Hoa cưới cho anh

Tôi đã viết câu truyện này vào một ngày trời lất phất mưa, và thế giới dường như thật nhỏ bé, thật cô đơn, thật nhàm chán. Tôi đã đi, qua đài tưởng niệm, qua hồ Phan Thiết, qua cầu Nông Tiến, và cuối cùng tôi vẫn lại là tôi. Một thế giới chứa đầy xao động, đầy những lo âu, tuyệt vọng, điên cuồng. Và kì lạ thay, sao tôi không nói dối rằng tôi đã hiểu được nó. Mà cứ kiếm tìm làm chi? Kẻ hiểu mình trong thế gian này?

Tôi đã viết câu truyện này vào một ngày trời không có nắng, và tán cây bàng ngoài cửa sổ chỗ tôi trọ không còn màu xanh nõn nà của ngọc bích nữa rồi. Xe cộ đi lại ồn ào, và trái tim tôi không thể bình thản. Tôi nghĩ mình đã gần như phát khóc, vì cái gì? Tôi nghĩ mình đã gần như đập phá lung tung những thứ tiện tay, vì cái gì? Sao tôi chẳng biết? Sao phải đi tìm tình yêu? Mà tìm được rồi thì sao vẫn còn đau khổ?

Tôi đã viết câu truyện này trong một tâm trạng cực kì rối loạn. Có ai đó ở ngoài kia không? Xin hãy đến cùng tôi. Và chỉ cần thì thầm: _”Lâm không còn cô đơn”.

Thân tặng cho bạn Graylain, bạn là người tớ cảm thấy có một chút gì đó giống tớ. (Và vì vậy, đôi khi tớ vẫn âm thầm nhìn theo bạn).

Thân tặng bạn Lê Nguyễn Việt Lam, đối với bạn có lẽ tớ chẳng cần phải nói gì hơn? Phải không?

Thân tặng cho Zuzu chan, em cầu mong hạnh phúc sẽ đến với chị, cầu mong những nỗi đau sẽ phai nhạt theo thời gian. (Và con người ta lúc nào cũng phải kiên cường để sống).

Thân tặng cho Trần Anh Tuấn, mong rằng mọi niềm may mắn sẽ đến với cậu, và xin nhắc Tuấn rằng: phải biết trân trọng những thứ mình có trong tay. Đừng để vuột mất rồi mới hối tiếc.

Và thân tặng cho tất cả những người đang yêu, đã yêu, và chưa yêu. Cho những người đã từng thất tình, đã từng đơn phương, đã từng đau khổ. Cho những ai đã bị hắt hủi bởi tình yêu. Dù sao chúng ta vẫn cứ cần tình yêu.

Hoa cưới cho anh.

Trời có mưa, mưa nhẹ, chưa đến tháng bảy, mà cũng không phải mưa xuân… Nhưng cứ coi là Chức Nữ khóc Ngưu Lang, như thế thì hay hơn, lãng mạn hơn, phải không?

U ám và nặng nề. Bầu trời vẩn rất nhiều may. Mà sao không ào xuống một trận mưa to? Hè rồi mà! Hay là trời cũng không khóc nổi? Giống như em lúc này; nước mắt đọng lại trong tim, và dâng một làn khói lên mắt. Em vẫn cười, em vẫn đùa, dường như truyện đó sẽ chẳng xảy ra, dường như ngày mai sẽ chẳng bao giờ tới. Dường như anh sẽ chỉ thuộc về em. – Chỉ thuộc về mình em mà thôi.

Trời vẫn lất phất mưa, gió đan vào mưa và hất chúng theo một đường chéo, em đi trên chiếc xe đạp màu đỏ, mưa đổ vào mi mắt em, mưa âu yếm trên đôi môi em, mưa thì thầm rất nhẹ, rất khẽ… đến nỗi em phải rất lắng tai mới nghe nổi: mưa hát bài biệt ly – ôi qua cầu ô thước, một lần vào một năm, sao hôm và sao mai, cứ chờ thôi… mãi mãi… nhưng mà, em thì chẳng đợi nổi để mỗi năm gặp anh một lần, em chỉ gặp anh một lần nữa thôi, lần cuối cùng để nói lời: vĩnh biệt.

Mà vĩnh biệt tình yêu không thể chỉ cứ đến, vẫy chào anh và mỉm cười là xong, em phải chuẩn bị quà. Quà cho anh. Anh biết đấy, một chiếc phong bì chứa tờ một trăm ngàn xanh xanh: chưa đủ! Em đành chọn hoa cưới cho anh, em sẽ chọn hoa cưới cho anh. Nhưng này, là cho riêng anh thôi đấy, bởi cô ấy đã có riêng một bó rồi.

Thế là hôm nay em đi chọn hoa cưới cho anh, trời những ngày này hợp để làm đám cưới. Không nóng, mà lại se se, không khí hình như có những tiếng nổ lách tách dịu êm. Và dòng sông đã để lộ bãi nổi. Em chẳng vào chợ đâu (em lười lắm – anh biết mà), nên em sẽ đi lòng vòng bên ngoài, ngắm một vài những hàng hoa mới. Hoa mới từ Hà Nội chở lên, hoa mới từ Thái Nguyên chở đến. Hoa mềm mại ngầm ngậm dịu êm, hoa e ấp như một cô gái mỉm cười ngượng ngập lúc chợt thấy người thương. Em cũng mỉm cười, ngày dịu dàng trôi trôi…

Em sà vào một hàng hoa, em ngồi xuống mỉm cười không phải điệu với cô bán hàng có khuôn mặt cau có. Em khẽ chạm tay vào những bông cúc trắng, chúng chỉ dành làm hoa tang thôi. Hay là em cũng mua nhỉ? Kết thành vòng hoa cho trái tim em?

Em chạm tay vào những bông huệ trắng, huệ tây đài các và kiêu sa, đem tặng anh thứ này thì thật là nhạt nhẽo. Phải không anh? Anh thường nói hoa huệ vô vị, vậy thì em sẽ chẳng tặng nó cho anh.

Em chạm tay vào hoa lưu ly màu tím, hay xanh ngọc rất đỗi dịu hiền. Hoa lưu ly cho màu thủy chung, hoa lưu ly cũng tặng người hy vọng. Nhưng em còn gì nữa mà trông chờ? Lố bịch làm sao, em gạt lưu ly ra khỏi bó hoa ngày mai em sẽ tặng.

Em chạm tay vào hoa cẩm tú cầu, hoa từ xa – ở Đà Lạt tới, màu vàng mới tinh khiết làm sao. Hoa tú cầu màu vàng tượng trưng cho tình bạn, mà em với anh chưa là bạn bao giờ. Hình như chúng ta đã yêu nhau, ngay từ cái nhìn đầu tiên, đúng không anh của em?

Em chạm tay vào hoa hồng đỏ, màu của tình yêu nóng rực và nổi sôi. Màu của trái tim hay thường mơ mộng. Em cũng thường mơ mộng bên anh, mơ nhiều giấc mơ bây giờ đã là ảo ảnh. Cô ta sẽ chiếm đoạt những giấc mơ của em, giấc mơ về một ngôi nhà, giấc mơ về một đứa con, giấc mơ về một hạnh phúc. Có thứ hạnh phúc nào hoàn hảo đâu anh? Chính vì thế em phải kiếm tìm, trong những giấc mơ.

Em vừa đan những ngón tay dài mảnh khảnh vào xô hoa vừa nghĩ đến cô ta – của anh. Cái người mà ngày mai sẽ chính thức trở thành vợ anh. Cái người mà ngày mai sẽ chính thức thành mẹ của những đứa con anh. Cô ta chưa đi được một nửa quãng đường em và anh đã đi, mà lại đến đích trước. Ôi hài hước làm sao!

Em vừa đan những ngón tay hồng vào xô hoa vừa nghĩ đến cô ta – của anh. Cái người đã chiếm lấy anh – của em không bằng trái tim ấm. Mà đã đoạt anh – của em bằng thứ quá bình thường, thứ quá giản đơn, thứ quá quen thuộc. Thứ tưởng chừng như không có sức mạnh – với anh. Mà lại đem anh đi, cuốn vào xoáy của bão đời thường, ngàn năm qua cũng vậy, triệu năm sau cũng sẽ là vậy. Cô ta không có tình yêu – như em, cô ta không có trái tim anh – như em, cô ta không có những kỉ niệm, cô ta không có những tháng ngày của em, khi ở bên anh. Thế mà cô ta đã thắng, với lưỡi gươm duy nhất đến buồn cười: cô ta là phụ nữ.

Cô bán hàng chuẩn bị gắt với em, em vội vã mỉm cười, đảo tay qua một xô hoa khác. Sao mà nhiều màu thế? Sao mà rực rỡ vậy? Tím, vàng, xanh, đỏ, cam… Ôi đẹp đẽ, mà đẹp sao được bằng bó hoa anh đã tặng đầu tiên (dù sau đó em không còn được nhận bông nào nữa). Anh biết không, em vẫn giữ kỷ niệm ấy trong phòng, trên bức tường quét loại sơng mang màu xanh của lá. Nó đã khô, đã heó, đã nhạt rồi. Mà em vẫn giữ mười bảy bông hồng trắng. Cho kí ức không thể mờ phai. Anh biết không?

Anh biết không? Khi em nghĩ về cô ta (mà hình như dạo này em nghĩ về cô ta nhiều hơn là nghĩ về anh), em cảm thấy một mối thương hại dâng trào. Không! Chắc là có cả căm thù và ghen tức! Ồ vâng, em vẫn thường “con gái” quá như anh nói, em ích kỉ và nhỏ nhặt khủng khiếp, đã vậy lại độc đoán và chiếm hữu, ngần ấy tính xấu vẫn không giữ nổi anh. Huống chi cô ta chỉ có một điều duy nhất, có khi nào cô ta có được anh? Em thương hại cô ta.

Em thương hại cô ta! Mà em cũng phục cô ta. Ngày mai, cô ấy sẽ ràng buộc được anh mãi mãi, ngày kia, ngày kìa, ngày sau, ngày sau nữa… dù không có được trái tim anh, cô ấy vẫn sẽ trói nổi anh, trong vòng dây của những đứa con, trong vòng dây của gia đình và xã hội, trong vòng vây vô hình mà vững chắc, anh có chạy thoát nổi không? Em căm thù cô ta.

Em căm thù cô ta! Đã bứt anh khỏi em, bằng một lý do duy nhất giản đơn, đã thản nhiên mà đứng vào chỗ của em, nơi ngày mai lẽ ra em sẽ cùng anh hạnh phúc, nhưng mà phải thôi, kể cả không phải cô ta, em cũng chẳng bao giờ có cơ hội như thế. Anh biết đấy, đời không hiểu chúng ta…

Em lùa tay lần thứ hai mươi, vào chậu hoa cũ. Cô bán hàng lạnh lẽo nhìn em. “Chẳng biết thằng này có mua nhiều không mà chọn kĩ thế.” Này, tình yêu có được lựa chọn bao giờ? Nếu mà được lựa chọn… thì… Em, vẫn sẽ chọn yêu anh. Vô lí và ngớ ngẩn quá phải không anh?

Em lùa tay lần thứ hai mươi mốt vào chậu hoa. Cô bán hàng cười hỏi em: _”Thế cháu có mua không đấy?!” Ôi đời! Sao lại chặt đứt dòng suy nghĩ của em về anh? Em đành vậy, rút ra chiếc ví, em chìa tờ năm mươi ngàn cho cô: _”Cứ chọn cho cháu ngần này”. Cô bán hàng nhìn em như thể em đi từ một hành tinh khác tới, rồi lẳng lặng cầm tiền và chọn hoa cho một thằng điên (mà chắc em điên rồi), em cười cười. Nhạt nhẽo và vô vị…

Bây giờ thì em đang chờ bó hoa, hoa hồng vòng đầu tiên, hoa lưu ly xen giữa, cẩm tú cầu nấp duyên dáng cạnh những đóa li ti, và rồi hoa huệ, ở giữa lại hoa hồng, đẹp quá phải không anh? Em đoán là cô ta sẽ phải ghen tị với bó hoa của anh, đây thêm chiếc nơ hồng: thế là xong, xong thật rồi!

Thế là xong thật rồi, em từ biệt cô hàng hoa khó tính, thảy bó hoa xinh đẹp vào giỏ xe, với nụ cười tức tối và (ngớ ngẩn), em lên xe. Về thôi… ngày mai sẽ tới. Ngày mai sắp tới… Có lẽ em cần một giấc ngủ bình yên. Có lẽ em cần mơ những nhiều ác mộng. Để ngày mai không đến nỗi tàn tệ với em.

Đời buồn quá phải không anh?

* * *

Ngày không có mưa phùn. Ngưu Lang đã không còn được nhìn Chức Nữ khóc, cũng phải thôi, chàng phải chăn trâu bên sông Ngân Hà, nàng phải vào cung dệt lụa. Không phải đâu, chưa tới tháng bảy, và câu truyện ấy là em tưởng tượng ra thôi.

Bẩy giờ sáng rồi, ôi tiếng chuông reo chết tiệt! Đừng reo nữa! Em lẳng chiếc dồng hồ xuống nền cho nó vỡ tan ra, bà chủ trọ lạch bạch leo lên: “_Mày làm sao đấy thằng kia?!” Em cười buồn, lúi húi quét dọn. Đồng hồ hình trái tim, của anh mua tặng em.

Em mặc chiếc áo sơ mi, thắt chiếc ca vát màu xanh, “đóng thùng” thật cẩn thận. Em chỉa lại mớ tóc rối bù, em sửa lại cái gọng kính, em lau chiếc kim băng, em tỉ mẩn… thoa kem chống nắng. Trời sẽ nắng. Và dù gì thì cũng chẳng nên quên: em phải xinh đẹp.

Em gọi điện cho xe taxi tới, trong lúc chờ đợi, em ngắm bó hoa dành cho anh. Hoa vẫn tươi. Hoa vẫn rực rỡ. Em mỉm cười, lẳng nó vào thùng rác. Em dướn người với lấy bó hoa anh tặng cho em. Em vẫn là em: hay thù dai và giận hờn dai dẳng.

Rồi em đi đến nhà anh.

Ồn ào và náo nhiệt, anh ạ. Em cứ tưởng mình đến sớm cơ, có ai ngờ lại suýt nữa thì muộn. Có nhiều bạn của anh ghê, và chẳng có ai là bạn của em. Linh tinh nhỉ? Thì đâu phải lễ cưới của em? Em chẳng quen ai cả. Song cũng chưa qua cái đoạn hay ho nhất, anh và cô dâu vẫn chưa hôn, chưa tung hoa cưới, vậy là em vẫn còn cơ hội.

Thời gian cứ trôi đi, người ta cứ cười nói. Em lạnh lùng ôm bó hoa khô, mỉm cười xã giao với những kẻ xa lạ. Và người ta cũng nhìn em như cô hàng hoa hôm ấy đã nhìn. Có ai đem đến lễ cưới một bó hoa khô? Ôi nực cười! Em cũng cười, và chờ đợi trong một góc như một con thú ranh ma nấp trong bóng tối.

Anh ra rồi! Ô kìa cô dâu cười tươi quá. Tấm voan trắng làm nổi bật làn tóc đen, đôi mi mắt được uốn cong mềm mại, đôi mắt của cô ấy dường như trong hơn, lấp lánh hơn: cô ta đang hạnh phúc. Bộ áo cưới mới đẹp làm sao, trắng tinh như những bông tuyết, và bó hoa, màu xanh lạt, cô ôm trước ngực, trên trái tim. Em cay đắng gượng cười.

Rồi người ta chúc chiếc, rồi người ta hoan hô, rồi người ta hét to lên đòi cô dâu và chú rể phải hôn. Đừng chậm trễ! Nào đừng chậm trễ! Em đứng vụt dậy, lách nhanh qua lớp người đông đặc, gọi to: _”Anh!”, và anh giật mình, đúng như kịch bản (em cười thầm), lúc đó em đã lao lên đến cạnh bục lễ. Cô dâu mở to mắt nhìn em, không thèm để ý đến cô ta, em mỉm cười tàn nhẫn đến cạnh anh đang sửng sốt nhìn em.

Tất cả đều nhìn em. Họ lặng im. Chờ xem…

Em lại mỉm cười (anh đã nói người đang căm thù mà mỉm cười mới đáng sợ), và rồi em trao bó hoa hồng khô xác cho anh, em nói:

_”Hoa cưới cho anh, Vĩnh biệt…”

Không cao, không trầm, không bổng, và không thấp.

Em bước xuống, chầm chậm, nhẹ nhàng. Tưởng như hồi nhỏ mỗi lúc ăn vụng em cũng chỉ rón rén đến thế. Em rẽ luồng người vẫn còn đang im lặng. Và rồi em nghe thấy một tiếng gọi em, dường như xa xăm, dường như vọng từ một bến bờ nào đó… dường như vọng từ ngày xưa… dường như vọng từ những kỉ niệm…

_”Nhật! Đừng…!!!”

Em nghe thấy những bước chân anh vội vã, em cảm thấy vòng tay anh ấm êm, em cảm thấy lồng ngực anh vững chắc… Em cảm thấy người ta đang choáng váng, em cảm thấy những giọt nước mắt của cô ta. Vì nước mắt em đang rơi, và rồi… môi anh…

Ôm chặt lấy anh, qua vai anh, em đã thấy cô ta. Bó hoa cưới màu xanh lạt rơi chỏng chơ trên sàn lễ. Em mỉm cười,thì thầm vào tai anh:

_”Em đã thắng”.

End.