Gã cầm thú và nàng lọ lem

Gã cầm thú đã cướp đi cuộc đời của nàng, lấy đi sự trong trắng của nàng. Chỉ một đêm. Một đêm lấy đi cuộc đời của nàng. Tình yêu ba năm của nàng và bạn trai không bằng một đêm tội lỗi với gã.

Nàng tỉnh dậy, đôi mắt xinh đẹp nhìn lên trần nhà. Cái phản xạ đầu tiên hằng ngày của nàng là nhìn về cái đồng hồ báo thức, nhưng sao khung cảnh nơi đây rất lạ, không phải là cái giường êm ấm với đầy thú bông của nàng. Nơi đây là đâu? Nơi mà nàng vừa thức dậy là đâu? Cái giường màu trắng với chăn bông mềm mại, nội thất sang trọng của tầng lớp thượng lưu phung phí này?. Nàng cảm thấy thân thể mình cọ xát với cái chăn bông, hình như nàng không mặc quần áo. Đang kinh ngạc với tình huống này thì tiếng cửa toilet mở ra, gã bước ra. Cái áo choàng ngủ màu trắng làm tăng thêm một chút phong trần trong đôi mắt từng trãi của gã.

Chợt hiểu ra vấn đề, nàng ngước đôi mắt đau đớn nhìn về phía gã, vun môi vứt ra hai chữ vào mặt gã, như thể hai từ này vốn là bản chất của gã: “Cầm thú!”

Gã lờ đi phản ứng của người con gái trong phòng vừa mắng gã là cầm thú, gã nhìn nàng với đôi mắt lạnh lùng, nhưng ánh lên chút đau đớn. “Dậy rồi à?”

Nàng thấy gã phản ứng quá bình thường, xem như chẳng có gì xảy ra, cái khuôn mặt lạnh lùng, vươn vấn chút đào hào, vô tư lự. Nàng đứng dậy, chạy thật nhanh tới gã, vun tay tát vào mặt gã. Khuôn mặt gã đỏ hoe bên má, nhưng khóe miệng gã lại nhếch lên. “Nhẹ quá đó, em chỉ có bao nhiêu phẩn nộ thôi sao?”

“Bốp!”-Nàng vun tay tát vào má bên kia của gã. Khuôn mặt gã đỏ hoe hai bên má, nhưng khóe miệng vẫn nhếch mép. Nàng đánh thùm thụp vào ngực gã, nước mắt nàng cứ tuôn ra không xiết. Gã cầm thú đã cướp đi cuộc đời của nàng, lấy đi sự trong trắng của nàng. Chỉ một đêm. Một đêm lấy đi cuộc đời của nàng. Tình yêu ba năm của nàng và bạn trai không bằng một đêm tội lỗi với gã.

….

Vừa tốt nghiệp đại học, nàng được nhận vào NH XYZ làm việc, sinh viên vừa ra trường với những hiểu biết non kém, kỹ năng còn yếu, nàng thất bại cũng nhiều mà thành công cũng không ít. Vừa xinh đẹp, dễ gần, vừa thông minh, tháo vát, nàng được rất nhiều vệ tinh đeo bám. Nhưng nàng lại chỉ tìm được tình yêu với anh. Chàng sinh viên đa tài, nghị lực nhưng cũng đầy thương yêu. Ngày mà nàng và anh chính thức quen nhau cũng là ngày nàng gặp gã lần đầu tiên. Gã là con cưng của tập đoàn tài phiệt thâu tóm NH XYZ, nên gã ngang nhiên trở thành người quản lý chính thức. Ban đầu, ai cũng cho rằng gã chỉ được cái thanh danh mà làm nên sự nghiệp nhanh chóng như thế, như sau đó, gã nhanh chóng chinh phục những doanh nhân khó tính nhất bằng năng lực và khả năng riêng biệt của mình. Khách hàng cũng vì thế mà luôn tìm đến NH, một phần vì nhà lãnh đạo tài năng của NH.

Không biết vì may mắn hay xui xẻo mà nàng được chọn làm trợ lý riêng của gã. Khoảng thời gian đó, nàng như con thiêu thân lao vào công việc của gã, tăng ca, ngoài giờ, lại tăng ca, lại ngoài giờ. Công việc của nàng là làm việc và chỉ việc mà thôi. Như thế suốt hai tháng, nàng như một cổ máy làm việc với công suất tối đa. Nhưng phải thừa nhận một điều, gã là một người tài năng. Trong vòng hai tháng vỏn vẹn mà gã đã tạo nên sự khác biệt rất lớn giữa NH XYZ và các NH khác. Đó là sự thật hiển nhiên.

“Sắp xếp lịch trình cho tôi, tôi muốn tối nay có chút không gian riêng tư”- Gã lạnh lùng nói với nàng.

“Vâng!”-Nàng đáp.

“Cô muốn đi cùng?”

“Ơ?”

“Hai tháng này cô cũng vất vã rồi.”

“…Vâng!”

Buổi tối dùng cơm tại nhà hàng Nhật cao cấp, đó là lần đầu tiên nàng được ăn ở nơi sang trọng và thượng lưu như thế. Nàng hôm nay mặc cái váy màu hồng phối lưới thu hút, mái tóc thẳng đen dài vuốt sang bên vai, đôi mắt đẹp mê hồn có phớt hửng hờ chút phấn mắt nổi bật, son môi hồng cùng tông với màu váy. Nàng xinh đẹp như búp bê, làm ai cũng ngước phải nhìn. Nhưng gã thì không. Gã hừng hờ đi phía trước nàng như tên vô lại cầm thú không hề biết đến vẽ đẹp trong sáng thánh thiện. Dùng cơm xong, gã đưa nàng ra chiếc ôtô sang trọng.

“Bây giờ muốn đi đâu?”-Gã lạnh lùng như vai một tên diễn viên đóng vai ác.

“Hả?”-Nàng ngạc nhiên, chẳng phải sẽ về nhà sao? Gã nhìn nàng, ánh mắt ánh lên chút thích thú đắc ý, định nói câu gì đó thì điện thoại của nàng reo lên. Là anh. Người yêu của nàng. Nàng trả lời điện thoại của anh với giọng điệu lưu luyến và thân mật, quên mất gã đang ở đó, nghe hết câu chuyện. Trong lòng hắn đột nhiên lóe lên chút tức giận. Nàng kết thúc cuộc trò chuyện, hình như họ đang giận nhau, gã cũng biết được điều đó, không có thằng đàn ông nào chịu nỗi khi bạn gái mình đi ăn với người đàn ông khác.

“Cãi nhau à?”-Gã nhếch mép cười.

“Phiền anh đưa tôi về nhà. Cám ơn anh!”-Nàng như sắp khóc òa. Lúc đó, gã đã mím chặt môi mà lái xe. Trong xe, nàng thút thít như một đứa trẻ, vì giận nhau với người yêu. Còn gã, chỉ im lặng mà lái xe. Đến lúc không chịu nỗi, gã buột miệng: “Đừng khóc trong xe tôi!”- Gã không định nói thế, gã chỉ muốn nàng đừng khóc mà thôi.

“Xin lỗi”-Nàng dụi mắt. Về đến nhà nàng, là khu nhà trọ tách biệt với nhà chủ, nàng bước xuống xe, chạy thẳng về phía người ở phía trước mà không tạm biệt gã. Gã bước xuống xe, nhìn về phía người đàn ông đó, trong lòng ánh lên tia ghen tức. Gã tưởng nàng sẽ quay sang mà cám ơn gã, hay tạm biệt gã nhưng nàng chỉ ôm người đàn ông đó rồi bước vào nhà. Quên mất sự có mặt của gã. Gã châm điếu thuốc, hít một hơi, thở ra. Đó là lần đầu tiên gã biết thế nào là cảm giác ghen.

Những ngày sau đó, giữa nàng và gã chỉ là công việc. Những năm sau đó cũng thế, công việc gắn kết họ lại với nhau. Không gì khác nữa. Nàng vẫn tay trong tay với chàng người yêu của nàng, còn gã thì phong trần với những chuyện tình trăng hoa với những người mẫu chân dài. Họ khác biệt, họ rõ ràng, và không chút liên quan. Nhưng sâu thẳm bên trong gã, người con gái đó vẫn còn nóng bỏng và tồn tại. Những đêm âu yếm với người con gái khác, gã đã luôn nghĩ đến nàng, một bông hoa tươi thắm mà gã chi dám đứng xa để nhìn, mà không thể tiến lại.

ga cam thu va nang lo lem

Thế nhưng buổi tối ân ái này, gã đã đóng trọn vai một tên cầm thú rất đạt. Trong mắt nàng gã chỉ là loài cầm thú nhưng bên trong câu chuyện nàng không thể biết rằng gã làm điều đó cũng chỉ vì nàng. Bạn trai của nàng biết rằng gã yêu nàng, nên vì danh lợi đã đánh đổi nàng với chức vị, khi ra yêu cầu với gã rằng gã sẽ có nàng và đổi lại hắn muốn chức vị. Gã vì nàng mà chấp nhận làm tên cầm thú đốn mạt, để nàng không vướng vào một tên đê tiện như vậy. Nhưng thà để nàng hận hắn còn hơn là nàng đau đớn vì biết bộ mặt người nàng yêu. Nên vai diễn của một thằng cầm thú, gã vẫn đóng. Hằng ngày trong NH, gã luôn dành thời gian cho nàng, quan tâm nàng. Gã thường nói rằng, gã yêu cái cách nàng làm việc, yêu cái khuôn mặt nghiệm túc pha lẫn chút thông minh, cương quyết, gã cũng yêu cái cách nàng pha cà phê cho gã, vô tình để những giọt nước nóng rơi vào tay, bỏng quá nàng vội kêu lên. Hắn yêu hết.

Nhưng đáp lại chỉ là sự lạnh lùng và thái độ chỉ có công việc của nàng. Nàng hận gã, hận đến mức có thể giết chết gã. “Em như vậy là sao?”

“…”-Nàng đưa ánh mắt vô hồn nhìn gã khi gã cúi đầu hôn nàng, như cái cách mà nàng nhìn những tên cầm thú. Gã đau đớn, nhưng khóe miệng nhếch lên, gã hiểu rằng gã không thể có được nàng, không thể có được tình yêu của nàng.

“Anh ấy đã chấp nhận tôi, tôi sẽ về bên anh ấy..”- Nàng nói. Chết tiệt! Gã đã tính sai một bước, gã quá chủ quan. Chẳng lẽ gã phải để nàng về lại với thằng cầm thú đó. Nhưng sự cương quyết của nàng đã làm gã buông xuôi.

“Tùy cô.”-Gã bước đi, lướt qua nàng thật lạnh lùng.

Từ nay, gã sẽ không đóng vai cầm thú nữa.

Khoảng thời gian sau đó, gã hững hờ với nàng, lạnh lùng như trước khi xảy ra chuyện, không còn cái thái độ thân mật, không còn tin nhắn gọi nàng lên sân thượng, ôm hôn nàng tha thiết để giải tỏa cảm giác nhớ nhung sau 1 tuần công tác dài dăng dẳng, chứ đừng nói đến tin nhắn chúc nàng ngủ ngon mỗi tối, không còn gì hết, nàng và hắn đã không còn gì nữa.

Buổi tối gã thường ra ngoài chơi với người đẹp, người đẹp mà gã quen luôn thay đổi theo tâm trạng của gã. Nàng là trợ lý riêng nên cũng theo sau gã, để gã có việc gì sai bảo nàng làm. Hôm nay, gã ra ngoài với người mẫu chân dài nổi tiếng trên tạp chí Phụ Nữ. Cô gái xinh đẹp điệu đà, thu hút người khác, vừa thấy gã, cô gái xà vào lòng gã mà nũng nịu, mà thân mật. Gã cũng mặt dày mà tiếp nhận cô gái. Nàng đỏ mặt liếc mắt sang chỗ khác, trong lòng ánh lên chút tức giận, chắc là vì giữa đường mà lại trơ trẽn như vậy, nàng có chút xấu hổ, thế thôi.

“Cô gái trợ lý của anh cũng xinh đẹp lắm, anh cũng có gì với cô ấy chứ?”-Cô gái nũng nịu ôm cánh tay gã, liếc mắt lên phía ghế trước của nàng mà đầy ghen tức.

“Em đừng lo, cô ấy đã có một cậu bạn trai hoàn hảo rồi.”-Gã cười mỉa mai lạnh lùng. Nàng lạnh xương sống, rõ ràng hắn nắm thóp nàng, rõ ràng hắn biết nàng đã chia tay tên khốn đó, nàng đã tát vào mặt tên đó và mắng:”Cầm thú!”

Tới nhà hàng Nhật hôm trước, gã cho dừng xe rồi kêu cô gái vào trong trước, gã quay sang lạnh lùng với nàng: “Cô về trước đi!”

“Anh không cần tôi làm việc gì sao?”

“Việc đó chắc cô không giúp được đâu”-Hắn cười như tên cầm thú chính hiệu.

“Vậy tôi về trước.”- Nàng quay bước đi.

“Cô đi đâu?”

“Sang …bên kia đường để bắt xe buýt”-Nàng đưa mắt nhìn gã nhưng khóe mắt đã long lanh nước mắt, chuẩn bị chực trào ra. Vì sao ư? Vì nàng đã yêu gã từ bao giờ rồi, yêu cái cách gã làm việc, yêu cái cách gã tháo cà vạt ra để thoát hơi nóng trong người, yêu cái cách gã ôm hôn nàng dịu dàng, nhẹ nhàng như sợ rằng nàng sẽ vỡ tan, sẽ biến mất vậy, yêu cả cái cách gã cười tinh ranh khi cô bị nước sôi rơi vào tay khi pha cà phê cho gã. Nàng yêu tất cả.

Gã trong chớp nhoáng kéo tay nàng lại, ôm nàng thật chặt, thể như gã sợ nàng sẽ đi mất vậy. Tim gã đập thình thịch trong ngực , máu gã như có làn sóng dâng lên làm hai má nóng bỏng, nhưng đôi mắt yêu thương không khỏi dâng trào hạnh phúc khi mái tóc đen thơm mùi bạc hà của nàng bay bay trước mắt gã. Là sự thật. Nàng yêu gã.

Sau đó khi hai người nhớ lại chuyện cũ, gã đã hỏi nàng: “Nếu như bây giờ có thể quay lại lúc trước, em sẽ chọn anh hay thằng đó?”

“Vẫn là anh ấy!”-Nàng nói như đinh đóng cột.

“Tại sao?”-Gã hơi thất vọng. “Vì chọn anh ấy, em sẽ có kết cục như thế này chứ! Em không muốn thay đổi kịch bản đâu” Gã mĩm cười, lạnh lùng nói: “Em đừng lo, lúc đó nếu em chọn ai thì em cũng sẽ là của anh thôi!”