Cô Giáo Trinh – Truyện Người Lớn 2022 – Update Chap 40

Trường trung học cơ sở, trung học phổ thông Mặt Trời là một ngôi trường khá nổi tiếng trong thành phố, hoặc cũng có thể gọi là tai tiếng.

Mới năm ngoái, hiệu trưởng và hầu hết ban giám hiệu nhà trường đều đi đứt sau một vụ bê bối chấn động cả nước. Đâm ra từ đầu năm nay, bộ giáo dục đã phải thuyên chuyển những giáo viên từ nơi khác về, chủ yếu là góp cho đủ số lượng.

Ai cũng rõ trường Mặt Trời không phải vùng đất lành, tuy nhiên đã bị chỉ mặt gọi tên thì cũng đành phải nhận mệnh.

Sáng hôm đó, bầu trời nắng nhẹ, từng áng mây trắng lững lờ trôi.

Trinh rảo bước trên sân trường, cô mặc bộ áo dài chỉn chu trông khá duyên dáng, quần màu mận đỏ, áo dài màu trắng có những họa tiết cách điệu từ hoa mai, dưới chân Trinh là một đôi cao gót trùng màu quần.

Dáng người Trinh vốn dĩ rất ưu tú nhưng theo nhận xét của rất nhiều người thì lại không hợp với nghề giáo viên, bởi lẽ ngực của cô quá đồ sộ, chúng giống như hai trái bom nổ chậm bị ép chặt bên trong áo ngực, hễ phái nam nào đứng đối diện thì đều không nhịn được mà phải nuốt nước bọt.

Trinh đương nhiên bỏ ngoài tai tất cả những lời đàm tiếu, cô vẫn muốn bản thân có thể trở thành một giáo viên giỏi và truyền cảm hứng cho những thế hệ học sinh tiếp theo. Mặc dù bản thân cô rất cố gắng, cũng có thực học hẳn hoi nhưng cái nhan sắc cực phẩm thì luôn biến thành trở ngại của riêng cô.

Hầu như các đồng nghiệp nữ đều ghét Trinh, các đồng nghiệp nam thì chẳng nghĩ gì khác ngoài việc đè cô xuống và luôn xum xoe mỗi khi có thể. Trinh bị nhà trường chuyển công tác đến một nơi xa lạ cũng bởi vì như vậy, chẳng ai thích đứng chung với cô trong một mái trường cả.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tâm trạng của Trinh hôm nay vẫn rất tốt, cô cố ý diện chiếc áo dài đẹp nhất, trang điểm nhẹ nhàng, tóc búi cao để đi gặp những đồng nghiệp mới. Một tuần nữa thôi là đã đến lúc học sinh đến trường trở lại, tuy nhiên hiện tại Trinh cũng không rõ bản thân sẽ phải dạy môn gì.

Chốc lát sau, Trinh đã tìm được hội trường, vị trí khá khuất nằm bên phía tay trái, ẩn đằng sau những bức tường vàng loang lổ đầy nét vẽ bậy. Cô đã chuẩn bị tinh thần rằng cơ sở vật chất nơi đây hẳn sẽ không quá tốt nhưng chẳng ngờ lại tệ đến như vậy.

Đập vào mắt cô là một nơi trông chẳng khác nào ổ chuột, bàn ghế gỗ hỏng hóc để tứ tung, màng nhện giăng chằng chịt trên đầu, vừa bước vào đã cảm nhận được mùi ẩm mốc lâu ngày xộc vào mũi, điểm đáng khen duy nhất có lẽ là nơi này vừa mới được dọn dẹp, bằng chứng là hai túi rác lớn ngay cạnh cửa, mấy cây chổi và cả đồ hốt rác.

Trong hội trường lúc này chỉ lác đác vài người, bọn họ ngồi cách nhau rất xa, không nói với nhau câu nào. Có người trầm tư, có người im lặng bấm điện thoại, có vài người thì dán mắt vào ly trà trong tay như phát hiện có gì đó thú vị lắm.

“Ồ! Chào cô giáo? Cô mới đến?” Một người nhận thấy Trinh bước vào, chủ động đứng lên chào hỏi.

Người đàn ông khá trẻ, mặc quần tây đen và áo sơ mi trắng, trên mắt đeo một cặp kính trông có vẻ tri thức. Anh ta có vẻ kinh diễm bởi nét đẹp của Trinh, thoáng thất thần một chập khi ánh nhìn hướng đến bộ ngực của cô ta.

“Vâng! Tôi tên Nguyễn Mai Trinh, mong được thầy giúp đỡ.” Trinh gật đầu, vừa nói vừa nhoẻn miệng cười.

“À… vâng! Tôi tên Tùng, Phan Mạnh Tùng, rất vui được gặp cô.”

“Vâng! Tôi có thể ngồi ở đây không?” Trinh hỏi rất lịch sự.

“Được chứ! Dĩ nhiên rồi! Mời cô ngồi.”

Mạnh Tùng năm nay chỉ mới ba mươi tuổi, vẫn còn rất trẻ và hừng hực sức sống, dù Trinh không nói bản thân đã bao nhiêu nhưng nhan sắc của cô cũng đã đủ khiến cho gã cảm thấy rất hứng thú. Gã chủ động lấy nước và một ít hạt dưa cho Trinh, sau đó tìm biết bao nhiêu chủ đề để gợi chuyện tán phét.

Trinh là người mới nên cũng vui vẻ tiếp chuyện, trả lời hết những câu hỏi vô thưởng vô phạt và luôn kèm theo nụ cười, cô cũng muốn tạo ấn tượng rằng bản thân là một người hòa đồng, dễ gần.

Thời gian bất giác trôi thật nhanh, đến khoảng chín giờ sáng thì có lẽ là mọi người đều đã tới đủ. Trinh ngó nghiêng nhìn xung quanh một lát thì nhẩm đếm có tất cả là năm mươi sáu người tính cả cô, nếu so với số lớp gồm cả bảy cấp từ lớp sáu đến lớp mười hai thì số lượng giáo viên này tuyệt đối không đủ.

Ngay lúc này, thầy hiệu trưởng với dáng vẻ bệ vệ bước lên sân khấu, đứng trên bục rồi bắt đầu phát biểu.

“Đầu tiên, xin tự giới thiệu tôi tên Trần Trọng Kim, đồng thời cũng là hiệu trưởng trường trung học Mặt Trời. Thứ hai, tôi xin nhiệt liệt chào mừng…”

…..

Hai giờ chiều.

Trinh cuối cùng cũng về đến phòng trọ, cô cởi giày bước vào căn phòng chỉ rộng khoảng hai mươi mét vuông rồi ngã vật xuống giường. Cảm giác thật sự mệt mỏi, bàn chân đỏ hỏn, gót chân tê dại sau khi đã phải di chuyển quá nhiều.

Trinh nhìn lên trần nhà một cách xuất thần, bao nhiêu ý nghĩ cứ vẩn vơ bên trong trí óc.

Đáng nhẽ mọi việc sẽ kết thúc từ lúc mười giờ nhưng thầy hiệu trưởng lại rủ rê mọi người đi ăn với lý do làm quen. Ăn chỉ là một cách nói còn sự thật thì chắc ai cũng hiểu, Trinh dù rất nhã nhặn từ chối nhưng cũng buộc phải uống vài ly rượu vì không thể không nể mặt đồng nghiệp.

Gương mặt cô hiện tại đã có nét ửng hồng, hơi thở ngập vị men, cái may duy nhất là Trinh lén lút chạy khỏi quán nhậu, tránh được chầu karaoke vẫn do thầy hiệu trưởng đầu têu.

“Chết tiệt thật! Vì sao lại là môn Văn? Cái môn Văn ngu ngốc…” Trinh nhớ tới nhiệm vụ được giao nên lẩm bẩm chửi rủa. Vốn dĩ cô dạy được nhiều môn song thích nhất vẫn là môn Lịch Sử, còn môn Văn… mỗi lần dạy nó đều khiến cô có cảm giác buồn bã.

“Trinh ơi là Trinh, sao mày không từ chối và thẳng thắn xin sang môn khác. Vì sao lại là Văn chứ? Vì sao chứ???”

Trinh vừa lăn lộn vừa tự chửi bản thân. Lát sau đó cô có cảm giác hơi khó thở bèn bật dậy, cởi khuy áo bên vạt trái, sau đó mò mẫm trên cơ thể, giải thoát bộ ngực đồ sộ khỏi áo ngực thít chặt.

“Phù…” Trinh thở ra một hơi dài, hai trái bưởi trước ngực luôn khiến cô khó chịu, to một cách phi lý và lại trông vô cùng hentai, nó kiểu vừa lớn vừa mềm vừa tròn, đầu ti lại còn hồng hào cho dù năm nay cô đã ba mươi sáu tuổi, độ tuổi mà sắc đẹp của phụ nữ đang trên đà xuống dốc.

Trinh dứt khoát cởi luôn áo dài, đến cả quần rồi vứt qua một góc. Trên cơ thể cô hiện tại chỉ còn lại chiếc sịp trắng tinh che đi chút e ấp cuối cùng.

Làn da hồng nhuận cùng cặp chân dài miên man quả thật không hợp với tuổi, trên làn da tuy có đôi chỗ dính vài vết rạn khá lớn nhưng tổng thể thì vẫn vô cùng ngon mắt.

“Reng! Reng!”

Điện thoại bỗng đổ chuông, Trinh nhìn thoáng qua tên người gọi rồi nhấc máy.

“Alo! Em nghe! À, em mới vừa về đến phòng.”

Đầu dây bên kia là chồng của Trinh, anh ta tên Phong.

“Em có mệt không? Chắc phải vài ngày nữa anh mới có thể lên đó với em được, chịu khó nhé.” Công việc của Phong là thầu xây dựng, đa số thời điểm Phong đều phải đi khắp mọi nơi mà chẳng mấy khi ở nhà. Tính chất công việc buộc Phong phải sống xa vợ như thế.

“Em không mệt lắm, chỉ là có uống vài ly… Em nhớ anh lắm…” Trinh nói.

“Anh cũng nhớ em… Em muốn làm một lát không? Anh cũng đang thèm… vợ…”

“Dạ… được nè chồng…”

Hai người sau đó chuyển sang gọi video, trên màn hình điện thoại của Trinh xuất hiện cơ thể của một người đàn ông cơ bắp cường tráng với làn da rám nắm. Khuôn mặt Phong đầy nét cương nghị, quả nhiên là đậm chất nam tính.

“Vợ hư thế, làm gì mà cởi sạch hết rồi?”

“Ứ ừ, em mới về đang thay đồ thì anh gọi chứ bộ. Thế có muốn em không?”

“Muốn… muốn vợ…”

Cặp vợ chồng xa cách bao nhiêu ngày trình diễn một màn giao hợp thông qua Internet, mặc dù không thể ở gần nhau nhưng cũng đủ an ủi đôi chút.

Tuy nhiên, khi Trinh chỉ vừa mới leo được nửa đường đến ngọn núi dục vọng thì Phong đã phất cờ trắng đầu hàng. Anh ta không quan tâm vợ đã thỏa hay chưa mà chỉ phun ra những mảng trắng đục lên bàn tay rồi giơ ra cho Trinh xem, cô cười trừ, đành phải giả vờ là bản thân mình cũng đã lên đỉnh.

Hai người nói thêm vài ba câu rồi đồng thời cúp máy.

…..

Cơ thể Trinh nhớp nháp mồ hôi, chỗ kín vẫn còn chảy nước nhưng sao cô lại cảm thấy những gì đọng lại bên trong tâm trí lại là một sự trống rỗng đến vô cảm. Cô rất yêu Phong, rất thương Phong nhưng cô không cảm thấy vui vẻ mỗi khi giao hợp cùng Phong. Cô chẳng hiểu lý do vì sao cả, bản thân cô đáng ra phải là một kẻ luôn hừng hực trong chuyện đó mới phải. Phong không phải làm tình không tốt, anh ta cũng có những kỹ năng và tuyệt chiêu riêng, cũng không phải do cái ấy của Phong có vấn đề hay gì cả…

Trinh nghĩ, lý do chính vẫn là từ cô.

“Thôi, mặc kệ… cũng không sao…”

Trinh lê thân đến phòng tắm, bật vòi để bản thân có thể đắm mình bên dưới làn nước mát lạnh, tạm xua đi sự bức bối khó chịu trong lồng ngực.

“Giá mà… anh đừng bỏ em đi… anh vẫn còn ở đây… thì sẽ tốt biết mấy…”

Trinh nói, bất giác nước mắt tràn đôi mi, cô lại nhớ về những điều xưa cũ…

…..

Năm đó, khi Trinh vẫn còn là một thiếu nữ.

“Ê tên oắt Minh này, chờ tớ với!” Trinh vén tà áo dài trắng, chân trần chạy trên mặt đường đất, đuổi theo chiếc xe đạp lóc cóc đang chạy phía trước.

Trên xe là một thanh niên mặc đồng phục, mồ hôi nhễ nhại cười tí tởn: “Giỏi thì đuổi theo đi, tớ cho cậu cuốc bộ về nhé. Ai biểu dám mách cô giáo tớ quay bài làm gì.”

“Chết giẫm, mau đứng lại…” Trinh hét, bộ ngực sữa khiến cô bé khá khó khăn trong việc di chuyển, chúng cứ như hai quả tạ ghì cô chúi xuống.

“Hehe! Bảo đảm ngực to như cậu đuổi không kịp, tới đây đi hehehe.” Giọng cười khả ố lại vang lên, Minh tuy trêu Trinh nhưng cũng không cố ý tăng tốc, cứ tà tà đạp như muốn chờ cô bạn xuống nước xin lỗi.

Trinh đuổi một lúc thì cũng mệt, không thèm chạy nữa mà đứng ngay tại chỗ thở dốc, bộ ngực phập phồng liên hồi, ánh mắt tóe lửa trừng tên oắt con cứ vờn tới vờn lui ngay trước mặt, hiện tại Minh đang biểu diễn cái gì gọi là tay lái lụa, nó lạng lách đánh võng trên con xe cà tàng một cách thật điệu nghệ.

Bỗng, Minh quay đầu xe đạp lại về phía Trinh, không đùa nữa mà bảo: “Thôi! Lên tớ đèo về, lần sau đừng mách cô nữa đấy.”

Trinh hừ lạnh, vỗ vỗ lên bộ ngực rồi nói: “Hứ! Không thèm nữa, tớ tự về.”

Nói đoạn cô bé cúi đầu đi thẳng, không thèm để ý đến Minh.

Minh há mồm ngạc nhiên, sau đó chạy theo để năn nỉ.

“Thôi, tớ xin lỗi, lên xe đi kẻo mưa bây giờ.”

“Nào người đẹp, lên tớ chở về, mây đen kéo tới rồi kia kìa.”

“Ấy… thôi mà, hứa không chọc cậu nữa…”

Trinh nghe tiếng léo nhéo liên hồi, tâm thấy phiền nhưng cũng mặc kệ cứ cắm đầu mà đi. Lúc nãy vì quá vội nên đôi guốc rẻ tiền của cô bé đã đứt mất, chẳng biết văng đi đâu, hai lòng bàn chân dẫm trên nền đất sần sùi khiến cô bé có cảm giác hơi nhói. Ấy thế mà tính khí dữ dội của Trinh đã khiến cô bé không rên một tiếng mà tiếp tục đi tới, nói cô bé cứng đầu ngoan cố cũng được.

Trời đang nắng chang chang bỗng chốc chuyển sang mây đen vần vũ, lời Minh nói vốn dĩ là đùa chẳng ngờ lại thành sự thật. Tiếng sấm sét vang lên, mấy giọt mưa bắt đầu trút xuống.

Đến lúc này, Minh cũng không khuyên nữa mà xuống xe dắt bộ, đi song song với Trinh.

Trinh trợn mắt, quay sang gắt gỏng: “Đồ đần, còn không mau về, mưa rồi kìa.”

Minh vẫn giữ điệu cười tí tởn, đáp: “Thích tắm mưa đấy, thế thì làm sao?”

Trinh quay đi với vẻ cạn lời, thoáng sau, chẳng hiểu sao cô bé lại nở một nụ cười bí ẩn.

Và thế là, dưới màn mưa nặng hạt ngày hôm ấy, hai đứa trẻ cùng đi với nhau, cùng tận hưởng từng giọt mưa mát lạnh.

Vui vẻ hay buồn bã, có lẽ chỉ bản thân họ mới hiểu được.

…..

Mấy hôm sau, Trinh gặp Minh trước cổng trường.

“Cảm mới khỏe hả?” Cô bé nén cười tỏ vẻ nghiêm túc hỏi cậu bạn đang khoác áo len và choàng khăn trong thời tiết nóng hầm hập.

“Hắt xì! Ừm, mới khỏe, tớ cố ý chờ để chở cậu về đấy.” Minh vừa nói vừa lau nước mũi.

Trinh xua xua tay bảo: “Thôi cậu tự về đi, hôm nay bố tớ rước rồi.” – nói xong cô bé nhớ ra gì đấy, lôi từ trong cái cặp cũ ra quyển vở, dúi vào tay Minh rồi tiếp lời: “Bài tớ có chép trong này, về nhớ học, tuần sau sẽ có kiểm tra một tiết đấy.”

Minh cười trừ, ái ngại sờ lên đầu, nói: “Cậu nghĩ tớ đủ kiên nhẫn để xem và chép lại hết hả?”

Trinh trừng mắt: “Hừ, tớ tốn công chép cho cậu. Cậu phải học!”

“Thế… Trinh qua làm gia sư cho tớ đi nhé. Tớ dốt Văn lắm.”

“Trả công cái gì?”

“Thì… đèo cậu đi đi về về và mua đồ ăn sáng cho cậu chẳng hạn?”

“Được rồi, nhớ đấy. Tớ sẽ xem biểu hiện của cậu rồi quyết định sau…”

Trinh bỏ lửng câu, chạy về phía một người trung niên rồi leo lên chiếc xe ba bánh ông ta đang lái, làm mặt quỷ với Minh.

Người đàn ông trừng mặt nhìn cậu thanh niên, vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống khiến Minh lạnh gáy. Chàng trai cúi đầu không dám nhìn thẳng, nuốt khan nước bọt.

…..

“Hắt xì!” Trinh cảm thấy bản thân lạnh lẽo, việc đứng dưới vòi nước quá lâu có thể sẽ khiến cho cô cảm lạnh. Bởi thế cô vội vàng xoa xà phòng lên khắp cơ thể, xối nước một lần nữa rồi dùng khăn lau khô.

Sau đó, Trinh bước ra bên ngoài, đến trước tấm gương để tiến hành tẩy trang.

“Minh à! Vì sao khi buồn em đều nhớ đến anh nhỉ? Nếu anh nhìn thấy vẻ mặt này của em, chắc anh sẽ cười lớn và chê em già ha…”

Lời thì thầm của Trinh sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời.