CÔ GÁI CHƠI ĐÀN VĨ CẦM – Truyện Sex Hay 2020 ( 23 Phần – Hết )

12​

Hoàng Phong ngồi ngoài bờ hiên lắng nghe tiếng vĩ cầm réo rắt vọng xuống từ trên khung cửa sổ lầu một… Tiếng đàn lúc vui tươi, lúc anh lại có cảm giác như ẩn khuất đâu đó tiếng thì thầm một nỗi niềm không biết tỏ bày cùng ai… Tiếng đàn làm lòng người nghe nặng trĩu một sự u uẩn tới lạ kỳ…
Ông Nam ngồi đối diện quan sát thật kỹ chàng trai ngồi trước mặt… Gần tròn ba năm anh làm việc cho ông và ông rất hài lòng, rất tín nhiệm người thanh niên ngồi trước mặt… Công việc anh làm luôn chu đáo, gọn gàng và rõ ràng minh bạch… Thời gian đầu ông còn âm thầm để ý từng tờ hóa đơn thu chi, từng mặt hàng xuất nhập… thậm chí ông còn thuê cả hai nhân viên kế toán giỏi nhất âm thầm kiểm tra lại tất cả những gì dính dáng tới toàn bộ số vốn mà ông đã bỏ ra đầu tư cho chuỗi siêu thị… Và, cuối cùng thì cả hai nhân viên kế toàn này và cả ông đều khâm phục sự quản lý chặc chẽ và trung thực của anh… Thời gian đầu, ông chỉ dám mở ra ba gian siêu thị ngay tại thành phố lớn này… Nhưng cho đến giờ, số gian hàng siêu thị không chỉ được mở rộng về quy mô mà còn phát triển thêm hơn một chục siêu thị khác nữa… Dĩ nhiên là ngay thành phố nhỏ nơi vợ ông đang ở cũng có một siêu thị, nhưng Lệ Minh không rành về kinh doanh nên nàng dứt khoát nói rõ ràng với ông và Mỹ Vân là nàng sẽ không can dự về việc làm ăn của hai cha con… Nhưng nàng cũng sẵn sàng góp ý, chia sẻ tất cả những thuận lợi hay khó khăn lúc này lúc kia…
Trong suy nghĩ lan man của ông Nam chợt có một thoáng ông nảy ra ước muốn chàng trai đang ngồi trước mặt ông sẽ là chồng của Mỹ Vân!… Ông biết thời gian qua, giữa con gái nuôi và Hoàng Phong có một mối quan hệ rất gắn bó, thân tình, nhất là trong công việc mà cô đã tập làm quen từ lâu nay… cả hai đứa trẻ đều rất ăn ý trong chuyện bàn bạc, dễ dàng cùng một ý qua những chiến lược kinh doanh hay cùng một tâm huyết mỗi khi đưa ra một cách quảng cáo hay giới thiệu sản phẩm… Và qua trải nghiệm của một người đàn ông, ông cũng nhận biết Hoàng Phong thích Mỹ Vân… Anh luôn luôn để ý chăm sóc cho cô mọi điều dù nhỏ nhặt nhất… Đã hơn một lần ông xa gần tìm hiểu nhưng Mỹ Vân mỉm cười rất tự nhiên và trong sáng trả lời ông :
– Con rất quý anh Phong, cha à… Và con cũng rất vui khi ngoài công việc, ảnh và con đều quý nhau như bạn bè… Còn cha hỏi nhận xét của con á?… Thì… ảnh là người trung thực, thẳng thắn và rất nhiệt tình với công việc… Cha thấy không, từ ngày cha thuê ảnh làm quản lý thì tài sản của cha chỉ có tăng thêm chớ đâu có hao hụt đi đâu đâu…
– Cha đang tính tặng cho nó một chiếc xe hơi, là món quà cảm ơn nó đã nhiệt tình cộng tác với gia đình mình mấy năm qua, con nghĩ sao?
– Cũng hay đó cha… Cái đó thì cha cứ quyết định, chớ con thì không phản đối… Dù sao, tài sản này là của cha…
– Nè… cô nhỏ kia… cũng là của con đó nghe… Sau ngày con ra trường là cha sẽ chính thức giao lại toàn bộ công việc và hết cả tài sản cha có được cho con đó… Cha về trên kia với mẹ… cha chính thức nghỉ ngơi à… Lo mà lấy chồng đi… Kiếm thằng nào cũng rành về kinh tế nó về đỡ đần cho một tay…
Ông Nam mãi cười vui mà không để ý trong đôi mắt Mỹ Vân thoáng một ánh lo lắng, buồn phiền nhưng cũng rất nhanh nó biến mất… Cô nhún vai :
– Cha cứ xúi con lấy chồng… Lỡ mà gặp người không ra gì… thân con là con gái… làm sao đối phó được…
Ông nheo mắt nhìn cô thăm dò :
– Cha thấy có đứa được toàn diện luôn… nhưng không biết con có để ý thấy không?…
Khuôn mặt cô ửng lên, mắt cô lấp lánh :
– Ý cha là…
Ông Nam không muốn gây ngộ nhận nên ông cười cười khoát tay :
– Thôi. Cái đó cha để con tự phát hiện ra… Nhiều khi cha nói ra con lại nghĩ cha muốn con phải lấy… Cứ để tự nhiên đi… Chuyện gì tới thì nó tới thôi con… À, còn chuyện chuẩn bị ra trường của con tới đâu rồi?…
– Dạ… cũng đơn giản thôi cha… trong lớp biết con hay chơi đàn nên bắt con phải chơi một bài thiệt hay và giàu cảm xúc như là một món quà khi chia tay để ra trường… Con chọn rồi, để chút con lên tập lại một hồi nữa là xong… Ngày mai là làm lễ ra trường rồi cha…
– Ừ… cũng nhanh thiệt… Mới đó mà đã bốn năm…
……………………………………………………
– Hoàng Phong!…
Đang chìm đắm trong cảm xúc từ tiếng đàn vĩ cầm của Mỹ Vân vọng xuống, tiếng kêu của ông Nam làm anh giật nẩy người… Quay lại thấy ông đang nhìn mình cười hóm hỉnh, anh lúng túng gãi đầu :
– Dạ… bác…
Ông Nam cười thật hiền :
– Nè… bác hỏi thiệt, con không được chối, nghe chưa?… Đang say mê tiếng đàn hay đang nghĩ tới người chơi đàn… Nói thiệt bác nghe coi…
Là con trai nhưng hai tai Hoàng Phong cũng dần đỏ lên… Anh ngần ngừ rồi ấp úng :
– Dạ… bác… thiệt tình là… là cả hai… Nhưng mà bác đừng có cho là con tham lam, hay ham hố điều gì… Con chỉ nghĩ về Mỹ Vân như một người con gái mà con đặc biệt quý mến, không phải là vì cổ là con gái bác, một thương gia có tiếng đâu… Con cũng biết, con là…
Nói tới đây, chợt anh lặng đi trong giây phút, giọng anh chợt trầm xuống nhưng rất rõ ràng, thẳng thắn :
– Con biết… con là đứa mồ côi… không cha không mẹ… chỉ còn có một người chú nghèo khó đã nuôi dạy con thành người… Con không thể nào sánh ngang với Mỹ Vân được… cho nên, bác à… con thích thì thích vậy thôi… chớ con biết, cổ không hề để ý tới con…
Ông Nam nhướng mắt :
– Sao con biết nó không thích con?… Bộ con hỏi nó rồi hả?…
Anh lắc đầu cười buồn :
– Dạ không phải… Con cũng đã từng thử ướm lời xa gần… Nhưng Mỹ Vân cứ trả lời là… không xứng đáng với con… khuyên con đừng có để ý, đừng có yêu cổ… Trời đất, bác ơi… Nếu nói là không xứng thì phải là con chớ… Nhưng mà thiệt tình… cổ cũng không nói thẳng thừng như vậy… mà cứ nửa giỡn nửa thiệt, xa xa gần gần… Cổ đào ra giữa con và cổ một cái hố sâu lắm… Nhưng mà thôi… bác đừng có nói chuyện này với cổ… con rất quý Mỹ Vân nên con cũng không hề muốn làm cổ tổn thương hay một chút buồn lòng… Còn chuyện của con khi nào tới thì tới… con cứ cố gắng làm việc cho tốt… cố gắng dành dụm để giúp cho chú con…
Ông Nam cũng thuận theo ý Hoàng Phong không đả động gì chuyện riêng tư của anh và con gái mình nữa, ông bắt qua hỏi chuyện gia đình chú của anh… Chú của anh đã lớn tuổi, vừa rồi chạy xe taxi lại suýt bị tai nạn do mấy thằng choai choai chạy ẩu… May mà không có việc gì… Nghe tin, anh nhắn chú nghỉ ngơi đi, anh sẽ cố gắng giúp đỡ cho gia đình chú, cũng may là thu nhập của anh từ ngay cộng tác với ông Nam có khá hơn và mấy đứa em con chú thì đã đi làm được mấy đứa, chỉ còn cô con gái út là đang học đại học mà thôi…
Nghe chuyện gia đình chú của Hoàng Phong, ông Nam gật gù và trong đầu ông hình thành một công việc khác để giúp đỡ chàng trai này… Suy nghĩ từ xưa tới giờ của ông là luôn nghĩ tới những hoàn cảnh nghiệt ngã của những người chung quanh… Làm ra tiền nhiều để làm gì, chết cũng không mang theo được. Lo cho gia đình đủ ăn đủ mặc, để dành chút đỉnh phòng khi có việc đột xuất, còn thì hãy giúp những ai khó khăn hơn có thể được bao nhiêu thì làm… Với cái quan điểm sống khi đã giàu có của ông như vậy nên ông mới chọn lựa và nhận Mỹ Vân làm con nuôi, cho dù trước đó để mua cuộc đời con gái của cô, ông đã bỏ ra một số tiền lớn… Với Lệ Minh cũng vậy, từ chỗ thương cảm cho một người phụ nữ chỉ ham tiền, nhưng ông nhận ra được cái bản năng rất hiền lành và thương người của nàng nên ông yêu nàng từ lúc nào không biết, cho dù ban đầu chính cái thân hình trẻ trung hơn cả tuổi tác của nàng hấp dẫn ông trước…
– Ngày mai bác phải lên đó để gặp một số nhà cung cấp hàng ở địa phương cho siêu thị của mình, sẵn tiện thăm cô… Cả hai tuần nay không về rồi… Bác cho chú Ba nghỉ mấy bữa, con lấy xe chở Mỹ Vân lên trường làm lễ rồi đón nó về luôn… Cơm nước hai đứa tự lo… Bác cũng cho bà Hai nghỉ ngơi ít hôm về thăm quê rồi… Nhưng con cũng phải nhớ lo công chuyện của con cho tốt nghe… Nói thiệt lòng, bác chỉ tin cậy một mình con thôi…
– Dạ, con biết mà… bác về nhà cho con gửi lời thăm cô… Giờ con ra văn phòng đây, có mấy việc con cần làm. Bác dặn Mỹ Vân sáng mai con đón cổ đi ăn sáng rồi con chở cổ lên trường…
– Ừ… con đi đi…
Nhìn theo dáng đi nhanh nhẹn của chàng trai, ước ao của ông Nam lại trỗi lên… Không biết con nhỏ suy nghĩ cái gì?…
………………………………………………………
Buổi lễ ra trường của Mỹ Vân đã diễn ra long trọng và gần như trọn vẹn… Đặc biệt, sau bài cảm ơn của một cô gái xinh đẹp đại diện cho số sinh viên ra trường là bài biểu diễn vĩ cầm của Mỹ Vân… cả hội trường mấy trăm người như lắng đọng thả tâm tư theo từng nốt nhạc của cô vang vang trong gian hội trường rộng lớn… Trái tim của Hoàng Phong cũng như thổn thức rơi rụng theo tiếng đàn của cô… Anh đã nghe cô tập ở nhà hơn một lần rồi, nhưng chính tại nơi này, giờ phút này… hình như tâm tình của cô mới thật sự trộn lẫn, hòa tan trong tiếng đàn réo rắt vang vang… Tiếng đàn đã dứt rất lâu nhưng không gian hoàn toàn im lặng gần nửa phút đồng hồ rồi mới bùng lên… Ngoài tiếng hoan hô, huýt sáo của đám sinh viên bên dưới thì hầu như toàn bộ các giảng viên, lãnh đạo trường đại học đều đứng dậy vỗ tay một hồi lâu… Sự tán thưởng của mọi người làm xúc cảm dâng cao trong lòng Mỹ Vân, ngồi ở gần sân khấu nên Hoàng Phong thấy rõ cô quay lưng đi len lén chùi nhanh nước mắt trên má cô…
Buổi lễ rồi cũng kết thúc. Dòng người lũ lượt đổ ra ngoài, từng nhóm nhỏ kéo nhau đi, kêu gọi rối rít chen lẫn tiếng cười… Chúc mừng nhau, chụp hình cùng nhau và đây đó có những vòng tay ôm nhau thổn thức vì phải chia tay nhau sau bốn năm đại học… Đang xoay người tìm kiếm Mỹ Vân để cầm cho cô hộp đàn đem ra xe chợt Hoàng Phong chăm chú nhìn về phía góc nhà hội trường… Một người đàn ông trong bộ complet đen đang nắm tay Mỹ Vân kéo đi, nhìn dáng vẻ của cô, anh có linh cảm điều không hay vì cô có vẻ giùng giằng không muốn đi theo… Người đàn ông nói gì đó và thả tay cô ra quay lưng đi ra phía ngoài… Anh càng ngạc nhiên hơn khi lần này lại thấy cô khựng lại một chút rồi lật đật chạy theo người đàn ông kia… Hoàng Phong hốt hoảng bước nhanh gần như chạy về phía đó…
Ra khỏi khung cửa rộng của hội trường nhìn trái, nhìn phải anh thoáng thấy bóng Mỹ Vân trong bộ áo tân cử nhân vừa khuất sau góc nhà nên vội vàng chạy theo… Vừa qua khúc ngoặt anh thấy cô như chạy theo hướng bóng người đàn ông lúc nãy vừa quẹo thêm một góc nhà nữa nên anh cũng chạy theo… Trong bụng thầm tính sẽ xuất hiện để can thiệp những khi vừa tới góc nhà tai Hoàng Phong chợt nghe tiếng cười đểu đểu của người đàn ông :
– Haha… Chú nói rồi… nếu con không muốn người ta biết trước khi con thành con nuôi của ông ta thì con là gì và làm gì… thì con phải làm theo ý chú thôi…
Tiếng Mỹ Vân vọng ra pha lẫn nước mắt :
– Nhưng mà… chú Thanh à… Con đâu có nhiều tiền như vậy… Bao nhiêu năm nay con đâu có làm gì có tiền nữa… Hồi trước có bao nhiêu tiền con tiêu xài gần hết rồi… con cho mẹ con một ít để mẹ con sống nữa… Giờ chú đòi nhiều vậy con lấy đâu ra, hả chú?…
Người đàn ông mà cô kêu là “chú Thanh” cười gằn có vẻ ác hiểm :
– Hừ… con gái nuôi của một ông đại gia chuỗi siêu thị, chưa nói là kinh doanh những thứ khác nữa… hàng năm hàng tháng thu vô biết bao nhiêu tỷ… bộ ông ta không cho cô mỗi lần vài trăm triệu à… Một tỷ thì có bao nhiêu đâu…
Tiếng Mỹ Vân bật khóc, mếu máo :
– Cha con làm ra tiền chớ chú thấy đó… con đi học mà… tiền đâu mà con đưa cho chú cả tỷ, hả chú… Bây giờ con vét hết cũng chỉ được vài chục à… chú Thanh lấy rồi im lặng giùm con… nghe chú… Ngày xưa cũng vì con nghe theo chú thôi mà… Chú làm ơn… Con không bao giờ quên ơn này đâu, chú…
Giọng lão Thanh vẫn lạnh lùng :
– Cô biến mất khỏi cái quán nhạc đó không một lời, cô biết tôi thất thu biết bao nhiêu không?… May mà con gái tôi cũng học cái trường này… Bữa nay tôi xuống đây dự lễ ra trường của nó mới phát hiện ra cô ở đây… Tôi nói lần cuối cùng nghe… Trong vòng một tuần, nếu cô không giao đủ một tỷ thì tôi sẽ tung chuyện ngày xưa của cô lên mạng xã hội cho người ta biết quan hệ thật sự giữa cô và lão ta… Chấm hết…
– Chú… chú Thanh… trời ơi…
Tiếng khóc của Mỹ Vân bật lên, Hoàng Phong sốt ruột tính xuất hiện nhưng một thoáng ánh sáng bừng lên, anh quay người tìm chỗ trốn không cho lão Thanh thấy mặt, vừa hay, cuối góc gian nhà rộng là khu vệ sinh nên chỉ cần ba bước thiệt nhanh là anh đã lọt vô trong một cánh cửa… Ước chừng vài phút sau, có lẽ lão Thanh đã đi khuất anh mới vùng chạy ra phía sau góc nhà, nơi Mỹ Vân còn khóc tức tửi…
Cô gần như ngồi hẳn xuống nền gạch bụi bặm, đôi bàn tay úp trên mặt, từ bên trong vẫn vọng ra tiếng khóc ấm ức… Ngần ngừ một giây, Hoàng Phong quỳ xuống để hai tay lên đôi vai đang run rẩy của cô xoa nhẹ :
– Mỹ Vân… Chuyện gì đã xảy ra… nói anh nghe…
Mở hai bàn tay ra khỏi khuôn mặt đỏ bừng đầy nước mắt, nhìn thấy anh, cô lại bật khóc lớn hơn… Chỉ mong muốn xoa dịu cơn khóc lóc này, Hoàng Phong không còn muốn tìm hiểu mọi chuyện nữa, anh lật đật ôm lấy cô kéo cho cô dựa vô ngực mình, anh vỗ vỗ lên lưng cô… Tiếng khóc của cô làm anh mủi lòng và trong lòng anh cũng chợt xót xa :
– Ừ… em cứ khóc đi… khóc cho trôi hết uất ức ra đi… có anh đây rồi…
Nhưng mà… Tiếng khóc của cô nhỏ dần rồi tắt hẳn, chỉ còn vài cơn nấc thỉnh thoảng rung lên… Cô vẫn không rời khỏi ngực anh… Cảm thấy có sự kỳ lạ, anh đẩy cô ra nhìn xuống thì chỉ thấy đôi mắt ướt nhòa nước mặt nhắm nghiền, hai cánh tay cô tuột xuống không có dấu hiệu gì của sự tỉnh táo… Bụng anh chợt thắt lại hoảng hốt :
– Mỹ Vân… em làm sao vậy?… Vân ơi…
Cô vẫn không mở mắt… Không còn kịp suy nghĩ gì nữa, anh luồn tay bồng cô gọn vô lòng đứng dậy… Không cần biết cô nặng nhẹ làm sao, anh bước như chạy ra phía bãi để xe… Trên đường đi hàng chục, hàng trăm đôi mắt ngạc nhiên nhìn anh nhưng anh như không thấy… anh chỉ chăm chăm vô việc đưa cô vô xe để chở cô tới bệnh viện mà thôi…
………………………………………………
Mỹ Vân bị chấn động tâm lý nên ngất đi mà thôi… Bác sĩ sau khi hỏi han và kiểm tra toàn bộ cho cô thì cho cô nhập viện theo dõi, nếu qua một đêm cô không có gì xảy ra thì sẽ cho về… Hoàng Phong vứt hết mọi thứ qua một bên, anh đăng ký một phòng nằm dịch vụ tốt nhất và ở lại với cô… Nhìn thấy khuôn mặt đã có chút màu hồng đang thiêm thiếp trong giấc ngủ vì bác sĩ cho cô một ít thuốc ngủ, cổ tay trắng trẻo mịn màng của cô cắm một cây kim truyền dịch… Tự nhiên, trái tim anh lại thêm một lần nữa nhói lên… Chưa có cô gái nào gây cho anh nhiều cảm xúc thắm thiết như Mỹ Vân! Anh có cảm giác cô chính là một phần máu thịt của anh… Chợt có tiếng gõ cửa cắt ngang tâm tình suy tư của anh. Đứng dậy khỏi cái ghế anh bước ra mở cửa. Một bóng trắng xuất hiện trước mắt anh, một giọng nói trong veo, nhẹ nhàng cất lên :
– Em chào anh… bác sĩ nói em xuống coi chừng chị Vân một chút để anh đi ăn cơm… Anh đi đi… để em coi cho…
Hoàng Phong ngỡ ngàng như không tin vô tai mình :
– Là sao?… Anh chưa hiểu… Có chuyện y tá, bác sĩ coi bệnh nhân cho người nhà đi ăn cơm á?…
Tiếng cười trong trẻo bật lên, cô gái trong chiếc áo blue trắng đưa bàn tay trắng ngần kéo cái khẩu trang y tế xuống, để lộ một khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp… Đôi môi đỏ nhoẻn cười :
– Không phải là quy định… Nhưng bác sĩ trực sáng nay có đi dự lễ ra trường của con gái, nhận ra chị Vân là người kéo đàn vĩ cầm nên dặn em đặc biệt để ý và giúp anh… Xin lỗi… em là Thanh Thảo, y sĩ trực… còn anh là…
Hoàng Phong lúng túng :
– À… thì ra… Anh là Hoàng Phong, là quản lý cho cha của Mỹ Vân… Sáng nay, bác ấy giao cho anh chở cổ lên trường rồi chở về… Không ngờ… lại xảy ra chuyện… anh cũng chưa biết phải báo cho cha của cổ sao đây… Thôi được rồi, anh cảm ơn Thanh Thảo, anh ra ngoài kiếm chút gì bỏ bụng, tối nay anh phải ở đây chớ không dám về đâu… lỡ cổ có chuyện gì anh chẳng biết nói sao với ông ấy…
– Dạ… anh đi đi…
…………………………………………
Hoàng Phong quay về phòng Mỹ Vân nằm và anh cũng không quên mua một túi bánh kẹo, trái cây gửi biếu Thanh Thảo như để tỏ bày lòng biết ơn của anh… Cô y sĩ trẻ không hề khách sáo, nhận ngay mà không tỏ vẻ ngại ngùng…
Hoàng Phong kéo mấy cái ghế nệm kê sát bên cạnh giường Mỹ Vân, anh lấy mền gối từ cái giường còn lại qua trải một nửa, còn một nửa nếu lạnh thì anh sẽ đắp đỡ… Nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp có chút trẻ con của Mỹ Vân đang yên giấc một hồi, anh cũng ngả lưng nhắm mắt… Trong giấc ngủ mệt mỏi chập chờn, anh chợt giật mình vì có tiếng thì thào, rên khóc… Ngồi dậy nhìn qua Mỹ Vân… Anh thấy cô nhắm mắt như đang ngủ nhưng đôi môi hồng lại đang mấp máy… Có dòng nước từ khóe mắt cô chảy ra… Anh chợt cứng người khi nghe tiếng nói của cô :
– Đừng… chú làm ơn… đừng… đừng làm vậy… tội nghiệp con…
Rồi nín lặng… Nhưng chỉ vài phút sau, cô lại bật lên tiếng nói như năn nỉ :
– Không mà… em nói rồi… đừng có yêu em… em không xứng đáng… đừng… Có… em có yêu anh… nhưng em không dám… em dơ dáy lắm… em… Anh đừng nghĩ tới em… anh Phong… anh Phong… anh tìm cô gái khác đi…
Hoàng Phong cứng người… Anh biết cô có chút tình cảm với anh nhưng cô luôn tạo một khoảng cách, không cho anh tới gần… Lý do là gì thì cô không nói, anh cố cất công tìm hiểu nhưng cô hoàn toàn kín mít… Cô luôn vui vẻ, cười nói tầm phào với anh trong những chuyện bình thường hay trong trao đổi công việc… Nhưng khi anh xa gần nói tới chuyện tình cảm là cô lại thay đổi một cách khó hiểu… Nhưng mà… với tình hình này, nhất là chuyện người đàn ông tên Thanh nào đó lợi dụng quá khứ của cô để tống tiền thì chắc chắn anh phải báo ngay cho ông Nam mà thôi…
Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấm nóng mềm mại của cô trong tay, anh vỗ nhẹ lên cánh tay cô như ru ngủ hồi lâu… Cô lại chìm trong giấc ngủ say trở lại… Hoàng Phong rút tay ra, kéo tấm mền đắp kín cho cô… Anh nhẹ nhàng đứng dậy bước ra ngoài. Sau khi cánh cửa đã đóng kín, anh lấy điện thoại ra và gọi cho ông Nam…

***​

Trước ngày cuối cùng giao hẹn của lão Thanh với Mỹ Vân.
Ngồi dựa ngửa trên chiếc ghế salon ở phòng khách, đôi mắt lão Thanh nhìn lên cái màn hình tivi đời mới 43 inches đang phát bản tin thời sự buổi tối, nhưng đầu lão thì lại thầm khoái trá trông chờ một cuộc gọi hay một tin nhắn từ Mỹ Vân báo là đã chuyển tiền cho lão theo yêu cầu từ cái điện thoại để nằm im trên mặt bàn… Vợ và đứa con gái nhỏ đã theo đoàn du lịch đi tắm biển. Đứa con gái lớn vừa ra trường cùng lượt với Mỹ Vân còn ở lại dưới thành phố để thu xếp công việc gì đó rồi mới về nghỉ ngơi trước khi đi xin việc làm, đó là theo lời nó nói, lão cũng có chút thắm mắc nhỏ nhưng không để ý lắm… Bốn năm đại học nó sống một mình được thì bây giờ thêm mấy ngày nữa cũng không có gì phải lo lắng… Trong thâm tâm lão, cả hai đứa con gái đều xinh đẹp, duyên dáng giống mẹ thì lão cũng chỉ cầu cho chị em nó lấy được chồng giàu hay chồng ở nước ngoài… Ở một góc độ nào đó của con người, lão cũng không khác gì Lệ Minh của ngày xưa cho lắm… Lão chỉ thích tiền!…
Liếc xuống cái điện thoại, lão bắt đầu hơi sốt ruột vì từ bữa gặp Mỹ Vân ở lễ ra trường quay về nhà tới giờ, cô chẳng hề nhắn tin, gọi điện hay làm bất cứ một chuyện gì đó liên lạc với lão… Lão cứ nghĩ cô sẽ gọi điện khóc lóc, năn nỉ cầu xin lão bớt đi… lão đã nghĩ bụng nếu cô gọi và năn nỉ thì lão cũng chẳng đòi nhiều, cô có bao nhiêu thì cứ đưa bấy nhiêu… Nhưng về sau lão sẽ cứ dựa vô đó mà bám theo cô cả đời…
Nhưng rồi… lão tính không bằng… ông Nam tính rồi!…
Tiếng chuông cửa chợt vang lên làm lão giật mình. Đưa tay nhìn đồng hồ, có lẽ con gái lớn lão về… lão đứng dậy bước ra mở cửa :
– Làm gì mà bữa nay mới về hả, Thu Trang?
Cánh cửa vừa mở ra, nhìn thấy người xuất hiện ngoài cửa lão há miệng kinh ngạc. Không phải con gái lớn của lão mà là một người đàn ông cao lớn, cao hơn lão cả cái đầu, toàn thân mặc bộ đồ màu đen, gương mặt góc cạnh rất có nét của một người đàn ông phong trần, đôi mắt lạnh lẽo… Lão Thanh chưa kịp lên tiếng thì người đàn ông đã cất giọng trầm trầm, không nhanh không chậm :
– Đây có phải nhà cha mẹ cô Thu Trang?
Lão Thanh hơi bị giật mình nên chỉ biết gật đầu :
– Đúng rồi… Tôi là cha của nó… Con gái tôi… nó làm sao?…
Người đàn ông mỉm cười vẫn cái giọng đều đều :
– À… chào ông… ông Thanh, đúng không?… Con gái ông rất bình thường… thậm chí còn rất vui vẻ, sung sướng nữa… Nhưng tôi tới không phải vì con gái ông mà là để gặp chính ông, ông Thanh à… Tôi có một vật cần đưa cho ông coi trước khi tôi nhờ ông một chuyện… Xin lỗi, tôi vô nhà được không?…
Lão Thanh cũng là kẻ có đầu óc, lão vẫn chưa tránh ra để mời người đàn ông vô nhà, tay lão còn nắm chặc tay nắm cửa hơn :
– Có việc gì cần không?… Thật sự thì tôi không quen biết anh… Nếu có chuyện gì thì anh chờ vài ngày nữa con gái tôi về rồi anh gặp nó sau…
Người đàn ông vẫn mỉm miệng cười trên đôi môi mỏng, ánh mắt anh ta lóe lên một tia sáng dữ tợn rồi tắt liền, giọng anh ta vẫn đều đều kiên nhẫn :
– À… cái này tùy ông… Vì cái vật tôi sắp đưa cho ông coi, chỉ liên quan gián tiếp tới ông nhưng lại liên quan trực tiếp tới cô Thu Trang, nhất là khi cô ta là nhân vật chính trong chuyện này… Nếu ông không cho tôi vô để đưa cho ông thì ngay sau buổi tối này, nội dung trong câu chuyện này sẽ được tôi công bố cho cả thành phố này biết… Chào ông…
Nghe rõ tất cả những gì người đàn ông nói, lão Thanh bất chợt hoảng sợ… Lui lại vài bước, lão miễn cưỡng đưa tay mời :
– À… nếu vậy thì mời anh vô… coi thử anh đưa cho tôi cái gì?…
Người đàn ông chậm rãi bước vô nhà, anh ta nhìn quanh rồi dừng lại ở cái tivi trên kệ trước bộ ghế salon, bàn tay phải nãy giờ vẫn nằm trong túi áo khoác đen rút ra, mấy ngón tay anh ta mân mê một vật nhỏ xíu, gật gù :

– Tôi sẽ để cho ông coi một cái clip ngắn chỉ chừng hơn nửa tiếng trong cái USB này… Tôi sẽ ra ngoài hút điếu thuốc, canh giờ ông coi hết cái clip video trong này… À… ông lớn tuổi rồi, tôi cắm cái USB vô cái tivi này luôn cho nó rõ ràng…
Nói dứt lời, anh ta bước tới bên cái tivi, cắm cái USB nhỏ vô khe cắm, quay lại cầm cái remote trên bàn bấm bấm cho mở cái clip duy nhất trong USB lên rồi không nhìn lại lão Thanh lấy một cái, anh ta bước nhanh ra cửa và không quên khép lại cẩn thận…
Màn hình tivi chớp chớp mấy cái rồi hiện lên hình ảnh thật rõ nét của một căn phòng ngủ, nhưng choán gần hết màn hình là cái giường rộng trải vải màu trắng tinh… hình như đây là cảnh trong một phòng ngủ ở nhà nghỉ hay khách sạn nào đó… Một bóng người xuất hiện trước màn hình rồi bước tới nằm lăn lên giường… Lão Thanh chợt trợn mắt, há miệng khi nhận ra người đó… Không phải là con nhỏ Thu Trang con gái lớn của ông đây sao chớ?… Đã vậy nó còn hoàn toàn trần truồng không mặc quần áo… Nhìn mặt nó ông càng như chết sững vì nó đang cười rất tươi như đây là việc nó tự nguyện chớ không hề có ai bắt buộc nó… Rồi xuất hiện thêm một người thanh niên bước tới ngồi xuống bên cạnh thân hình trần truồng của con gái ông… Một tay chàng thanh niên đưa tay lên nắn bóp trên hai bầu vú cô, miệng hắn đưa sát tới hôn lên miệng cô gái, hai cánh tay trần trắng muốt vòng lên ôm tấm lưng trần của chàng trai vuốt ve nồng nhiệt trong nụ hôn dài…
Lão Thanh ngồi phịch xuống ghế… Âm thanh trong cái clip video thật lớn, thật rõ ràng…