Hắn ” dở hơi ” lạnh lùng

Trong suốt buổi tối anh luôn chú ý HP, luôn nhìn chị cô, mà ko thèm hỏi thăm cô lấy 1 câu, bản thân NP nghĩ “ko biết anh có thấy cô ko nữa”
Cô hơi lo sợ vì anh sẽ phát hiện ra rằng cô dối trá khi bữa tiệc kết thúc cho xem, cô buồn với ý đó. NP đi dạo quanh vừa và ngồi lên ghê, ngoài trời mát rượi ko ngột ngạt như trong nhà, cô thấy thoải mái hơn khi ở ngoài này chỉ tội hơi tối, vừa lúc đó chị cô đi ra
-Phong
-chị hả?
-chứ nghĩ anh nào?
Chỉ cười chứ ko trả lời, cô xích ra cho chị mình ngồi
-em buồn chuyện Phương phải ko?
Hơi ngạc nhiên
-bố kể chị nghe hả
-ko, hồi nãy chị gặp Phương
Tim Phong như giật thót lên, vậy là anh đã gặp chị cô và đã phát hiện
Giọng run run
-ảnh nói sao chị?
Hơi ngừng, chị cô nói
-chị đã nghĩ rất nhiều về món quà chị tặng cho em, và chị đã tìm được rồi, em chờ nha
Vừa nói HP đi vòng đằng sau vô nhà, để lại chấm hỏi lớn trong lòng Phong về chuyện Phương nhiều hơn về món quà
Cô bất ngờ khi có ai đó ngồi vô chỗ chị mình vừa ngồi, đó là một người đàn ông chứ ko phải phụ nữ, cô thấy sao mà có con trai vô duyên thế chứ, định nói nhưng cô đã bị ngắt lời
NP vô cùng ngạc nhiên
Người đó ko ai khác mà là Phương, cô nhìn anh nhưng do trời tối nên cũng nhìn ko rõ
Định lên tiếng nhưng, anh lên tiếng trước
-em vẫn khỏe ch?
Quá xuc động cô ko nói được gì, làm Phương nhầm nên anh hỏi tiếp
-HP em ko bị sao chứ
Như điếng người, cô ko nói được gì nữa, mà khóc, cô ko dám khóc to và ko để cho anh biết
Phương suy tư một hồi, anh hỏi tiếp
-anh yêu em Hà Phong
-……….
-quãng thời gian ở bên em là thời gian tuyệt vời nhất với anh, nó luôn là động lực thúc đẩy anh vượt lên tất cả
-…………
-trước khi em bị tai nạn thì anh đã thik em, nhưng lúc đó anh luôn phủ nhận, em à
-………
-anh ác quá phải ko?, chính anh đã gây ra tai nạn cho em mà
-……….
-lần này về đây, anh muốn hỏi: “tại sao em lại chăm sóc anh lúc anh suy sụp nhất, tại sao trong khi em đã có tất cả”
Vừa nói anh vừa ngục xuống chân và im lặng
-em nói gì đi?
-đừng im lặng
Cầm tay Phương cô nhẹ nhàng mở từng ngón tay ra, và viêt
-em cũng yêu anh
-yêu anh sao em lại lấy người khác (chỗ nãy tìm từ mãi nhưng tìm ko ra từ thik hợp nên dùng luôn)
Nhật Phong khóc, cô luôn tự nhủ người anh yêu luôn là chị mình, nhưng sao cô đau khổ thế này
———–
Phương quá vui mừng vậy là HP vẫn còn yêu anh, anh cứ tưởng tất cả đã hết hi vọng, nhưng bây giờ sao anh hạnh phúc quá
Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phong, anh ghé tay cô là thì thầm
-anh yêu em, yêu lắm lắm (nghe ghê nhỉ, Phượng viết nhưng thấy rờn rợn, có ai đang đi học mà có bồ chưa?)
Vừa nghe xong thì Phong bỏ chạy, Phương ko biết vì sao cô lại bỏ chạy, nên anh chạy theo
Phương hơi bất ngờ đó ko phải là HP mà là là một người khác, đó là NP
Nhưng sao lại như vậy
Nó như một dấu chấm hỏi lớn, anh quyết chạy theo để hỏi rõ
NP chạy ra khỏi nhà, cô ra ngoài đường, và đằng sau vẫn là tiếng gọi của Phương
Cô dừng lại và qua đường, vừa lúc đó Phương cũng vừa bước tới đứng cạnh cô
-sao em lại giả làm HP?
Khuôn mặt nhỏ nhắn, rưng rưng nước mắt, cô bật khóc, Phương hơi hoảng vì tự nhiên Phong khóc, điều mà anh chưa bao giờ anh biết, ở cô đang có gì đó mà anh chưa biết
-em nín đi
-…….
-tại sao ……
Vừa định hỏi nhưng bất ngờ NP qua đường nên Phương theo, anh đâu định biết Phong đang phó mặc tất cả nên đã qua đường
Phong cũng hơi bất ngờ vì Phương cũng đi theo mình ở đằng sau, anh ko nói gì cả như để cô bình tâm trở lại
Phong quá đau khổ, trong cô bây giờ là nhưng suy nghĩ, có nên nói cho anh biết ko?
Chợt có ánh đèn xe lỏe lên chiếc xe đang nhắm thẳng phía Phương, còn anh thì vẫn đang đi theo cô nhưng ko nhìn đường
Hoảng quá vì chiếc xe đến quá gần, Phong đã chạy lại chỗ Phương
————–
Phương cũng bất ngờ vì anh đã nghe thấy tiếng còi inh ỏi, anh chưa kịp biết gì chỉ lóang thoáng biết là anh bị ai đó đẩy về phía bên đường và ngã xuống
Phương hoảng người khi nhận ra
————-
………………………………………………………
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
…………………………………………………………..
Phương hoảng người khi nhận ra, thân hình bất động của Phong đang nắm trước một chiếc xe. Vội chạy lại, anh tới bên cô
-phong, nghe anh ko?
-anh gì ơi?, đưa chỉ đi bệnh viện đi
Lúc này mọi người nhốn nháo lên , họ bàn tán về vụ tai nạn
-cô gái này đang đi thì quay lại và lao ra
-cổ muốn bảo vệ ai đó
Một người đàn ông vỗ vai Phương, khi này anh đang quá hoảng lọan
-cổ vì cứu anh đó
Vừa lúc đó thì
-anh gì ơi?, có xe rồi , anh bế cổ lên đi
Phương làm theo như một cái máy, anh đặt Phong lên xe, và ngồi bên cạnh cô
Anh thầm trách mình, nến anh ko quá sơ xuất thì đâu có xảy ra tai nạn đáng tiếc này
Nâng Phong lân, lúc này cô đang bất tỉnh, máu chảy rất nhiều, càng làm Phương hoảng hơn khi anh bế cô lên xe
—————
-bác sĩ cô ấy sao rồi?
-ai là người nhà bệnh nhân
-tôi là chị, còn đây là bố bệnh nhân
Vừa nói cô vừa chỉ tay về phía bố mình
-cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, phần còn lại là do sự may mắn + kì tích nơi cô ấy thôi
Vị bác sĩ bước đi, nhưng chợt nhớ ra cái gì đó nên ông quay lại
-các vị nên giữ lấy vật này, lúc phẩu thuật bệnh nhân cứ nắm lây
Phương sửng sốt, đó là sợ dây mà anh tặng cho HP
Vừa lúc đó thì HP đi tới chỗ vị bác sĩ và nói
-cái đó là của em tôi, bác sĩ có thể giao cho tôi
Như biết mình ko hề nghe lầm, nhưng anh vẫn muốn hỏi lại
Nắm lấy cánh tay HP, anh nói :
-vậy là sao?
-anh hỏi gì?
-cái đó anh tặng em mà, sao HP lại giữ
-em tặng lại cho nó, vì em nghĩ cái đó ko thuộc về em
-tại sao?
-vì em ko còn yêu anh
Như tức lên, anh quát
-em nói láo
Phương gục xuống, anh bất lực
-vậy tại sao lại chăm sóc, và ở bên cạnh anh lúc anh đau khổ nhất
-người đó ko phải em
-vậy thì ai?
-Phong
Nói như lặp lại
-Nhật Phong
-đúng đó Phương, con Phong nó thương cháu lâu rồi, nó luôn âm thầm ở bên cháu tuy ta có khuyên nó nên bỏ đi và đừng liên lạc gì với cháu nữa, nhưng nó ko chịu và vẫn liên lạc khi cháu sang Mĩ chữa bệnh. Sau khi về nước nó cũng quá sốc vì cháu vẫn còn yên HP
Phương như lặng đi, anh ko tin những lời vừa rồi
Người mà luôn chăm sóc động viên anh là Nphong, chứ ko phải HP như anh nghĩ
Anh đã làm con tim Phong như nát ra rồi