Hoa Của Cỏ

Đây là một câu chuyện, thật đấy, đây là một câu chuyện. Mà trong chuyện thì có chuyện gì là không thể xảy ra ? Người ta yêu nhau, người ta ghét nhau, người ta thề thốt với nhau và người ta phản bội nhau, ai biết đâu là giả, và đâu là thật? Đó chính là điều tôi lo sợ vô cùng. Tôi đã lỡ tin, và vẫn cứ sẽ tin, tin vào người ta không một chút ngờ vực. Thế nhưng liệu người ta sẽ không lừa dối tôi ? Tôi vẫn đang tin. Tôi vẫn đang yêu. Và nguyện cầu cho mình không phải gặp đau khổ. Mà gặp đau khổ thì sao? Tôi cũng đã quá quen chịu đựng rồi.

Hoa của Cỏ

Tôi đi xa nhà rất lâu. Hầu như không mấy khi trở về. Chỉ vào những dịp Tết, hoặc nghỉ hè, tôi mới lại quay về vùng quê êm đềm của tôi. Nơi có lúc đã xa xôi như một miền cổ tích. Nơi có một dòng sông. Có một dãy núi. Có những ngọn gió hờ hững như vô tình, và đượm màu bí ẩn của phương Đông. Có những cánh đồng rất dài, rất rộng. Có một cây cầu vắng. Có một con đường không lớn (nhỏ thôi và xa xăm). Có tuổi thơ của tôi còn nằm ở lại.

Tôi chưa một lần nào yêu. Bởi tôi còn quá trẻ : mười sáu tuổi người ta còn đang lớn. Và định nghĩa “yêu” đối với tôi khó hiểu xa lạ vô cùng. Chỉ duy nhất một lần nhận một nụ hôn vội vã, tôi đã vu vơ nghe trái tim mình đập rộn ràng. Nhưng như thế chưa gọi là yêu. Như thế chưa thể gọi là yêu…

Có một ngày tôi đã đi kiếm tìm thứ mình không biết định nghĩa. Hãy cứ cho rằng tôi kiếm tìm tình yêu! Ừ, tôi đi kiếm tìm tình yêu, trên con đường nhỏ bé quá xa xăm ấy, tôi đạp xe, chầm chậm và lặng im. Mênh mông lắm, xung quanh tôi không có một ai. Mênh mông đến rợn người. Gió làm xôn xao hàng cỏ lúa, nắng nhảy nhót rất đỗi vô tư, và tôi khẽ mấp máy môi hát lên một bài hát ngây thơ, bài hát về hoa của cỏ …

Hoa của cỏ trong muôn vàn loài hoa khác…

Hoa li ti như đốm nắng, yêu vô cùng …

Có một hàng cây nối tiếp nhau, thẳng tắp đến độ nhàm tẻ. Nhưng dưới hàng cây lại là hoa của cỏ. Cỏ xanh lắm, êm ái một màu dịu dàng như ngọc lưu ly. Những bông hoa khiêm nhường tí hon nảy lên giữa tấm thảm xanh ấy, như những đốm lửa mát dịu. Tôi mỉm cười.

Hoa của cỏ! Cậu nằm đó, trên thảm cỏ có những hoa li ti, vây quanh là hoa của cỏ. Đôi tay chắp rất êm đềm trên lồng ngực đang phập phồng đều đặn. Hàng mi khép chặt trên gò má ửng hồng. Những lọn tóc mềm, vương trên cỏ, như ôm lấy những cánh hoa li ti. Một làn gió làm chiếc lá chao nghiêng rơi xuống, chạm vào môi của cậu. Cậu giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn quanh. Thế rồi tôi mỉm cười…

_Đi cùng tớ không ?….

Cậu gật đầu. Và nắm lấy bàn tay tôi chìa ra cho cậu. Ngồi lên yên xe của tôi, cậu hát…

Tất cả như thể là một giấc mơ. Một giấc mơ sau này vẫn làm tôi đau đớn. Tình yêu có phải là như vậy không ? Có phải lúc nào cũng đau như vậy không? Tôi đã hoài nghi, tôi đã ngờ vực, giá như, giá như tôi chưa gặp cậu bao giờ…

Nhưng ngày đó, tôi vẫn chầm chậm đạp xe. Thỉnh hoảng lại ngoái đầu lại nhìn cậu. Cậu ngước mắt lên nhìn trời vu vơ. Không thể biết cái nhìn ấy muốn nói điều gì. Tay cậu chạm vào người tôi, tôi run lên. Làn áo mỏng được gió thổi tung bay, cậu gục mặt vào lưng tôi. Ấm áp.

Tôi đã tình cờ tìm thấy tình yêu. Tôi đã tình cờ tìm thấy mật ong và nhựa đắng. Cậu là tình yêu của tôi, ngọt ngào và đắng ngắt!

Tôi đưa cậu về nhà. Ngôi nhà nấp sau những vườn cây xanh ngát. Có những khóm hoa tôi chưa từng thấy. Vàng, xanh, đỏ và tím. Rực rỡ và ngát hương. Không như những bông li ti của tôi.

Mẹ của cậu bước ra, gật đầu chào lại tôi. Cậu giống mẹ. Có nhiều nét dịu dàng… Tôi ngập ngừng đi theo cậu lên phòng của cậu. Một căn phòng với nhiều màu tương phản. Trắng và đen, đỏ và nâu, xanh và vàng, rực rỡ và êm dịu, chói lọi và khiêm nhường. Cậu bước tới cạnh bàn, úp một tấm ảnh xuống. Ánh nắng len qua vòm cây chiếu qua cửa sổ những vạt lung linh. Tôi rụt rè ngồi xuống một góc giường. Những con gấu bông lăn lóc trên sàn và những tờ giấy nháp trắng xóa một góc phòng. Trên thành cửa sổ, tôi ngạc nhiên nhận ra một chậu hoa li ti. Những đốm vàng sáng lên lấp lánh, lấp lánh như thể hòa vào màu nắng, và hoa ấy đã trở thành hoa nắng.

Cậu cầm một cốc nước, tưới nhè nhẹ lên chậu hoa bé con ấy. Tôi rụt rè hỏi :

_Thế…tên cậu là gì ?

_Tân…

Tôi mỉm cười, mắt dõi ra xa. Qua thành cửa sổ trong trẻo, dáng cậu nghiêng nghiêng như một ảo ảnh. Mong manh và thật khó nắm bắt. Giống như khi tôi chạm vào bóng mình trong gương lạnh, chỉ thấy sự lạnh giá tràn từ đôi tay vào trong tim, tưởng như có thể chết vì buồn bã. Tôi đột ngột thấy sợ hãi. Sợ hãi điều gì? Bởi tình yêu không phải thứ vững bền, trước đây tôi đã tin, và sau này tôi lại càng tin vào điều ấy.

Tôi đã đi trên con đường cũ để trở về nhà mình, mang theo trong tim một điều mới mẻ. Với những ước vọng ngây thơ và ngốc nghếch của một cậu nhóc mười sáu tuổi. Tôi đã tin tưởng thực sự vào tương lai, tôi đã hy vọng quá nhiều vào tương lai, (mà mơ mộng quá nhiều không phải là một điều tốt).

Bãi cỏ dưới hàng cây nhàm tẻ ấy đã trở thành chỗ hẹn của tôi và Tân. Tôi thường đến thật sớm, để ngồi dựa vào một gốc cây và nhẹ nhàng bứt những bông hoa của cỏ lên, đưa sát chúng vào môi, và thổi một hơi thật nhẹ, những đốm vàng ấy rung lên,như run rẩy trước một điều gì đó lạ lẫm. Lòng tôi cũng run lên khi cậu bước tới, chiếc áo sơ mi để lộ một khoảng ngực trắng ngần, mái tóc bù xù phất phơ, đôi dép thì cứ chực tuột khỏi chân. Cậu đi rất nhẹ, rất khẽ và rất êm, đến nỗi có đôi ba lần tôi lơ đãng không chú ý, cậu bất ngờ bịt chặt mắt tôi bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn, và hơi thở cậu thì thào ngay sát tai tôi :”Đoán xem là ai nào ?”, tôi sẽ trả lời : “Bánh mì!”, và cậu sẽ bật cười, buông tôi ra và sà ngay xuống bãi cỏ. Nụ cười ấy buộc chặt trái tim tôi, làm tôi nghẹt thở và mất bình tĩnh. Cậu vô tư không để ý đến ánh mắt của tôi – ánh mắt chứa cả một biển rạo rực và say đắm. Tôi choáng ngợp trong hạnh phúc và chìm trong một núi ảo tưởng. Tôi tưởng rằng cậu cũng yêu tôi.

Cậu đùa nghịch với hoa của cỏ ngay sát cạnh tôi, ánh mắt cậu vẫn chạm vào tôi, và thi thoảng, cánh tay cậu vẫn ôm choàng lấy cổ tôi, mùi hương của mái tóc cậu vẫn phả tới gần tôi. Chỉ có điều tâm hồ cậu thì ở rất xa. Tân nói, cười, và đùa. Nhưng dường như chẳng phải dành cho tôi. Ánh mắt Tân vẫn còn chứa mộtthứ gì đó. Nỗi buồn chẳng hạn. Hoặc là tôi dã quá nhạy cảm và ưa tưởng tượng. Tôi thấy lo lắng, hồi hộp một cách mơ hồ. Nỗi lo lắng ấy như một chiếc gai hoa hồng vẫn đâm vào tay tôi đau nhói, máu chưa rỉ, và ánh mắt tôi vẫn ngợp trong vị đỏ của bông hồng tình yêu…

Vắng lặng, vắng lặng lắm. Xung quanh hai chúng tôi không hề có một ai. Chỉ có tôi, và Tân, và loài hoa của cỏ vô danh nhỏ bé. Tôi buông mình trong những giấc mơ buồn bã, sâu kín và xa xôi. Những giấc mơ chỉ có tôi và cậu. Những giấc mơ trong sáng thánh thiện đến vô cùng. Hầu như tôi chưa một lần nào dám nghĩ xấu về Tân, cả sau này nữa… cậu vẫn là thiên thần trong trắng trong trái tim tôi.

Gió rất êm, và cỏ rất mềm. Hơi mát của đất bao trùm lấy tôi. Tân lặng im. Và tôi cũng để mặc mình nhắm mắt. Bỗng chợt một thứ gì đó ấm áp, và mềm, chạm vào môi tôi. Tôi giật mình mở bừng mắt, Tân vòng tay ôm chặt lấy tôi, đôi môi cậu chạm sát vào tai tôi, những lời nói nóng sực vang lên, nhẹ nhàng như là gió :

_Tớ yêu cậu, Lâm…

Tôi chắc là mình còn nhớ (bởi bây giờ trí nhớ tôi đã tệ lắm rồi), tôi nhớ má tôi đã nóng bừng lên như thế nào, tôi nhớ tim tôi đã đập nhanh như thế nào, và thế giới xung quanh tôi lúc ấy chỉ còn màu hồng, chỉ còn màu của hạnh phúc!
Khi chìm trong hạnh phúc, tôi cũng như tất cả những người khác, đã không cần nghĩ đến tương lai. Phải, khi hiện tại rực rỡ màu hồng, không có ai mường tượng đến một tương lai màu xám xịt. Tôi cũng chỉ vậy, quá choáng ngợp và quá bàng hoàng trước điều mình chưa từng dám mơ ước, tôi đã quên canh chừng số phận. Cuộc đời không phải lúc nào cũng đẹp, không phải lúc nào cũng trôi chảy mà không có thác ghềnh…

Tôi đã yêu Tân! Đã yêu cậu ấy quá nhiều! Quá nhiều để rồi quá đau! Thời gian là miếng băng keo dán vào vết thương của trái tim tôi, nhưng miếng băng keo nào mà không có lỗ hở cơ chứ ? Có phải Tân đã tới bên cạnh tôi, mang theo một lời nguyền ? Để từ đó tôi không chịu mở cánh cửa lâu đài đón chờ người đẹp nữa. Không có bông hoa hồng tình yêu nào dành cho tôi. Cũng như lời nguyền ấy không còn gì hóa giải. Tôi là chàng hoàng tử đã bị bỏ rơi.

Thà đừng cho tôi uống mật ngọt! Thà đừng trao cho tôi những nụ hôn! Thà đừng ôm lấy tôi và thì thào những lời ấm áp! Thà đừng mở trái tim tôi, rồi đóng sập cánh cửa vào, hất chìa khóa xuống dòng sông chảy xiết.

Thà đừng yêu! Tình yêu là nỗi đau?! Có phải vậy không ?

Chiếc xe đạp tôi đi, con đường thì vẫn cũ, nắng vẫn nhưmuôn ngàn ngày chiếu rọi, gió vẫn hát, và cây vẫn thở dài, và hoa của cỏ vẫn nở, hoa của cỏ vẫn nở… Tân của tôi!

Một người con trai mạnh mẽ, cánh tay vững và lồng ngực rộng, trái tim anh ta yêu, yêu em nhiều hơn tôi. Có phải không ? Tân của tôi ?

Và em ôm lấy người ấy. Và em hôn anh ta. Và đôi mắt em đã gỡ hết những nét buồn. Mây đã tan, và chỉ còn lại nắng. Chỉ còn nắng trong đôi mắt em. Trong mắt tôi, chỉ còn mùa đông lành lạnh….

Tôi đã cố chờ, cố chờ Tân trong căn phòng ấm áp của cậu. Tấm ảnh đã được dựng lên, Tân của tôi!, cậu đang ôm lấy cánh tay của một người khác có đôi mắt ấm, nụ cười ấy mới thực sự là nụ cười của Tân, nj cười của hạnh phúc, nụ cười của tình yêu, tôi chợt bàng hoàng nhận ra, chính là nơi ấy, ở trong bức ảnh – nơi hàng cây nhàm tẻ mà tôi đã yêu, nơi hoa của cỏ còn vương hoài trên mái tóc. Tôi cay đắng nhận ra, tình yêu của tôi đã chìm trong vô vọng.

Phong thư còn hé trên mặt bàn. Tôi với tay cầm lấy nó, ở đó có những nét thanh thanh, mảnh và hơi chéo, có tình yêu mà giờ đây tôi thành kẻ thứ ba …

“Tân của anh.
Anh xin lỗi em, được không ? Anh xin lỗi em thật lòng đấy! Anh sai rồi mà Tân! Anh đã nhầm, anh cứ tưởng anh không còn yêu em, nhưng anh vẫn còn yêu em, yêu rất nhiều Tân ạ. Em hãy quay lại với anh …”

Tôi buông rơi bức thư, trong lòng trống rỗng vô vị đến khủng khiếp. Mắt tôi nhòa đi, và nước mắt nóng bỏng lăn trên má tôi, mặn chát, mặn đắng hơn cà phê.

Tôi loạng choạng lần xuống những bậc cầu thang, cố gắng mỉm cười chào mẹ Tân. Bầu trời như chao đảo, như nghiêng ngả, chiếc xe đạp chòng trành như con thuyền cũ nát sắp lật, tôi cũng như người sắp chết đuối, thấy tuyệt vọng và đau đớn không cùng.

Tôi đạp vụt xe trên con đường giờ lại thành xa lạ, thoáng thấy bóng Tân thấp thoáng ven đường, cậu vẫy tay và hét to gọi tôi : “Anh Lâm!!!” Tôi dấn pê đan, gạt nước mắt đang làm xót lòng tôi, chạy trốn tình yêu,chạy trốn tình yêu.

Hóa ra cuối cùng tôi cũng chỉ là một trò chơi! Một trò chơi không hơn không kém! Một người để em tạm lãng quên, một chút gió để vu vơ buồn với nắng, một bàn tay em nắm lúc trượt khỏi bàn tay khác, hóa ra tất cả chỉ là một trò chơi! Và giờ đây : Game over! Trò chơi kết thúc.

Và tôi là người thua cuộc.

Tôi dấn pê đan chạy trốn tình yêu. Ngờ đâu lại quay về nơi có hàng cây nhàm tẻ biết bao nhiêu, nơi có những hoa của cỏ. Tôi quăng xe đạp sang một bên, gục xuống bãi cỏ đầy hoa, khóc nức nở. Bây giờ hoa không còn là ánh nắng, hoa không còn là đốm lửa, hoa là một đầu kim đỏ cắm vào trái tim tôi.
Duy không biết từ bao lâu đã đứng bên cạnh tôi, cậu mỉm cười buồn bã. Duy đặt tay lên vai tôi, thì thầm :

_Lâm, hãy nhìn xem. Đây đâu phải là hoa của cỏ. Cỏ không có hoa. Đây là hoa của cỏ ba lá.

Tôi hẫng người, tay nắm chặt một vệt cỏ và hoa. Nước mắt ngừng lăn, và trái tim rạn vỡ hoàn toàn. Tôi lại nhầm! Tôi lại nhầm! Cỏ không hề có hoa! Cỏ chẳng bao giờ có hoa! Như tim em chưa có tôi bao giờ…

End.