Đừng xa tôi thế này. Thật là đáng sợ. Đáng sợ nhất khi ta chỉ một mình. Cô độc và sợ hãi.

Này! Cậu chắc vẫn hận tôi chứ ? Tôi ngốc quá phải không ? Thay vì làm đau chính mình tôi đã làm đau cậu. Tôi tệ quá, dại khờ và nông nổi quá. Nếu như đêm ấy…đêm ấy tôi giữ nổi bản thân mình thì cậu đã không bị thương, vết thương sâu sắc trong lòng. Hãy nguyền rủa tôi đi. Tôi không xứng với lời xưng tội.

Nhưng đó sẽ là kỉ niệm êm đềm nhất của đời tôi. Ừ…nếu như tôi còn được nhìn thấy ánh sáng …

Tôi đã làm cậu đau ! Nhưng vài phút nữa thôi cậu sẽ được hả hê. Vài phút nữa thôi cậu sẽ có quyền xóa sạch, xóa sạch kí ức về tôi, về cái đêm tôi đã mạnh bạo và điên cuồng giữ chặt lấy tay cậu, đôi môi tham lam chiếm hữu miệng cậu, mặc cho cậu quẫy đạp, mặc cho cậu van xin, và mặc cho cậu khóc, tôi đã tìm ở lồng ngực cậu những chút hương ngòn ngọt, và da thịt cậu nóng dần lên, cơ thể phản lại lí trí. Cơn khoái cảm đã xui khiến cậu dừng lại, đôi môi tìm lấy môi tôi. Và thế là tôi trở thành kẻ có tội.

Lên xuống…lên xuống…lên xuống…Hai chiếc lưỡi mềm mại quấn quít lấy nhau. Hai cơ thể trần trụi áp sát, và rồi cậu đau! Tiếng rên thốt ra từ đôi môi nhỏ. Bùng nổ! Tôi kiệt quệ.

Cậu thoát khỏi cơn cám dỗ. Chạy như điên vào phòng tắm. Tiếng xả nước ào ào vang lên. Tôi cắn lưỡi mình. Môi mím chặt nhếch lên thành một nụ cười, một nụ cười méo mó, nước mắt lăn dài trên má. cậu vẫn là cậu. Và tôi thì đáng khinh bỉ xiết bao.

Thôi, bây giờ tôi đã nằm đây. Căn nhà chỉ còn là đống đổ nát. Có tiếng chim hót đâu đây nghe mà nao lòng. Bây giờ là ban ngày hay ban đêm ? Và cậu thì ở đâu ? Tôi muốn nhắm mắt vào để ngủ một giấc thật sâu, thật sâu…một giấc ngủ êm ái mà trong đó tôi sẽ lại mơ, tôi sẽ lại mơ về cậu. Hình như thoang thoảng mùi hương của cậu. Cậu ở gần đây, gần lắm. Tại sao tôi không thể với tay để chạm tới được cậu ? Xa quá, xa quá. Tại sao tôi không bay lên ? Cậu đang đi mất, cậu đang rời bỏ tôi, đừng! Tôi sợ! Tôi sợ! Ở đây không có gió. Cả tiếng gió cũng đã rất xa xôi. Chỉ còn tiếng đập ở ngực trái của tôi : thình thịch, thình thịch, thình thịch…Tôi nghe nó yếu ớt và nhỏ dần. Tôi nhắm mắt, ngủ đi, ngủ đi…giấc mơ của ta …

Nơi nào đó rất xa, có cậu, mỉm cười và dang rộng hai cánh tay đón lấy tôi. Tôi nhìn thấy hoa gió trong mắt cậu …

Hai ngày sau, trong đống đổ nát của một ngôi nhà. Người ta tìm thấy xác một cậu bé. Người anh hùng nhỏ tuổi đã lao vào một ngôi nhà bị hỏa hoạn để cứu một đứa bé gái. Chính xác hơn là một cậu bé khác đã xới tung cả đống đổ nát lên để tìm ra cậu bé dũng cảm ấy. Khi tìm được rồi, người ta thấy đôi mắt của cậu bé vẫn chưa khép lại, như vẫn nhìn đến một nơi nào xa xăm và mờ mịt, miệng mỉm cười .

Ba tháng sau đám tang, người ta phát hiện ra cậu bé kia đã cắt cổ tay tự tử. Máu lênh láng trên sàn. Hai ngón tay khép hờ trên một tấm ảnh. Lật tấm ảnh lên, người ta thấy sau nó có ghi :”hoa gió” .

Không có ai biết, chỉ có một mình gió biết. Chỉ một mình gió biết khi cậu bé kia đưa đôi tay đầy máu vuốt mắt cho cậu, cậu bé đã thì thầm điều gì. Chỉ có gió biết, chỉ có gió hiểu. Và lời thì thầm ấy đã cùng gió đi xa, đi xa trên những vòm cây, gieo vào lòng những đôi tình nhân khác những ước vọng cao đẹp. Để mỗi khi nắng lên đung đưa trên những vòm cây, và mặt trời mỉm cười hiền hậu. Lời thì thầm ấy lại vang lên, lại vang lên khi những đôi tình nhân nhìn vào mắt nhau :”Em yêu anh!”. “Em yêu anh”. “Em yêu anh”. Và hoa gió từ đây không xuất hiện bao giờ.