Ghét

“Tao ghét tất cả những gì của mày.
Tao ghét tất cả những gì thuộc về mày
—————
Tao đang rất mệt, mày có biết không? Sau suốt một tuần đi du lịch, giờ tao chỉ muốn duỗi người trên cái giường êm ái, ngủ một giấc thật đã tới tận tối mai. Nhưng chỉ tại mày mà tao mất ngủ, lúc nào cũng là tại mày hết cả.

Thử nghĩ xem, mỗi lần chợp mắt là lại nhớ tới cái gương mặt đáng ghét của mày. Ngay cả lúc tao đang viết mấy dòng này, cũng là cái mặt ấy hiện lên trên trang giấy.

Nói thật, tao chỉ muốn xé nát tấm giấy ra. Còn không thì dùng bút đâm nát cái ảo ảnh đó cho hả dạ. 

Nhưng mà tao không xuống tay được.

Tao còn không dám viết mạnh nữa kìa, sợ sẽ làm móp méo nó đi.

Có thể là tao điên thật rồi.

Đồ khốn như mày có gì đáng để tao phải làm như thế chứ?

Từ hồi cấp hai đã học chung với nhau. Từ đó, không chỉ chức lớp trưởng, mà ngay cả hạng nhất cũng bị mày giành mất. Mẹ tao cũng thương mày hơn tao, suốt ngày cứ so sánh nào là “nó cái gì cũng biết làm”, “con trai mà đảm đang hơn cả con gái”, “học giỏi lại rất đẹp trai, sau này chắc chắn sẽ là thành đạt lắm”…. Tao thì bị coi như đồ ngốc vụng về lười biếng… 

Tao ghét mày.
Ghét cái kiểu mày lúc nào cũng cố sáp lại làm thân với tao. 

Ghét cái kiểu mày chạy khắp nơi tìm cuốn truyện mà tao đang thích.

Ghét cái cách mày cười xuề xòa, gãi đầu chìa tập hỏi tao bài toán, trong khi rõ ràng mày làm nó còn nhanh hơn tao uống nước.

Ghét mày cứ mỗi tối mất điện là ôm cây ghita qua trước nhà tao, vừa đàn vừa hát mấy bài tình ca ủy mị, làm tụi con gái trong xóm cứ là ong bám mật, bu đầy lan can. Ồn ào và bực bội.

Mày muốn tao thấy rằng tao thậm chí còn không bằng một cái móng chân của mày hen?

Tao ghét mày.

Ghét nhất.

Tao không thích mày ngồi cạnh tao đâu. 

Vết phấn trắng ngăn bàn ra làm hai nửa còn đó, vậy mà lại có đứa mặt dày cứ kiếm chuyện lân la sáp lại. 

Cây thước nằm sẵn trên bàn đó, sẵn sàng đập một phát chát chúa vào thứ gì dám len qua “biên giới”, thế mà sao vẫn có đứa đần đến mức khoái giơ tay ra chịu đòn vậy nhỉ?

Tao càng ghét mày hơn.

Lên cấp ba.

Bao nhiêu bạn của tao bị mày đuổi đi hết. 

Cái kiểu học sinh ngoan hiền gương mẫu rớt cái rầm khi thấy tao đi với bất cứ ai, dù là con trai hay con gái. Con trai thì mày sẽ bụp nó sau giờ học. Con gái thì mày sẽ đi quyến rũ nó. 

Tao không hiểu tại sao bọn con gái lại bị tên điên không ra điên, man không ra man như mày dụ dỗ nhỉ? Kết quả là sau một ngày, tụi nó lại ôm nhau khóc khi mày làm mặt lạnh.

Tao trải qua suốt thời cấp ba trong cô đơn, gần như chỉ có mày là người bạn duy nhất. Thậm chí còn bị đóng mác “vật sở hữu” của mày nữa chứ! 

Thì cứ nghĩ đi. Giờ truy bài đầu giờ, trong khi ai cũng lo gạo lại bài vở thì cái tên rỗi hơi lại đi long nhong đâu đâu, để giờ ra chơi thì con bé giao báo ở bên nhà sách lại lon ton chạy vào, réo gọi bằng giọng oanh vàng của nó: “Ai là Giang ra nhận quà tỏ tình của anh Long nè!!!”

Có cái lỗ nào để tao chui xuống ngay lúc đó không?

Đâu phải nó không biết tao. Ngày nào cũng gặp mà. Nhưng nó cứ hô cho cả trường biết, làm tao đi đến đâu cũng bị người ta xì xầm nhìn ngó.

Tao càng ghét ghét ghét mày hơn gấp hàng tỉ tỉ lần.

Mày biết không, tao muốn giết mày chết toi luôn khi mày từ chối một trường đại học danh tiếng, cho dù đã đậu với điểm số cao ngất, chỉ vì mày muốn học chung với tao, ở một trường siêu bình thường và thiếu thốn đủ mọi thứ vật chất.

Mày muốn trù ếm tao đến chừng nào mới chịu buông tha đây? 

Kiếp trước tao đã mắc nợ mày à? 

Tao ghét mày.

Ghét khi mày không hề cằn nhằn gì lúc chở tao đi suốt ngày để kiếm nhà trọ, còn nói đủ thứ chuyện tưởng tượng về cuộc sống sinh viên tuyệt vời của mày với tao. 

Đồ thần kinh! 

Căn phòng trọ bé tí mà tao đã bỏ công cả ngày để quét vôi tân trang bị mày bôi đầy những hình ảnh màu mè lên. Nào là uyên ương, nào là trái tim rồi lại thêm một dòng “I Love You” to tướng xanh nhức mắt. 

Mày nghĩ đây là phòng tình nhân à? Mấy đứa bạn của mày ai cũng há hốc miệng ra ngạc nhiên khi biết đây là phòng của hai thằng con trai đấy. Nhìn thấy cách tụi nó nhìn tao rồi cười thì mày vui vẻ lắm sao?

Tao ghét mày.
Tại sao mày cứ phải chấp nhận những nổi bực dọc vô cớ của tao? Rồi khi tao giả vờ ngủ say, mày lại im lặng đọn dẹp bãi chiến trường đầy những mảnh vỡ, và sáng mai lại vui vẻ cùng tao đi mua ly chén thế vào chỗ đã vỡ tan?

Mày có thể nổi điên lên với tao như cái cách mày làm với mấy thằng bạn của tao đó, để tao biết là tao không có lỗi. Đằng này mày cứ nuông chiều như thế, luôn luôn khiến tao thấy mình là kẻ duy nhất xấu xa.

Tao không thích nghe mày đàn. 

Chẳng thà như trước kia, mày ra lan can đàn để bọn con gái xúm đen xúm đỏ vào, còn hơn là bây giờ, khi mày cứ mãi ôm đàn và hát cho tao nghe những bài tình ca sến súa. Nó khiến cho tim tao đau, và cảm giác ích kỉ ngày càng lớn dần hơn.

Tao không thích cách mày tỏ ra mình cứng rắn. 

Tại sao mày không khóc khi ba mày chết? Không khóc khi người ta mang ông chôn vào đất? 

Tại sao mày không khóc khi dựa vào vai tao mà chỉ run rẩy từng hồi?

Không phải tao muốn nhìn vẻ yếu đuối của mày, nhưng lúc đó, tao muốn mình là người được phép chia sẻ nỗi đau.

Mùi khói thuốc hăng hăng, dáng mày cô độc trong bóng đêm… Nó cứ như đang cố kéo khoảng cách của tao với mày đi thật xa. 

Tim tao nhói lên từng hồi mỗi khi thức giấc và thấy mày đang ngủ trên cái giường bên cạnh. Chăn ấm như sao tao lại thấy lạnh? Và cảm giác làn da đang phập phồng kia rất ấm là ảo giác phải không?

Tao ghét hết tất cả những gì của mày, thuộc về mày…

Hết năm học, tao cùng bố mẹ đi du lịch, thế là được rời xa mày trong một tuần, tao đã vui đến mức muốn bay lên thiên đàng. 

Tạm biệt nhé, những cơn đau nhói tim.

Tạm biệt luôn cảnh phải lúng ta lúng túng khi ngồi trơ ra mà nghe mày hát.

Tạm biệt mùi khói thuốc hăng nồng.

Nhưng mày có biết không, sự thật thì rất khác so với những gì tao nghĩ.

Tao đã giật mình và quay tìm dáo dát khi nghe thấy tiếng ghita trên con đường đi dạo quanh hồ, hóa ra chỉ là một nhóm thanh niên đang tụ tập ăn uống đàn ca. 

“Xin dành tặng bài này cho em, tình yêu của anh!” Anh chàng nói hoa mĩ, nhận những tràng pháo tay và nụ cười bẽn lẽn của cô gái, rồi bắt đầu đàn và hát.

Tao cứ ngây ra ở đấy và nhớ tới mày cùng những bài tình ca vớ vẩn.

Giường ở khách sạn êm ái và máy điều hòa bật suốt, chẳng bao giờ cảm thấy nóng mà cứ man mát, lành lạnh… Thế là tao lại hoang tưởng đến hơi ấm trên làn da màu bánh mật rắn rỏi.

Chẳng lúc nào trong suốt một tuần ấy mà tao chẳng nghĩ đến hay nhớ đến kẻ mà tao ghét cay ghét đắng ấy.

Tại sao ư?

Làm sao tao biết!

Trên đường về, tao đã hồi hộp đến phát khùng phát ngộ lên, cứ liên tục nhìn ra ngoài xem đã đến đâu, dù biế rõ là phải hơn bốn giờ nữa mới tới đường vào căn phòng đầy những hình vẽ kì cục ấy.

Có thể là tao đã điên thật, mày ạ.

Tao đã đứng trước cửa nhà, tim đập đồn đập đến buốt đau, tay vã mồ hôi và cả người lạnh cóng. 

Chỉ cần mở cửa ra, sẽ được thấy mày ở đó, cười với tao và nói những lời ngọt ngào trong khi phụ vác cái balo nặng nề vào.

Tao xoay tay cầm.

Cửa khóa. 

Mày không có ở nhà.

Cảm giác hụt hẫng bao phủ tao như một đấm mây dày nặng trịch, sự mệt mỏi của chuyến đi nhường chỗ cho chán chường.

Tao không hiểu mình, tại sao lại nằm phịch xuống giường mày và cuộn người trong cái chăn phủ đầy mùi cỏ non quen thuộc ấy. 

Tao ghét vì mày không có ở đây.

Tao ghét mày vì tất cả….
Mùi khói thuốc hăng hăng hòa vào vị cỏ non.

Tao cố gắng nhướng đôi mắt mỏi nhừ ra, hình ảnh mơ hồ của mày đang ngồi bên cạnh chợt làm mọi giác quan dịu lại.

“Mệt lắm hả? Ngủ thêm một chút đi, tao sẽ kêu mày dậy lúc ăn tối.”

Bàn tay ấm áp luồn vào tóc dễ chịu như thể được thả mình vào bồn tắm nước nóng.

“Tao về rồi.” 

“Ừ. Tao nhớ mày lắm.”

Lại là cảm xúc dịu dàng khiến tim run rẩy.

“Tao ghét mày.”



End.