Đời Sinh Viên – Seri Truyện Siêu Phẩm

Đầu tiên là cảm ơn các bro đã nhiệt tình, hôm nay em còn lu bu nên chưa onl trả lời từng người đc ạ.
Sáng nay tuy bế tắc nhưng vô đọc cmt các bro xong e viết tạm 1 chap ngắn để các bro không nghĩ là em không viết nữa.
Để trả lời về vấn đề bế tắc của em là như thế này :
Em trước kia là sale cũng nhiều ngành nghề, ở sg 6 7 năm xong em về lại Nha Trang vì ba em bệnh nặng. Em về nuôi tôm 1 năm, lỗ gần 100tr => mang nợ
Sau đó em qdinh đi làm sale cho 1 cty thịt heo, tầm 4 tháng em có hiểu biết về ngành, em mới ra riêng làm con buôn, lúc đó có mấy ae ở chỗ làm ra hùn hạp mở cửa hàng và kêu e về lấy thịt bán, mọi chuyện rất suôn sẻ vì khách hàng em có sẵn do em CSKH tốt. Em có một chị, gọi chị nhưng năm mươi mấy rồi, xưng hô vậy cho dễ làm ăn, chị ấy tên D, giao dịch làm ăn giữa em và chị ấy rất ok, chị ấy rất uy tín. Cuối tháng 6 vừa rồi là đến hạn thanh toán tiền hàng, nhưng trước đó 2 ngày chị ấy bị đột quỵ và phải nhập viện, trc tình hình đó em không thể đòi đc số tiền công nợ là tầm 17tr, em đã làm việc với ck chị, nhưng kinh tế của gia đình c vì đó mà ảnh hưởng ghê gớm. Ck chị hẹn em 3 4 lần ck trc 1 ít, nhưng có vẻ như hiện không có khả năng, em lên bệnh viện thăm chị thì thấy chị vẫn nằm 1 chỗ, nên k thể nào là dựng chuyện đc. Vì chưa lấy đc tiền công nợ đó, em không thể thanh toán tiền cho chủ cửa hàng, anh chủ cũng thông cảm nhưng bản thân ổng cũng kẹt nên dí em đưa trc 1 ít. Trong khoảng 2 tháng trở lại đây thì do mối thịt em đã ổn định rồi, nên em có nhận quản lí 1 cái ks nho nhỏ, rồi kiếm thêm từ tiền tour, vé đảo, ks …. chưa đc bao nhiêu vì lần đầu em làm cò mồi mấy vụ này, thì dịch bùng phát trở lại. Em điêu đứng, bế tắc. Thật sự chị D bị như v em không thể làm căng mà ép gia đình chị ấy đc, ae làm ăn kinh doanh cũng biết, uy tín là lên trên hàng đầu, em rất sợ uy tín em bị lung lay, ra làm con buôn, trong tay k 1 đồng vốn nào, công nhận em ngu thật.

Môi trường khách sạn là môi trường nhạy cảm, đòi hỏi từ nhân viên tới quản lí phải biết xử lí tình huống bất ngờ phải nhạy bén và tinh tế.
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì T đi từ bao giờ rồi…. ghé qua quán cf của chị tâm sự chút xíu.
Khi về tới ks thì tôi gặp T mà k thấy ngượng gì cả, k biết vì lí do gì nhưng dẫu sao cũng k có cô nào gọi là bạn gái cả, đơn giản là vì tôi sợ cảm giác bị bỏ rơi.
Tôi : sáng giờ có khách k em
T : dạ mới có 20 tour thôi anh
Tôi : coi làm sổ nước cẩn thận
T : dạ, tối qua a ngủ ngon k anh
Tôi : bình thường em
Tranh thủ tôi chạy qua 2 cơ sở để