Con Nít Cũng Bày Đặc Yêu

15 tuổi em nói với chị

-Em yêu chị

Chị mỉm cười vổ đầu em

-Con nít cũng bày đặc yêu

Em im lặng trong ba năm chờ đợi mình lớn thêm một chút nữa

con_nit

18 tuổi em lại nói với chị

-Em yêu chị

Chị bây giờ đã 26, tuổi đã có thể làm một người vợ đảm đang. Chị bật cười một lần nữa vổ đầu em

-Con nít cũng bày đặc yêu

20 tuổi em nhìn chị lên xe hoa rồi đứng trước mặt chị . Cũng cách mim cười ấy, chị ôm em vào lòng

-Lớn rồi, hãy tìm cho mình một tình yêu đích thực .

Em thì thầm vào tai chị

-Em yêu chị

Không đợi chị nói, em đẩy nhẹ chị ra rồi bước đi. Trong đầu em tự hỏi, người đàn ông đó có gì tốt ? Những điều anh ấy cho chị em không thể cho chị sao? Tiền bạc em không thiếu, thông minh và cả nhan sắc em cũng chẳng thua ai, nhưng cuối cùng, chị không chọn những thứ đó . Có phải vì em không phải là đàn ông?

****

25 tuổi em trở thành một tổng giám đốc đa tài . Trang bìa của các tờ báo không khi nào không có hình ảnh và thông tin của em trên đó . Em không thể để chị quên em. Dù chị không muốn có em trong đời chị, em cũng bắt chị phải nhìn đến em.

-Y Viên, sao mấy hôm nay không trả lời điện thoại của em?

Em nhếch môi nhìn cô bé rồi nói

-Em quá phiền phức có biết không? Đừng làm phiền tôi nữa

Em bỏ đi mặc cho cô bé réo gọi từ phía sau. Một buổi sáng phiền phức mà em chẳng muốn có . Em lại nhớ đến chị nhưng em không cho phép mình quá yếu đuối vì chị . Khi chị bước lên xe hoa, em tự hứa với lòng sẽ không vì chị mà hạ mình lần nữa và năm năm nay em đã làm được . Em không đi tìm chị cũng chẳng làm phiền cuộc sống của chị

Em lái xe ra công viên vì muốn hưởng một ít gió cho thoải mái đầu óc . Em nhìn thấy một cô bé trên tay cầm một trái banh nhỏ vừa chạy vừa cười giòn . Rồi cô bé bị vấp ngã . Em thấy đôi môi chu lại chuẩn bị khóc nên em liền đi lại đỡ cô bé dậy

-Con có sao không?

Cô bé nhìn em không trả lời . Lúc đó chị chạy lại

-Vịnh Thy, con có sao không?

Cô bé thấy chị liền mỉm cười . Em cũng nhìn chị nhưng cảm xúc hoàn toàn khác của cô bé. Chị cũng tròn mắt nhìn em rồi mỉm cười nói

-Chào em Y Viên, em vẫn khỏe chứ ?

Em nhếch môi rồi nhún vai, em yên lặng vài giây ngắm chị và đứa trẻ rồi hỏi

-Con chị à ?

Chị nhăn mặt không biết vì nắng hay vì cách hỏi của em, nhưng chị vẫn ôn tồn trả lời

-Không, là cháu của chị

Không hiểu sao khi nghe chị nói vậy trong lòng em bổng trở nên nhẹ nhàng hơn. Chị muốn hỏi em điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Em cũng chẳng biết nói gì, mà đúng hơn là không muốn nói gì . Giờ phút này nhìn chị khỏe mạnh, nhìn chị vui vẻ, em lại muốn trả thù chị . Em muốn chị phải trãi qua những nhung nhớ như chị đã làm với em nhưng rồi chính mình em lại biết chuyện đó sẽ không xảy ra khi chị chưa bao giờ yêu em

-Thôi chị về trước . Rất vui vì biết em vẫn mạnh khỏe . Chào em Y Viên

Chị vừa bước đi thì em kéo tay chị lại

-Em yêu chị

Chị tròn mắt nhìn em, còn em thì bật cười

-Lạ lắm à ? Chị không nghĩ vài năm sau lại nghe em nói ba từ đó ?

Chị cuối mặt nhìn xuống đất . Dường như em hiểu được chị có điều gì đó đang phân vân, nhưng rồi em chưa kịp hỏi thì chị đã trả lời

-Xin lỗi em, chị phải về . Có thể buông chị ra không?

Em vẫn không buông tha cho chị, vẫn một mực hỏi chị vì em thật sự muốn biết trong lòng chị có một chút gì đó dành riêng cho em hay không

-Chị hạnh phúc bên anh ấy chứ ?

Chị gật đầu nhìn thẳng vào mắt em. Ánh mắt đó không một chút sợ hãi dù bị đôi mắt lạnh lùng của em sói vào

-Hạnh phúc như thế nào ?

Chị giựt tay mình lại

-Em không cần phải biết

Em cười khẩy

-Một người đàn ông sống bám vào đồng lương giáo viên của vợ mình thì thật là vô dụng

Nét mặt chị tối sầm lại . Em biết mình đã đi quá đà nhưng bây giờ em thật sự muốn làm chị đau, đau đến tận tâm cang khi chị chính là người đã bóp nát trái tim em

-Tôi không nghĩ em lại thay đổi nhiều đến vậy . Khi đọc những bài báo đó, tôi tưởng họ chĩ đặc chuyện nhưng giờ đây trông thấy em, tôi cảm thấy thật đáng sợ . Cô bé dễ thương ngọt ngào như thỏi kẹo socola ngày xưa đã biến mất rồi .

Em vòng tay mình lại một cách kiêu ngạo . Miệng ánh lên một chút mỉa mai

-Cuộc sống thay đổi thì con người cũng thay đổi, chị không hiểu điều đó sao? Cũng không ngờ em lại có cái hân hạnh được chị để mắt đến

Em nói xong câu đó làm biết rằng mình không thể quay đầu lại được nữa . Kế hoạch đem chị ra khỏi cuộc đời em trong năm năm nay chỉ vì một lần gặp mặt như thế này lại tan biến đi. Chỉ cần biết chị vẫn luôn dõi theo em dù qua những bài báo cũng làm em phát điên lên vì vui.

-Chính em đã làm cho anh ấy mất việc làm đúng không? Chắc là em thôi. Vì công việc của anh ấy đang tốt lành thì liền bị sa thãi . Em thật đáng sợ

Em không đính chính cũng chẳng quan tâm vì ngoài chị ra những người khác không quan trọng đối với em

-Chị nghĩ đến đâu rồi ? Anh ta mất việc vì anh ta không có tài . Nhưng nếu bây giờ chị mất việc thì sẽ do em nhúng tay vào .

Em biết chị giận nhưng vẫn cố gắng kiềm chế mình để không đi lại ôm chầm lấy chị .

-Vậy em muốn gì ỡ tôi ??

Em biết mình đã kéo được chị vô thẳng vấn đề nên không ngần ngại trả lời

-Em muốn chị . Từ khi em 15 tuổi cho đến bây giờ, em vẫn muốn chị . Hãy làm tình nhân của em trong vòng một năm. Em sẽ cho anh ấy một công việc tốt hơn . Chị cũng sẽ làm công việc của mình bình thường . Nếu một năm chị vẫn muốn rời xa em, em sẽ rời khỏi chị và chị có thể quay về với anh ấy . Nhưng khi đã làm tình nhân của em, đừng để ai đụng chạm đến chị, vì em rất ghen đó

Chị như không tin nổi những lời vừa rồi được thốt ra từ miệng em nên hỏi lại

-Tinh nhân ?? Em muốn tôi làm tình nhân của em?

Em gật đầu

-Đúng vậy và chị còn phải dọn về sống chung với em

Chị thả Vịnh Thy xuống đất và căn dặn

-Mẹ đang ỡ đằng kia kìa, con đến với mẹ đi

Đợi Vịnh Thy rời khỏi rồi, chị trừng mắt nhìn em

-Tại sao em lại có ý nghĩ kỳ quặc như vậy . Tôi sẽ không đồng ý

Em vuốt má chị nhưng chị hất ra. Em mỉm cười thích thú

-Bình thường thôi. Hãy suy nghĩ kĩ đi. Em sẽ cho chị một tuần về bàn bạc với anh ấy . Biết đâu khi nghe đến việc làm mà em sắp sữa giao cho, anh ấy lại sẽ đồng ý

Chị không nhìn đến em và bỏ đi một nước . Em không chạy theo cũng không níu kéo vì em nhất định phải có được chị . Hơn 10 năm rồi, 10 năm không có chị thật vất vã cho trái tim em. Mặc kệ lý trí em đang trách em ích kỷ . Em sẽ nhắm mắt để một lần ích kỹ trong đời .

Chị về đến nhà, thở nhẹ rồi đi vào . Anh đang chơi computer liền đứng dậy nói

-Anh đã nấu cơm rồi . Để anh hâm nóng lại rồi chúng ta cùng ăn

Chị lắc đầu

-Em không muốn ăn. Xin lỗi anh

Chị đi vào trong mặc cho ánh mắt ngạc nhiên của anh dõi theo mình . Anh chần chừ một lúc rồi cũng đi vào gõ cửa phòng chị

-Vào đi

Anh đi đến bên chị

-Em sao vậy ? Em mệt à ?

Chị thở dài, anh ngồi xuống cầm tay chị

-Nói anh nghe, chuyện gì đã xảy ra với em?

Chị chỉ vào bức hình của em và chị chụp chung từ rất lâu rồi được chỉ để trên bàn. Anh nhíu mày

-Em đã gặp lại em ấy ?

Chị vẫn không trả lời . Anh nói tiếp

-Em không vui sao? Không phải mấy năm nay em rất nhớ em ấy sao?

Chi trề môi

-Em ấy đã thay đổi . Em ấy không còn như trước nữa .

Nói rồi nước mắt chị lại ứa ra. Anh lau nước mắt cho chị rồi kéo chị ôm vào lòng

-Chắc em ấy đã trưởng thành rồi . Mà em ấy làm gì em mà em lại khóc ??

Chị kễ cho anh ấy nghe những gì xảy ra giữa em và chị, nhưng không có nói về việc anh ấy mất việc làm là do anh ấy không có tài như em đã nói

-Thì ra là vậy . Anh cảm thấy cô bé đó thật thú vị . Cũng không quá khó hiểu vì sao em lại yêu cô bé cho đến tận bây giờ

Chị hậm hực

-Ai nói là em còn yêu em ấy . Em thật sự đang ghét em ấy đến tận cổ

Anh mỉm cười bao dung. Tim anh đang nhói lên nhưng anh hiểu cả đời này dù có ỡ bên chị thì chị cũng sẽ không bao giờ yêu anh. Trái tim của chị đã dành cho em từ rất lâu rồi . Chỉ là chị nợ anh, chị nợ anh một ân tình nên chị đang cố gắng trả . Còn anh, anh ích kỷ nên giữ chị lại bên mình vì nghĩ rằng anh có thể làm chị yêu anh.

-Hãy đồng ý với em ấy đi

Chị nhìn xững anh như không tin những gì mình vừa nghe

-Anh nói sao

Anh nhìn vào mắt chị rồi trả lời lần nữa

-Hãy đồng ý với em ấy . Anh cũng cần phải có công việc làm .

Chị đẩy anh ra rồi ôm đầu gối của mình . Giọng chị nhẹ tênh

-Nếu anh muốn điều đó . Em thấy mệt rồi, em muốn nghĩ ngơi

Anh nhìn chị một lần nữa rồi bước ra ngoài . ANh nói chỉ đủ mình anh nghe

-Biết đâu trong một năm, em lại hạnh phúc hơn những tháng ngày bên anh. Và biết đâu trong một năm không có em bên cạnh, anh sẽ dễ dàng để em ra đi tìm hạnh phúc cho chính mình

Nghe tiếng bước chân của anh xa dần . Chị nằm xuống giường rồi nghĩ về em. Chị gặp em lần cuối cùng là năm năm về trước, nhìn em lưng rơi rời khỏi chị, chị để mặc nước mắt mình rơi vì chị cứ ngỡ rằng giây phút đó là chị đã mất em. Mặc dầu những bài báo viết về em chị đều mua về và cất giữ, đôi khi không hài lòng về cách sống của em, nhưng chị biết mình không có quyền nói gì cả, chị là người đẩy em rời khỏi chị thì làm sao chị còn đòi hỏi gì ỡ em.

Hôm nay gặp lại em là điều chị không thể ngờ đến . Giống như cành cây khô lâu ngày được tưới mát chị muốn chạy lại ôm chầm lấy em, nhưng đôi mắt lạnh lùng của em làm chị run sợ . Đôi mắt mà chị nghĩ cả cuộc đời này em sẽ không dành cho chị

Chị thở dài rồi quay người lại, nhắm mắt cố ru mình vào giấc ngủ để chị đừng nghĩ đến em nữa nhưng điện thoại lại reo. Chị uể oải không nhìn số mà bỏ máy vào tai

-Hello

-Tình nhân

Chị giật mình ngồi dậy . Không hiểu sao chị lại hồi hộp khi nghe giọng nói của em

-Sao em lại biết số của tôi

Em bật cười

-nếu em muốn biết chị nghĩ chị có thể dấu sao?

Chị im lặng không nói gì vì những lời em nói hoàn toàn đúng

-Sao rồi ? Sao lại im lặng

Giọng nói của em có vẻ ôn nhu hơn.

-Không gì, em gọi có gì không?

Em cười một cách tà quái

-Chị đang mặc gì vậy ?

Chị gắt

-Em không đàng hoàng được thì đừng có gọi cho tôi

Em sợ chị cúp máy nên la lên

-Không, không, em chỉ hỏi thôi mà

-Em có gì muốn nói thì nói lẹ đi. Tôi cần phải ngủ để mai đi làm

-Em đã gọi chỗ làm của chị xin cho chị nghĩ rồi Mai em qua đón chị đi ăn sáng nhé

Cơn giận của chị chợt bùng lên

-Em có quyền gì mà làm điều đó . Em nghĩ mình là ai mà muốn làm gì thì làm . Yêu cầu em đừng làm phiền tôi nữa

-Chị thật sự ghét em đến như vậy sao?

Chị cảm thấy lòng mình chùng xuống khi nghe giọng em thật buồn

-Chúng ta có thể bắt đầu không?

-Không thể, tôi là người đã có chồng

Đúng, đó là sự thật mà em không bao giờ muốn nhớ đến

-Chị thật tàn nhẫn

-Tôi sẽ tàn nhẫn hơn nữa khi cho em hy vọng mà chính mình biết sẽ không thể cho

-Em sẽ có được chị

-Em sẽ chỉ có con người tôi mà không bao giờ có trái tim tôi

-Em thà rằng mình có chị, dẫu chỉ là một chút gì đó nhỏ nhoi

Tâm chị đau, đau cho những lời nói của em. Tại sao em phải yêu chị nhiều như vậy ? Chị không thể bỏ anh, chị không thể quay lưng lại với lời hứa của mình . Thôi thì kiếp này chị nợ em

-Em muốn gặp chị ngây bây giờ

-Em nói gì ?

-Hãy ra ngoài đi. Em đang ỡ đằng trước chờ chị

-Tôi sẽ không ra đâu

-Chị sẽ hối hận nếu chị không ra gặp em. Em nhất định sẽ làm chị hối hận

-Em đang dọa tôi sao?

-Em cúp máy đây. Em cho chị 5 phút

Em cúp máy như lời em nói . Chị cầm chặt điện thoại của mình như muốn kiềm chế cơn giận . Thay vội bộ quần áo chị rời khỏi phòng . Anh nhìn chị ngạc nhiên hỏi

-Em chuẩn bị đi đâu vậy

Chị không nhìn anh trả lời

-Em đi gặp người bạn .

Chị đi ra ngoài, đưa mắt tìm em nhưng chẳng thấy . Đi thêm một chút nữa, chị thấy em đang đứng dựa vào xe nhìn chị mỉm cười . Không hiểu sao chị lại ghét nụ cười đó đến vậy

-4 phút 30 giây

Chị đứng yên tại chổ hỏi

-Gặp rồi, em còn muốn gì nữa

Em nhún vai đi lại gần bên chị

-Mai em sẽ qua giúp chị dọn dẹp quần áo đến nhà

Chị đẩy em ra khi em giang tay mình muốn ôm chị

-Tôi không có nói mình sẽ đồng ý

Em lì lợm ôm chị mặc cho chị đẩy em ra lần nữa

-Chị không muốn hàng xóm dị nghị đúng không? vậy thì ỡ yên trong tay em đi

Chi thôi cưỡng lại con tim của mình vì bây giờ chị thật sự rất thích vòng tay ôm siết của em. Chỉ là chị không thích khi thấy nụ cười chiến thắng luôn mang trên gương mặt tưởng chừng như thiên sứ của cô bé chị yêu

-mai em qua đón nhé

Chị không hiểu sao giọng nói em có thể thay đổi nhanh đến vậy . Lúc thì yếu đuối làm nủng, lúc lại lạnh lùng khó ưa, đôi lúc giống như cả thế giới em là người đau khổ nhất vậy

-Có thật em sẽ cho anh ấy một công việc tốt hơn ?

Em gật đầu

-Sẽ không làm phiền đến cuộc sống của anh ấy ?

Em mỉm cười tiếp tục gật đầu

-Sẽ để tôi rời khỏi em sau một năm?

Em chu môi như muốn nói không nhưng nhìn ánh mắt cương quyết của chị, em gật đầu

-Tôi có điều kiện

Em vẫn không buông chị ra, nhíu mày suy nghĩ rồi đồng ý

-Nói điều kiện của chị đi

Chị nói rõ từng chữ

-Nếu …không ..được ..phép ..của …tôi..cấm …em …chạm …vào tôi ….

Em mím môi gằng giọng

-Điều kiện đó không được chấp thuận . Em sẽ không “ăn” chị nếu chị không đồng ý, còn việc không chạm vào chị thì em làm không được . Em rất thích ôm chị như thế này, em sẽ không vì chiều ý chị mà làm tổn thương trái tim em nữa đâu …10 năm là đủ rồi

Tôi biết em cương quyết như thế nào nên cũng xìu lòng

-Thôi được, em nói là phải giữ lời đó

Em mỉm cười vui mừng

-Chị đồng ý rồi nhé . Mai em qua đón chị nhé

Chị cũng muốn cười lây với niềm vui của em, nhưng vẫn nghiêm nét mặt

-Được rồi, giờ em buông tôi ra được chưa ??

Em hít mùi hương trên cổ chị thì thầm

-Cho ôm một tí nữa đi. Đã lâu rồi không có cái hạnh phúc như thế này

Chị để yên mặc em hít hò cái cổ chị . Nhưng dường như em không biết đủ là gì nên chị đành đẩy em ra

-Đã khuya rồi, tôi cần phải đi ngủ

Em chần chừ như không muốn rời khỏi nhưng biết không còn cách nào khác nên đi lại xe.

-Chị vào nhà trước đi rồi em sẽ đi về

Chị nhìn em rồi quay lưng đi vào nhà . Em đợi cho đến khi chị đóng cửa rồi mới cho xe chạy đi. Vừa lái em vừa hát nghêu ngao. Chị sẽ thuộc về em thôi.