Cô nàng hotboy – Truyện Les Cực Hay

“A…xin…xin lỗi”. Tôi nhắm mắt xin lỗi, hy vọng khi đánh mình anh sẽ lương tay một chút.
Nhưng, một lúc sau…..
“Quay về đi”. Anh không tung nắm đấm mà tung ba chữ ấy.
“Hả?” Tôi mơ màng mở mắt nhìn Hàn Thành Nam trước mặt mình.
“Tuy không biết vì sao nhưng trong lòng tôi không muốn cậu ra đi”. Tuy khuôn mặt anh có nét gì đó của “tôi cũng không biết vì sao” nhưng khi nói cây ấy, giọng nói của anh lại ẩn chứa sự chân thật.
“Cậu không muốn mình ra đi?” Tôi đứng ngây ra, không biết nên nói gì.
Tôi nhìn anh, nghiêm túc nhìn anh, có lẽ vì ánh mắt của tôi mà khuôn mặt của anh hơi đỏ.
“Dù là con trai hay con gái, cậu, vẫn là cậu, vì thế, hãy ở lại”. Anh cúi đầu, không nhìn vào mắt tôi.
Anh chàng này lúc nào cũng e thẹn như thế. Anh chàng này lúc nào cũng mang lại bất ngờ cho người khác.
“Dù cậu là con gái thì cũng chẳng sao, chỉ cần, chỉ cần mình không nói ra thì sẽ chẳng sao cả”. Giọng nói của anh không to, nhưng vì sân trường yên tĩnh nên dường như có âm thanh vọng lại, không ngừng vang vọng bên tai tôi.
Gần đây tôi thực sự rất muốn khóc, vì yêu sao? Hay là vì anh chàng trước mắt? có lẽ là cả hai.
“Cậu…sao cậu lại khóc?” Thấy tôi không nói gì, Hàn Thành Nam ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Dường như anh chàng này không ngờ rằng tôi lại khóc.
“Bởi vì…..”
Vì sao tôi khóc? Vì anh níu kéo? Vì cảm động? hay là vì….nguyên nhân phức tạp hơn? Nhìn thấy tôi khóc, anh lục lọi trong túi áo, dường như muốn tìm khăn tay hay gì đó.
Nhìn thấy anh như vậy, đột nhiên tôi thấy anh thật đáng yêu.
Sau đó….tôi ôm anh.
Dường như động tác này hoàn thành trong nháy mắt. Tuy nhiên, khoảnh khắc mà tôi ôm anh, tôi thấy người anh cứng lại. Nhưng anh không hề đẩy tôi ra, để mặc cho nước mắt, nước mũi của tôi chảy vào chiếc áo sơ mi trắng của anh.
Sau đó…..
“Này, cậu thật là….rất giống con trai đấy”. Anh lắc đầu, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mượt của tôi.
Dưới ánh trăng, bóng chúng tôi in xuống sân trường, đột nhiên tôi thấy, như thế này…thật tốt.
“Chúng ta về thôi”. Không biết đã đứng đó bao lâu, đột nhiên anh nói với tôi câu ấy. Sau đó anh kéo tôi lúc ấy vẫn đang muốn lau mặt trên người anh, cầm chiếc vali rơi dưới đất, đi về ký túc.
Mới bước được hai bước, đột nhiên anh đứng lại. Anh làm sao vậy? Tôi mơ màng nhìn thấy chị Mỹ Hoa đứng trước mặt anh. Tôi tưởng chị ấy sẽ nói gì, nhưng đáng ngạc nhiên là người mở miệng lại là Hàn Thành Nam.
“Nếu cô nghĩ cho cô ấy thì sau này đừng nói ra thân phận của cô ấy”. So với những lời nói thật lòng mà anh vừa nói với tôi thì giọng nói của anh lúc này giống như một mệnh lệnh.
“Cậu và Ưu là hai người ở thế giới khác nhau, ép cô ấy ở lại không tốt cho bất kỳ ai”. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến sự nghiêm túc của chị Mỹ Hoa ngoài quần vợt.
“Lúc nào cô cũng nói chuyện với cái vẻ là hiểu cô ấy lắm. Vậy tôi hỏi cô, vì sao lúc bỏ đi cô ấy không đến tìm cô?” Hàn Thành Nam chất vấn chị Mỹ Hoa.
Vì lời chất vấn ấy mà đột nhiên chị Mỹ Hoa trợn mắt. Dường như chị ấy chưa bao giờ nghĩ đến câu hỏi này. Còn tôi, vì sao chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi tìm chị Mỹ Hoa?
Chị Mỹ Hoa nhìn tôi, dường như hy vọng nhận được câu trả lời từ chính miệng tôi, nhưng tôi lại không nói gì. Bởi vì tôi cũng không biết vì sao mình không đi tìm chị ấy.
“Thực ra, tất cả đều là do tính ngang bước của cô tạo nên. Minh Hiểu Ưu không đi tìm cô là vì cô không nghĩ đến suy nghĩ của cô ấy, chẳng phải sao?” Anh bình tĩnh nói những lời ấy nhưng lại khiến tôi và chị Mỹ Hoa nhận ra câu trả lời.
Đột nhiên, tôi có một cảm giác rất lạ đối với Hàn Thành Nam. Anh hiểu tôi hơn cả bản thân tôi.
“Là vậy sao?” chị Mỹ Hoa nhìn tôi, chị ấy muốn nhận được câu trả lời phủ định từ tôi. Nhưng…..quả thực đúng là như vậy.
“Chị, em, muốn ở lại câu lạc bộ quần vợt nam”. Tôi cố gắng để mình bình tĩnh và nói ra câu ấy.
Chị Mỹ Hoa nhìn tôi, đốt nhiên, chị nhếch mép, nét mơ màng vụt tắt.
“Chị biết rồi, vậy nhé!” Nói xong chị Mỹ Hoa bước đi.
Thực ra tôi biết lúc này chị ấy rất đau lòng. Nhưng tôi, thực sự tôi muốn ở lại, muốn ở bên Hàn Thành Nam.
“Cảm ơn….” Đột nhiên Hàn Thành Nam nói hai tiếng ấy.
“Hả?” Anh đang cảm ơn tôi sao?
“Vì đã ở lại”. Nói xong anh bước đi luôn.
Anh chàng này….đột nhiên nỗi xúc động trào dâng trong lòng.
“Hàn Thành Nam, đợi mình…..”
Vậy là Hàn Thành Nam đi trước, tôi theo sau.
Vậy là một chuyện vốn cứ tưởng rằng suốt đời không thể giải quyết được nhưng lại đột nhiên được giải tỏa trong một buổi tối như thế này.
Vậy là, tôi có thể ở lại.
Vậy là, tôi bắt đầu mong chờ cuộc sống sau này….
Minh Hiểu Ưu với thân phận nữ sinh đến rồi. Sau này, nhờ bạn nam sinh Hàn Thành Nam chỉ bảo thêm.
—————————–
Chương 6. Anh chàng hotboy xuất hiện
(1)
Muộn rồi, muộn rồi, muộn rồi…..
Đúng là đen đủi…..
Tôi thật nghi ngờ không biết có phải gã chết tiệt Hàn Thành Nam đã liên kết với cái đồng hồ báo thức đáng ghét để chơi mình không?
Đồng hồ không đổ chuông thì thôi, Hàn Thành Nam lại không thèm gọi một tiếng, thật là quá đáng.
Trong lòng tôi thầm nguyên rủa cay độc gã Hàn Thành Nam khốn kiếp từ đầu đến chân.
Nguyền rủa thì nguyền rủa, đến muộn vẫn đến muốn.
Gần đây không biết rốt cuộc cái tên khốn đáng chết nào đã đề nghị với hội trưởng Hưu Tư rằng người đến muộn bị phạt quét dọn sân quần vợt.
Sau đó tôi vừa nguyền rủa cái đồng hồ báo thức của mình, vừa nguyền rủa Hàn Thành Nam, vừa nguyền rủa gã chết tiệt đã đề nghị với hội trưởng Hưu Tư, vừa nguyền rủa vì sao cái sân quần vợt lại to đến thế vừa quét dọn.
Cái gã Hàn Thành Nam kia, không gọi tôi dậy, hại tôi đến muộn không nói làm gì, vậy mà còn không biết thông cảm với một nữ sinh như tôi, phát huy chút phong độ nhỏ bé đến đáng thương của mình, đến giúp tôi quét dọn.
Tôi thật đáng thương, đành phải lê cái thân thể mệt mỏi đến quét dọn sân quần vợt khổng lồ.
Tuy nhiên, đúng lúc tôi nguyền rủa đồng hồ báo thức, Hàn Thành Nam, tên khốn kiếp đã đề nghị…. lần thứ 108 thì đột nhiên cánh cửa của câu lạc bộ quần vợt được mở ra.
Lúc này ai lại đến câu lạc bộ nhỉ?
Chắc không phải là lương tâm của Hàn Thành Nam thức tỉnh nên đã đến giúp mình đâu.
“Tôi sắp dọn xong rồi, cậu còn đến làm gì?” Tôi không ngoảnh đầu mà nói câu đó với giọng đầy bất mãn.
“Không phải tôi đến tìm cậu….” Một giọng nói vang lên phía sau tôi.
Cái gã đáng chết này….ngày nào cũng chỉ biết chọc giận tôi.
“Vậy thì cái đồ chết tiệt nhà cậu đến đây….làm gì?” Tôi vừa nói, vừa tức giận quay người lại.
Tuy nhiên, khi tôi quay người nhìn về phía cánh cửa của câu lạc bộ thì đột nhiên tôi sững sờ. Bất chợt nhận ra thế nào là “núi cao còn có núi cao hơn”.
Từ trước đến nay tôi tưởng rằng Hàn Thành Nam là người đẹp trai nhất cái trường này, nhưng không ngờ anh chàng trước mắt lại……
Nhìn nghiêng cũng thấy cao khoảng 1m88, body chuẩn khiến bộ quần áo đồng phục màu đen của trường trở nên rất rất hợp với anh ta, cảm giác dường như được may riêng cho anh ta vậy. Làn da trắng sáng càng nổi bật hơn khi khoác chiếc áo màu đen, đẹp trai đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt được.
Dĩ nhiên, chiều cao hay cách ăn mặc không phải là điểm bắt mắt của anh chàng trước mặt. Điều thực sự khiến người ta không thể rời mắt khỏi anh ta chính là khuôn mặt. Tôi chưa bao giờ biết một anh chàng nào lại có khuôn mặt tinh xảo đến thế, tinh xảo đến nỗi giống như đồ mỹ nghệ đã được chạm khắc rất tinh vi và tỉ mỉ.
Tuy cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được dòng điện truyền qua đôi mắt với hai màu trắng đen rõ ràng không chút tì vết. Chiếc mũi cao thẳng là điểm hoàn mỹ nhất trên khuôn mặt, cao nhưng không chót vót.
Đôi môi đỏ mọng, tinh tế, nó không có bất kỳ độ cong nào nhưng lại vô cùng gợi cảm.
Giới hạn cao nhất của vẻ đẹp của con người là thế nào nhỉ? Tôi không biết, nhưng anh chàng trước mắt quả thực là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp.
Tôi nuốt nước bọt ừng ực, sau đó không rời mắt khỏi anh chàng này.
“Cậu sao vậy?” Có lẽ anh ta không quen khi bị tôi nhìn chằm chằm như thế.
Anh chàng này đúng là yêu ma, dường như giọng nói cũng có nguồn điện, truyền vào tai tôi khiến thần kinh của tôi phấn chấn hẳn lên.
“Đẹp, đẹp trai quá”. Không biết vì bị đôi mắt ấy truyền điện hay bị giọng nói ấy làm cho mê mẩn mà tôi lại thốt ra những lời đáng xấu hổ như thế.
Minh Hiểu Ưu ơi là Minh Hiểu Ưu, mày đúng là loại con gái xấu xa.
Anh chàng đẹp trai vốn không bộc lộ chút biểu cảm nào đột nhiên cười ha hả.
Anh chàng này….làm gì mà cười thái quá đến thế? Hoàn toàn rơi vào trạng thái bò lăn bò càng. Vì điệu cười ấy mà bỗng chốc tôi thấy lúng túng, không biết phải đối diện với anh chàng đẹp trai này như thế nào.
“Tôi…..” Với tình hình như bây giờ, phải nói gì mới có thể làm dịu không khí lúc này đây?
Tôi đúng là người dễ dàng khiến không khí trở nên tồi tệ.
“Đúng là một anh chàng đáng yêu”.
Anh chàng này biết phép thuật sao? Vì sao vừa nãy còn đứng cách tôi xa như vậy mà chưa đầy một giây đã đứng trước mặt tôi? Đứng trước mặt tôi vẫn chưa phải là trọng điểm, trọng điểm là anh ta đứng trước mặt tôi còn nói tôi rất đáng yêu. Nói tôi đáng yêu đồng thời vỗ vào đầu tôi một cách rất cởi mở.
Cái đầu của tôi không phải cho người khác tùy tiện vỗ vào đâu nhé. Nếu đổi lại là người khác thì tôi đã nổi trận lôi đình rồi. Nhưng bây giờ là anh chàng đẹp trai, một chàng đẹp trai hoàn mỹ tuyệt đối.
Anh ta vỗ vào đầu tôi vậy mà tôi hoàn toàn không có cảm giác tức giận, lại còn….lại còn đỏ mặt.
Bỗng chốc tôi có cảm giác như con yêu râu xanh đã hóa thân vào người mình, hoàn toàn không có thuốc chữa.
“Hơ….lại còn đỏ mặt nữa?” Anh ta mỉm cười nhìn tôi.
Ánh mắt của tôi không cẩn thận nhìn thẳng vào mắt anh ta, vốn dĩ khuôn mặt chỉ hơi nóng bây giờ nóng ran lên.
“Đúng rồi, đây là câu lạc bộ quần vợt nam đúng không?” Lúc tôi vẫn đang đắm chìm trong cảm giác mê mẩn thì anh chàng đẹp trai trước mặt đưa ra một câu hỏi hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào.
“Đúng vậy”. Anh ta muốn hỏi câu đó làm gì? Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Trường mình có câu lạc bộ quần vợt nữ không? Hơn nữa bây giờ câu lạc bộ quần vợt nam và câu lạc bộ quần vợt nữ dùng chung sân quần vợt à?” Khuôn mặt anh ta ẩn chứa vẻ khó hiểu.
Câu lạc bộ quần vợt nữ? câu lạc bộ quần vợt nam và câu lạc bộ quần vợt nữ dùng chung sân? Sao tôi chưa nghe nói đến chuyện này nhỉ? Có điều chị Mỹ Hoa dồn hết tâm sức vào việc thành lập câu lạc bộ quần vợt nữ trong cái trường vốn có rất ít con gái này, vì vậy có câu lạc bộ quần vợt nữ cũng là chuyện sớm muộn. Hơn nữa với tính cách của chị Mỹ Hoa, dù sau này hai câu lạc bộ sát nhập lại với nhau thì tôi cũng không thấy có gì là lạ. Dù sao thì một người theo chủ nghĩa nữ quyền như chị Mỹ Hoa thì sao có thể cho phép sân của câu lạc bộ quần vợt nữ không bằng câu lạc bộ quần vợt nam được chứ?
Chỉ có điều chuyện quan trọng như vậy đang xảy ra ngay trước mắt tôi, sao tôi lại không biết nhỉ?
Hơn nữa, dường như anh chàng trước mặt không phải là hội viên của câu lạc bộ quần vợt, vì sao chuyện mà anh ta biết tôi lại không biết?
“Dùng chung? Chuyện khi nào vậy?” Tôi mơ hồ nói.
“Xem ra….vẫn chưa dùng chung. Vậy cậu là giám đốc của câu lạc bộ quần vợt nam?” Anh ta lại hỏi.
Giám đốc? câu lạc bộ quần vợt nam có chức vụ giám đốc sao? Tôi cố gắng lục tìm trong đầu những thông tin có liên quan nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy gì.
“Cậu muốn tìm giám đốc của câu lạc bộ quần vợt nam sao? Hình như ở đây không có giám đốc”. Tôi tiếp tục trả lời câu hỏi của anh ta.
Sau khi nghe tôi nói vậy, đến lượt anh ta cảm thấy mơ hồ. Sau 2 giây mơ hồ, đột nhiên anh ta nhếch mép cười, giống như….nét mặt khi xem kịch hay. Đúng, rõ ràng khuôn mặt của anh ta lúc này giống như đang xem kịch hay.
======================
“]”Vậy thì cậu là vận động viên ở đây rồi”. Anh ta mỉm cười và nói, giọng nói ẩn chứa vẻ gì đó bỡn cợt.
Cảm giác có chút gì đó xấu xa này, thêm vào đó là khuôn mặt tinh xảo đến hoàn mỹ dường như muốn mê hoặc chúng sinh vậy.
“Đúng vậy”. Vì vẻ đẹp trai của anh ta, vì sự mê mẩn của mình, dường như tôi hoàn toàn không thể từ chối câu trả lời của anh ta.
“Vậy à”. Anh ta vừa nói hai chữ ấy vừa chìm vào suy tư.
Anh chàng đẹp trai đang suy tư… đẹp trai giống như Kudou Shinichi trong “Thám tử lừng danh Conan”. Oa… nước bọt sắp chảy ra rồi.
“Đúng rồi, nói lâu như vậy rồi mà quên không hỏi tên cậu”. Anh ta mỉm cười.
Mỉm cười… mỉm cười… sao nụ cười của anh ta lại có thể đẹp đến thế được nhỉ? Giống như ánh mặt trời buổi chiều ta, ấm áp lòng người.
“Tôi là Minh Hiểu Ưu”. Tôi cũng mỉm cười với anh ta, đáng tiếc là nụ cười của tôi không thể đẹp trai như anh ta được.
“A… là Minh Hiểu Ưu”. Khi anh ta gọi tên tôi, đôi mắt tích điện cong thành hình trăng lưỡi liềm, khuôn mặt đẹp trai toát lên vẻ thân thiện gần gũi.
“Đừng, đừng có thêm chữ gì ở đằng trước”. Tôi đỏ mặt nói.
“Ôi, ôi, cái nét mặt này, quả thực rất đáng yêu”.
Anh chàng này đang quyến rũ tôi sao? Vì sao lại đặt tay lên đầu tôi? Lẽ nào anh ta không sợ tôi sẽ vồ lấy anh ta sao?
“Hạ Dạ Hàn, bỏ tay ra”. Đúng lúc tôi vẫn đang suy nghĩ về việc vồ lấy anh ta thì ở cửa vang lên một giọng nói đầy phẫn nộ.
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Hàn Thành Nam trong trang phục thể thao.
Không hiểu vì sao khi nghe thấy giọng nói của Hàn Thành Nam đột nhiên tôi thấy sợ hãi. Khi nhìn thấy vẻ mặt không hề thân thiện của anh tôi lại càng sợ hơn.
Tôi bây giờ dường như có chút gì đó giống với cô vợ đi lăng nhăng bị chồng phát hiện vậy.
Nếu nói tôi là cô vợ muốn đi lăng nhăng mà anh chàng đẹp trai đột nhiên xuất hiện này, không đúng, người này là Hạ Dạ Hàn, vừa nãy Hàn Thành Nam đã gọi anh ta như vậy. Nếu anh chàng đẹp trai Hạ Dạ Hàn này là đối tượng lăng nhăng, vậy thì… chẳng phải chồng tôi là Hàn Thành Nam sao? Nghĩ đến đây tôi lại đỏ mặt.
“Ôi… Tiểu Nam à, lâu lắm không gặp”. Anh ta hoàn toàn không để ý đến câu nói “bỏ tay ra” của Hàn Thành Nam mà vẫn tươi cười chào anh.
Anh chàng này đúng là ánh mặt trời chói lọi. Hơn nữa chói lọi đến mơ hồ. Anh ta không thèm để ý đến vẻ mặt hung ác của Hàn Thành Nam.
“Tôi không muốn gặp cậu”. Hàn Thành Nam nói cái câu khó nghe ấy không chút khách khí.
Anh chàng này… làm sao vậy nhỉ? Tuy bình thường là một anh chàng đáng ghét, thỉnh thoảng cũng nhỏ mọn, dường như không đến nỗi đối xử với người khác như thế.
“Vậy à, vậy thì tạm biệt”. Anh ta mỉm cười, lịch sự từ biệt Hàn Thành Nam lúc ấy đang vô cùng tức tối.
Không biết Hàn Thành Nam uống nhầm thuốc gì mà không thèm để ý đến người ta.
Anh chàng này không những phong độ lại còn rất lịch sự.
Hạ Dạ Hàn không hề cảm thấy tức giận khi thấy Hàn Thành Nam không đáp lời mình. Anh ta quay người, nói lời tạm biệt với tôi.
“Vậy thì ngày mai gặp nha, Hiểu Ưu”. Nói xong, anh ta không đợi tôi trả lời mà rời khỏi sân quần vợt.
Ngày mai gặp?
Ngày mai? Ý của anh chàng này là ngày mai anh ta vẫn xuất hiện?
A… ngày mai lại có thể gặp anh đẹp trai rồi. Đột nhiên tôi thấy tình ya6u lấp lánh trước mắt. Lấp lánh đến chói mắt, bầu trời ngập tràn ánh sao.
Ack… dường như nỗi mê mẩn của tôi đã đến mức không còn thuốc chữa nữa rồi.