Hắn

Hắn không phải là người bình thường. Làm sao là người bình thường khi mà hắn, cái con người hoàn toàn không có một dấu hiệu bệnh tật hay một chứng sợ hãi mơ hồ nào đó lại sợ bước ra ngoài ánh sáng bởi lòng hắn luôn sợ, mặt trời, cái thứ rừng rực lửa trên kia, nơi mà chỉ có thể nhìn bằng kính thiên văn mới thấy, sẽ thiêu đốt một con người như hắn. Một kẻ hoàn toàn không có gì đáng để thiêu cháy ngoài một cái sở thích kì lạ như hắn, vẽ và viết những bức tranh theo một trường phái siêu hiện thực, với những gam màu nguệch ngoạc thì việc gì phải lo một điều như thế nhỉ. Càng bất thường hơn khi hắn chỉ vừa trải qua sinh nhật lần thứ 20. Bạn bè sợ hắn như sợ một kẻ mang một thứ mầm bệnh truyền nhiễm, gia đình chán ngán. Cái cuộc sống hắn diễn ra đơn giản theo một vòng tuần hoàn : ăn – ngủ – học – vẽ – viết – ăn. Không một khái niệm về sự dịch chuyển của thời đại. Cuộc đời hắn là bóng tối. Ấy vậy mà bây giờ hắn lại ra đường. Bạn bè hắn hoảng hốt, gia đình ngỡ ngàng. Âu xét cho cùng hắn ra đường cũng là bất thường. Hắn thật sự không phải người thường.
Mọi chuyện phải bắt đầu từ bao giờ nhỉ, à, có lẽ là kể từ ngày mà hắn gặp một thằng nhóc con trong một lần xui khiến đôi chân hắn tự bước ra ngoài đi tìm một chút không khí của cuộc sống. Hôm đó hắn đã đi đến một quán nước, ngồi vào bàn, cầm menu, gọi thức uống và chờ đợi. Ôi cái sự chờ đợi khéo làm hắn bực bội. Năm phút. Mười phút. Qúan đông khách nên phục vụ hơi trễ, hắn bắt đầu cau có dù cho cô nhân viên quay ra xin lỗi vì thứ nước hắn kêu đã hết đến lần thứ ba. Hắn mất tập trung. Sao, hết rồi à? Dạ vâng ạ. Thế thì cho món khác, ngốc. Hắn dằn cuốn menu xuống bàn một cái rõ mạnh để tỏ vẻ bực mình. Cô nhân viên lí nhí. Hắn tức rồi. Cả cái thế giới này đang chống lại hắn mà. Hắn nhìn quanh quán. Trời, toàn một lũ tạp nham, kia kìa, cái lũ trai gái đang ôm hôn nhau giữa quán kia, khéo cho mình là Tây nhưng sao mà không bíêt cái mặt mình khéo dày thế. Ôi thôi kệ, thời buổi này son phấn mắc gặp lạm phát gia tăng, cứ hôn đi em à, để dư luận cười và sỉ vả vào mặt ta cho nó dày thêm em ạ, chắc chúng nó nghĩ thế nhỉ? Hắn cười ha hả, rồi cười khanh khách, lúc rúc nên ai cũng nhìn cái – con – người – đang – tư – duy kia. Hoặc chăng cái thứ âm nhạc mà cái quán này đang mở, của cái cô “công chúa” – cái danh hiệu mà cô ta tự phong sau khi đạt được một danh hiệu be bé trong một cuộc thi, rồi bắt đầu đạo nhạc, đưa tên tuổi mình lên nhanh chóng nhờ những scandal khá bẩn. Thời buổi này cũng hay, cứ tự bôi nhọ mình là cách PR hiệu quả. Hắn tặc lưỡi rồi cúi đầu lắc đầu ngoay ngoảy. Hay kia kìa, ội trời ạ, nói chuyện điện thoại trong quán gì mà to dữ vậy, cái lão hợm hĩnh kia, ơ lại còn quát người ta cơ đấy, lão nói lão là ai, chà, là viện trưởng gì cơ cơ à ; khéo quá, nếu như mà cơ quan nào có ông cũng tốt quá, chả là cái cách nói chuyện của ông thể nào chẳng hại dân khi mà cái miệng ông sa sả, tay chân ông lại bủn rủn thế kia, khéo có mà đổ lỗi cho kẻ khác ông nhỉ? Ôi, đường sá, ngập lênh láng. Trời, mưa có một tí thôi mà, hay quá, thế thì dân thành thị mình chẳng cần đi bơi làm gì, kiểu này là nhà thầu xậy dựng sẽ thu lợi nhiều đây, cứ để đấy, ai la kệ ai, cứ để dân bơi rồi đổ thừa là chưa có ngân sách khi mà miệng ông ăn vụng chưa chùi mỡ kìa. Ôi, tiền béo chứ ông nhỉ? Rồi hắn lại cười. Cái nụ cười hắn ghê quá, nó kéo dài rồi chợt im bặt không có gì. Hắn suy nghĩ nữa đấy. Hắn ghét thấy nhiều sự thực nên như vậy thôi. Cái gì cũng tối hù như hũ mực, hắn phải ẩn mình thôi. Trời ạ, bíêt thế hắn chẳng ra đường, cứ việc ở nhà hí hoáy với cây cọ thì có hay không. Nước, nước đâu? Hắn hét lên. Gần hai mươi phút rồi còn gì. Và hắn có nước. Nước làm cổ họng hắn dễ chịu, hắn cười thoải mái.
Cố đảo mắt nhìn quán, hắn thấy không phải cái gì cũng xấu thật. Qúan này đẹp, mang một cái tên đẹp – Yue, dù hắn không hiểu nhưng thấy một cái tên như thế hẳn có nhiều ý nghĩa. Hắn tiếp tục đưa mắt dạo chơi và rồi dừng lại đột ngột. Hắn nhìn con người đó, cái kẻ xinh đẹp mà hắn chưa từng thấy, chưa thể nào tưởng tượng ra trước đó. Một cái dáng mảnh khảnh, lặng lẽ nơi góc quán với cặp kình có gọng làm tôn lên nước da trắng bóc như hột gà vừa bỏ vỏ, khéo là thiếu máu í nhỉ – hắn cười. Đột nhiên hình như theo một nghĩa nào đó, kẻ đó nhìn hắn cười, ôi trời, sao mà nó cười đẹp quá, cái đôi mắt có hàng mi cong vút càng làm hắn bỡ ngỡ. Hắn cảm thấy nghẹt thở một chút. Hít oxi nhiều nhiều vào, đầu óc hắn mê mẩn. Hắn dịu giọng nhờ cô nhân viên gửi hộ mảnh giấy đầy đủ thông tin cần thiết về hắn cho con người đó, kể cả ngỏ lời trả tiền nước cho người đó. Năm phút sau, một dòng chữ gửi lại “ Sẽ liên lạc ^^”. Hắn lại cười khanh khách, đầu ngón tay hắn tê đi khi cầm tờ giấy. Hắn thật sự thành kẻ bất bình thường.
Hắn trở về nhà, chao hỏi mọi người khiến ai cũng muốn bổ nhào. Này, nó vừa chào tôi bà ạ. Ừm, ông cũng thấy như tôi phải không… Tiếng xầm xì, tiếng ngạc nhiên rồi đồng thanh cười to. Hắn thì ghét ồn ào, kệ, hắn trốn về phòng, ôm khư khư cái điện thoại và chờ đợi. Tám giờ tối. Tám giờ bốn mươi. Rồi gần mười giờ. Sao không thấy liên lạc? Hay người ta nói dối. Lòng hắn chợt như kẻ hụt chân. Hắn buồn rười rượi. Hắn thoáng nghĩ CÁI THẾ GIỚI NÀY XẤU XÍ THẬT thì điện thoại reo.
Cuộc gọi đầu tiên diễn ra chỉ trong dăm phút nhưng đủ để cho một kẻ như hắn ngẩn ngơ suốt ngày hôm sau. Hắn gỡ màn che cửa mà bụi đóng đã hơn cả kí vì không di chuyển, cũng phải thôi khi mà nó đã nằm đó gần nửa năm. Hắn mở cửa sổ, ánh sáng mặt trời từ từ rón rén như một kẻ ăn trôm tài tình, khéo léo vào rồi xâm nhập khắp phòng. Hắn dẹp giá vẽ, lau chùi lại cái laptop, lắp pin vào cái Nseries và Ultra mà lâu quá hắn không động vào, lắp sim, lắp thẻ nhớ. Hắn thay tủ đồ của mình bằng nhiều màu sắc không còn lập dị và rách nát. Ba mẹ hắn nhìn trân trân mà không dám nói, chỉ lầm bầm, cái thằng có vấn đề thiệt rồi bà nó ạ! Chắc đang yêu. Trời ai yêu hả ông… Hắn mặc ai nói gì. Hắn hoá thành thằng điên rồi.