Giấc mơ có thật – Truyện Loạn Luân 2021 – Update Chap 55

—***—

Giật mình thức dậy thì đã 8 giờ sáng, không thấy chị ba đâu, tôi thấy 1 bức thơ chị để lại trên bàn:

“ Tùng!
Chị đón Taxi đi làm thủ tục để đưa ba đi Singapo, em đừng bận tâm. Nếu không học thì vào phụ mẹ coi chừng ba.
Chị em mình đã làm một việc tài trời, Chị xin lỗi và rất ân hận chuyện xãy ra tối qua, chị là chị mà không giữ khoản cách được với em, chị sẽ cố quên đi, mong em cũng đừng suy nghĩ nhiều, mình là chị em ruột thì không thể như vậy được, hãy cố gắng học cho thật tốt, sau này em có vợ con rồi em sẽ quên chuyện này thôi.
Em thử nghĩ xem, nếu mẹ mà biết chuyện này, có lẻ mẹ khó mà sống nỗi, em phải nghe lời chị, đừng lầm lỗi nữa, đừng suy nghĩ về nó nữa, hãy xem chị là chị Ba thuở nào của em.

Chị! “

Đọc xong tôi thẩn thờ , qủa thật tôi chẳng biết phải làm gì , thôi kệ, đến đâu hay đến đó, bây giờ sức khỏe của ba tôi mới quang trọng nhất.

Tôi vào bệnh viện với mẹ, gặp tôi mẹ hỏi:

– Chị con đâu! Con không chở chị con đi làm giấy tờ sao?

– Chị sợ mẹ ở đây có một mình xoay sở không kịp nên đón taxi đi rồi, bảo con vào đây với mẹ

Mẹ gật đầu, nhìn tôi buồn bả, rồi mẹ quay lại nhìn ba, mẹ khóc, tôi đến bên mẹ, nắm lấy bờ vai rung rung của mẹ an ủi:

– Mẹ đừng khóc nữa mà, rồi ba sẽ khỏe lại thôi mẹ ơi!

An ủi đủ mọi cách chỉ làm mẹ vơi đi phần nào, lâu lâu suy nghĩ đến buổi tối hôm đó là mẹ lại sục sùi. . . . Còn Chị ba chiều hôm đó chị vào Bệnh Viện, thấy tôi mặt chị buồn vời vợi, không nói năng gì, tất cả mọi người đều chú tâm vào Ba tôi.

—***—

Nhờ giấy giới thiệu của Bệnh Viện nên việc làm thủ tục rất nhanh chóng, hôm sau mẹ và chị ba chuẩn bị đưa Ba tôi lên đường sang Singapo chữa bệnh. Anh Hai tôi khi hay tin ba tôi bệnh cũng đã quay về, nhưng mẹ và chị ba đi rồi, anh lại tiếp tục bay sang Singapo , tôi ở lại Sài Gòn đi học bình thường, nhưng lòng cũng sốt ruột lắm.

—***—

Thấm thoát vậy mà đã 10 ngày trôi qua, anh Hai tôi vẫn thường xuyên gọi về nói cho tôi biết tình hình của ba, nguy hiểm đã qua nhưng ba tôi hầu như bất động, Bác sĩ bảo chỉ còn có cách là phải phẩu thuật não, nhưng mức độ thành công của ca phẩu thuật này không cao, nếu gia đình đồng ý thì ký vào bảng cam kết, nếu lở có chuyện gì thì không khiếu nại.

Cả nhà tôi bàn bạc thống nhất, phải tiến hành phẩu thuật cho ba dẫu biết rằng cơ hội rất thấp, thà như vậy thì cơ may cuộc sống còn có chất lượng, nếu cứ để vậy thì cuộc sống của ba như đời sống thực vật, và ca mỗ được tiến hành. . . . .

—***—

Tôi như chết điếng cả người khi anh hai tôi gọi điện về báo tin, ca mỗ không thành công và ba đã mất. Bảo tôi xin nghĩ học 1 tuần về nhà lo chuẩn bị mọi thứ, ba tôi sẽ về thẳng dưới quê luôn . . . . .

—***—

Rồi đám tang của ba tôi cũng diễn ra xong, không khí nhà tôi thật vô cùng ảm đạm, nhất là mẹ, hai mắt mẹ sưng húp, ăn uống rất khó khăn, và lúc này mẹ đã biết mình có thai,

Thấy mẹ xanh xao mà lòng tôi đau như cắt, tuy mẹ ốm như nếu người nào có kinh nghiệm để ý kỹ thì có thể nhận ra mẹ tôi đang mang thai, vì mẹ bắt đầu có bụng rồi, khi mẹ ốm đi thì bụng mẹ càng thấy rõ hơn.

Từ ngày chôn ba xong, mẹ với chị ba cứ suốt ngày ở bên nhau, phần vì chị ba thương mẹ, thấy mẹ xanh xao quá, phần vì chị ba cũng muốn giữ khoản cách với tôi, nên tối nào chị ba cũng ngũ chung mẹ mà không về phòng mình ngũ, làm tôi cũng không có cơ hội gặp riêng một trong hai người, qủa thật lúc đó trong lòng tôi cũng không có ý nghĩ gì bậy bạ được nữa vì nhà tôi đang xãy ra quá nhiều chuyện.

Hôm đó, khi mẹ đang nghĩ ngơi trong phòng, chị Ba tôi kêu tôi và anh Hai ngồi lại nói chuyện, chị quay qua anh hai chị nói:

– Mẹ nói em là mẹ muốn bỏ cái thai. Em nghe hết hồn, em khuyên mẹ nhiều lắm , em hỏi tại sao phải bỏ dầu gì đứa bé này cũng làm em của tụi con mà, nó có tội gì đâu.

– lúc đó mẹ khóc nhiều lắm, em cứ hỏi tại sao phải làm vậy hoài mà mẹ không nói, mẹ nói là mẹ rất muốn giữ nhưng mẹ sợ. . . .!

Tôi và anh Hai cùng ngạc nhiên hỏi:

– Mẹ sợ gì???

Chị tiếp:

– Em hỏi mẹ sợ gì? Mẹ có chịu nói đâu, mẹ khóc nhiều nữa, hình như mẹ rất thương đứa bé, hỏi mãi một hồi thì mẹ nói là ba mẹ lớn tuổi rồi sợ sanh em bé ra nó không được bình thường thì tội nghiệp nó.

Tôi thở phào nhẹ nhỏm, nói với chị ba:

– Thôi để em khuyên mẹ xem sao!

Anh hai cũng chiêm vào:

– Ừh! được đó , nhà này mẹ thương và gần gũi với thằng Tùng nhất, em lựa lời mà nói với mẹ đi.

Chị ba nói:

– Em lo là, khi em về Mỹ rồi, mẹ đang bụng mang dạ chửa vậy em không an tâm, hay là em mua vé du lịch cho mẹ qua Mỹ, như vậy em dễ bề chăm sóc, sẳn dịp cho mẹ thay đổi không khí và quên đi những chuyện không hay vừa qua.

Tôi và anh Hai cùng tán thành ý kiến của chị.

Hôm sau khi cả nhà ăn cơm tối xong, anh hai ra chợ có tí việc, chị Ba rữa chén, tôi thấy mẹ bước lên phòng khách xem TV nên rón rén đi theo vì từ hôm bữa đến giờ tôi có cơ hội nào nói chuyện riêng với mẹ đâu. Thấy tôi lên, mẹ vẫn nhìn thờ thẩn vào TV, ngồi xuống kế bên mẹ, tôi không biết bắt đầu như thế nào:

– Mẹ! . . . . .con . . . .con . . . .! Ngày mai con lên Sài Gòn học rồi.

Vẫn ánh mắt triều mến nhưng buồn bả mẹ nói:

– Ừh! con chuẩn bị đồ chưa? Ráng mà học cho thật tốt nha con, mẹ và ba con rất hy vọng vào con đó.

– Dạ con biết rồi! chắn chắn con sẽ hoàn thành việc học mà mẹ, nhưng con có chuyện này muốn nói với mẹ.

Tôi ngập ngừng và nói tiếp:

– Đứa bé .. . . .trong bụng mẹ. . . .là của. . . .

Mẹ đưa tay bụm miệng tôi lại, mẹ nhìn về phía nhà sau, có lẻ mẹ sợ chị ba tôi nghe thấy, sau đó mẹ đứng lên đi về phòng mình, mẹ nói:

– Vào đây mẹ bảo!

Vào đến phòng mẹ ngồi xuống giường, tôi ngồi xuống kế bên mẹ, bất ngờ mẹ ôm chầm lấy tôi sục sùi nức nỡ:

– Oan nghiệt lắm con ơi! . . . . mẹ có thai rồi, .hic . . . hic. . .mẹ không biết tại sao như vậy nữa . . kể từ lúc sống chung với con trên Sài Gòn về , mẹ thấy mình khác khác, nhưng an tâm vì đã có uống thuốc rồi, không ngờ . . .híc . . híc . . . thật là oan nghiệt . . .hic. . . ! mẹ lo và sợ lắm Tùng ơi!

Mẹ sục sùi trên bờ vai tôi, vuốt lấy tóc mẹ, tôi xiết mẹ chặt vào lòng mình, hơi ấm quen thuộc của tôi đây, tôi nói:

– Mẹ đừng lo! Mọi chuyện sẽ ổn mà, rồi con chúng ta sẽ được sinh ra, lớn lên, khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác.

Bổng mẹ đẩy tôi ra nhìn tôi:

– Con không sợ nó không được bình thường sao? Mẹ là mẹ ruột của con đó, như vậy con chúng ta sẽ bị cận huyết, rồi còn thứ tự trong gia đình sẽ bị đảo lộn, con là anh của nó, nhưng thật sự lại là cha của nó, không được . . . không được, . . .mẹ thật sự không dám nghĩ tiếp nữa.

Tôi nhìn chăm chăm vào mắt mẹ:

– Không lẻ mẹ không thương nó sao, nó là máu mũ, là kết qủa tình yêu của hai chúng ta.

Mẹ gật đầu nức nỡ:

– Có! Mẹ thương nó nhiều lắm, . . .híc . . . hic. . . nhưng . . . . mẹ sợ lắm.

Tôi ngắt lời mẹ:

– Mẹ không phải lo sợ điều gì hết! khả năng dị tật do cận huyết cũng rất thấp, còn vai vế, miễn sao trong lòng mẹ và con biết nó là con của hai chúng ta là được rồi.. . . . .

Cứ thế tôi cứ thuyết phục mẹ mãi . . . . .

Cuối cùng tôi đành nói:

– Con . . . . . con sẽ không đi học nữa và sẽ bỏ nhà đi luôn nếu mẹ muốn bỏ đứa bé.

Nét hoảng sợ trên gương mặt mẹ:

– Không ! . . . không được! con không được nghĩ học, con phải học thành tài, đó là điều mong mõi của ba con lúc còn sống và cả mẹ nữa.

Tôi tiếp:

– Nếu vậy mẹ hứa với con đi, mẹ sẽ sanh và nuôi con chúng ta lớn lên nha mẹ.

Tôi ôm lấy mặt mẹ , dùng ngón tay lau những giọt nước mắt trên mặt mẹ , tôi âu yếm nói với mẹ:

– Nha mẹ! hãy nuôi dưỡng kết quả tình yêu của chúng ta lớn lên nha mẹ,

Mẹ nhẹ nhàng gật đầu, nước mắt mẹ lại trào ra, tôi cuối xuống hôn lên mắt mẹ, liếm đi những giọt nước mắt mẹ chảy ra, sau đó ôm sát mẹ vào lòng mình, mẹ vẫn thổn thức, tôi vuốt lấy tóc mẹ an ủi:

– Mẹ mãi mãi là người mẹ tốt của con, của con chúng ta, và con hứa con sẽ là người cha tốt, con sẽ thay ba chăm sóc mẹ.

Ôm mẹ hồi lâu, mẹ hình như hết khóc, tôi nâng mặt mẹ lên và nói tiếp:

– Kể từ hôm nay, mẹ phải ăn và uống sữa thật nhiều vô cho lại sức, không được buồn nữa, như vậy con mình mới khỏe được, nghe mẹ.

Mẹ mỉm cười gật đầu, tự nhiên tôi thấy mình như trưởng thành ra, tôi thấy mẹ nhỏ bé như người vợ hiền ngoan ngoãn, bất chợt tôi cuối xuống hôn vào miệng mẹ và nói:

– Anh thương vợ lắm , vợ ơi!

Mẹ đẫy tôi ra và nghiêm nghị nhìn tôi:

– Sao dám kêu như vậy? coi chừng mọi người nghe thấy là chết đó.

Giọng tôi nhỏ lại:

– Ai đâu mà nghe, anh Hai đi chưa về, chị Ba còn dọn dẹp phía sau. Mà con nói không đúng sao? Chuẩn bị sanh cho người ta một đứa rồi thì phải làm vợ người ta đi chứ. Mai mốt mà không có ai ở nhà con kêu mẹ bằng “em” đó nha.

Mặt mẹ đỏ ửng lên, nép đầu vào ngực tôi mẹ e thẹn nói:

– Hứ! ai thèm làm vợ người gì mà cứ suốt ngày . . . . .ai mà chịu nỗi.

Bổng cánh cửa phòng mở ra, . . . . . .