Cô giáo và nhỏ lớp trưởng lạnh lùng

Cô tắm xong.
Carmen đang ngồi run cầm cập.Thật ra là từ lúc nhiễm nước mưa đã lạnh thấu xương rồi,nhưng vì thương cô Ceci nên không dám biểu hiện ra.
Carmen : “ủa? cô tắm xong rồi hả,nấu cháo gì dỡ ẹc àh,ăn 1 mình đi,em đi ngủ đây”.
Cô : “nói dối,đang run cầm cập kìa.Bệnh rồi đúng hông”.
Carmen : “có đâu”.
Cô : “đó,đang run đó”.
Cô : “trời,người lạnh ngắt àh”.
Cô ôm Carmen vào trong người : “đã nói là để cô chở cho mà,giành chở chi cho mưa tạt vô người hết trơn thấy hông,có biết là cô đau lòng lắm hông,em bệnh một lần,ốm đi một chút là cô là xót xa lại thương em lắm,biết hông hả”.
Carmen : “biết mà,nhưng em hông muốn cô lạnh,em bệnh quen rồi,bệnh nữa cũng hông sao,để cô bị lạnh,bị thương hại em đau lòng lắm”.
Cô : “vậy mà nãy giờ hổng chịu nói nữa,làm cô sợ quá àh,mốt có gì phải nói ra,hông có giấu nghe hông”.
Carmen gối đầu lên cánh tay của cô,cô ôm Carmen vào lòng,Carmen nhắm mắt lại ngủ. 5 phút sau,cô quay sang hôn lên trán Carmen một cái,Carmen mở mắt ra,hôn lên trán cô một cái và cô đặt lên môi Carmen một nụ hôn,nhẹ nhàng mà sâu lắng,ban đầu là nụ hôn kiểu Pháp,Carmen hôn môi dưới của cô,cô hôn môi trên của Carmen,sau càng mãnh liệt hơn hôn cả 2 môi và đưa dần lưỡi của cô vào trong tìm lưỡi của Carmen…..Cả người của Carmen nóng lên,tim đập nhanh,mất đi cảm giác lạnh……………Cô thì cảm thấy thật hưng phấn,cứ muốn ôm chặt Carmen vào lòng và hôn mãi thôi. Kết thúc nụ hôn một cách miễn cưỡng,2 đôi môi rời ra,nhưng vẫn sát bên nhau.
Carmen đưa tay lên má cô,cô cũng đưa tay mân mê khuôn mặt của Carmen.
Cô : “cô yêu em”.
Carmen : “có biết là em chờ đợi nghe câu này lâu lắm rồi không”.
Cô : “nói đi,nói cô nghe đi”.
Carmen : “em cũng yêu cô,nhiều lắm” !
Bàn tay hai người đang khám phá cơ thể của nhau.Đi tìm những chỗ “bí hiểm”,Cô dùng chân cọ xác vào lòng bàn chân và mu bàn chân của Carmen,rồi di chuyển dần dần lên đầu gối,lên đùi của Carmen rồi dùng tay nhẹ nhàng kéo nhẹ từ đùi lên vòng 3,xoa nhè nhẹ……dần lên eo và ngực của Carmen,bàn tay nóng ấm áp của cô di chuyển đến chỗ nào là chỗ đó của Carmen nóng rực lên như,người oằn lại.
Tay của Carmen di chuyển từ mặt của cô,xuống cầm,rồi xuống cổ,và chạm vào ngực của cô,đến đây 2 người lại tiếp túc hôn nhau,nụ hôn nhẹ nhàng nhưng nồng cháy.Vừa hôn Carmen vừa nhè nhẹ chạm và vuốt ve ngực của cô,cô đưa tay vào trong áo ngủ,thông qua underwear vào trong chỗ bí hiểm nhất của người con gái.Cô chỉ vừa chạm đến Carmen đã giật nãy người.
Carmen : “áh,cô kỳ quá àh”.
Cô : “sao kỳ” ?
Carmen : “đụng vô chỗ nhạy cảm của người ta”.
Cô : “có làm gì đâu nè,mới đụng thôi àh”.
Carmen : “nhưng cũng kỳ quá àh”.
Cô : “là người yêu của cô rồi còn ngại nữa hả”.
Carmen : “chứ sao hổng ngại được”.
Cô : “nãy giờ ai đụng chạm người mình vậy ta”.
Carmen : “kỳ quá àh,tự nhiên nói ra chi vậy,hổng chơi với cô nữa”.
Cô đưa tay lên mân mê ngực của Carmen : “sao dạ ta,tự nhiên dỡ chứng àh”.
Carmen : “mắc cỡ quá đi,mắc cỡ quá đi”.
Cô : “mắc cỡ gì,ở đây có ai đâu”.
Carmen : “có cô,có em”.
Cô : “cô với em thì có gì mà ngại,cô có làm gì đâu,mới có sờ trúng thôi mà la làng lên”.
Carmen : “nữa,nhắc nữa ngại quá àh”.
Cô : “đụng nữa bây giờ”. – cô đưa tay xuống ghẹo Carmen.
Carmen : “áh,hìhì…hổng giỡn đâu nha”.
Cô : “còn la nữa,cô hôn bây giờ”.
Carmen : “cướp mất nụ hôn đầu tiên của người ta còn nói gì nữa”.
Cô : “chứ nụ hôn đầu tiên của cô cũng cho em chứ bộ”.
Carmen : “áh,thôi đừng có sờ vậy nữa,nhột quá àh”.
Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười và hương vị của hạnh phúc.