CHUYỆN THẰNG HẬN – Truyện Sex 2021 ( Update Chap 52 END )

CHƯƠNG 28
NGÀY MAI GHÉ MẸ…

Cho dù thằng Hận và Thanh Huyền đã từng ăn nằm với nhau mấy năm trời nhưng vì chưa thiệt sự cưới hỏi nên Ngọc Nhàn biểu cô dọn vô ở chung phòng với nàng… Được nghỉ mấy ngày nên Thanh Huyền cùng Ngọc Nhàn sắp xếp, dọn dẹp lại nhà cửa… Cô đảm đang chu đáo mọi việc như một cô con dâu, hay nói đúng hơn là một đứa con gái ngoan hiền, nết na trong nhà… Ngọc Nhàn đã biết cô từ hồi cô còn con nít nên tới bây giờ càng yêu thương cô nhiều hơn…
Buổi chiều ngày cuối cùng được nghỉ, Ngọc Nhàn bắt cô đi cùng để sắm sửa một số vật dụng, áo quần giày dép mới để ngày mai đi làm… Thanh Huyền ngạc nhiên và e ngại :
– Thôi mà cô… Con có đủ rồi, con đi làm chớ có đi chơi hay du lịch gì đâu mà sắm sửa… Từ từ, mai mốt con mua lần…
Ngọc Nhàn kéo tay cô gái ngồi xuống bên cạnh nàng :
– Nghe cho kỹ đây nè… Đi sắm đồ là thằng Hận nó đưa tiền, nó biểu con phải sắm sửa… Con không đi là nó giận, nó la cô… Hiểu chưa, còn một chuyện nữa… Từ lâu, cô biết con với nó đã như vợ chồng… Chỉ còn thiếu cái đám cưới nữa thôi, bây giờ con đã về đây ở, trong bụng cô đã coi con như vợ thằng Hận, như con gái rồi… Từ giờ phút này trở đi, con đừng có kêu là “cô” nữa… kêu là “mẹ” như thằng Hận, có được không?…
Hai má Thanh Huyền đỏ lên vì mắc cỡ khi nghe Ngọc Nhàn nhắc tới chuyện “hai đứa đã như vợ chồng”… Cô bối rối hai tay vặn xoắn với nhau, ấp úng :
– Con… con…
Nàng kéo hai vai cô xoay lại nhìn thẳng vô mắt cô thật thiết tha yêu thương :
– Con đừng có mắc cỡ… Trước sau gì con cũng là con gái của mẹ… Kêu trước thì khỏi kêu sau… Chờ cho công việc của con ổn định, mẹ với thằng Hận sẽ về dưới gặp ba con nói chuyện của hai đứa…
Thanh Huyền xúc động, không phải vì chuyện nàng nhắc tới chuyện hỏi cưới mà vì tiếng xưng “mẹ” từ miệng nàng… Vốn là cô mất mẹ từ nhỏ nên bây giờ nghe nàng xưng “mẹ” ngọt ngào đằm thắm nên cô cảm kích… Bất thình lình, cô ôm chầm Ngọc Nhàn khóc òa lên :
– Mẹ ơi…
Là phụ nữ, lại biết cô từ nhỏ nên nàng hiểu vì sao cô xúc động như vậy, vòng tay ôm đứa con gái nhỏ vô lòng, vỗ về trên vai trên lưng cô, nàng ngậm ngùi :
– Ừ, mẹ đây… Từ giờ trở đi, Thanh Huyền có là vợ của thằng Hận thì cũng là con gái của mẹ… Mẹ sẽ ở bên cạnh con, yêu thương con… Mẹ mong cho hai đứa luôn được hạnh phúc, mạnh khỏe… Nhất là nhanh nhanh đám cưới đi cho mẹ mau có cháu…
Đang khóc ngon lành, nghe nàng nói tới chuyện đòi có cháu, Thanh Huyền mắc cỡ, giụi mặt vô bầu ngực êm êm của nàng, cự nự :
– Không… con còn nhỏ… mẹ đừng có bắt con có bầu sớm…
Bật cười vui vẻ, nàng đẩy cô ra, nhìn sâu vô mắt cô, nhìn khuôn mặt đỏ ửng còn đầy nước mắt, hóm hỉnh chọc cô :
– Thiệt là còn nhỏ không?… Còn nhỏ mà vừa thi xong đại học đã biết chuyện…
Biết là nàng nói gì, cô càng mắc cỡ hơn, lại úp mặt lên ngực nàng giấu đi sự mắc cỡ, nhưng lần này cô không khóc nữa, cô lặng im úp mặt hít hít cái mùi phụ nữ thơm thơm mà có vẻ thân quen của một người mẹ, trong lòng cô dâng đầy hạnh phúc tới ngột ngạt… Ngọc Nhàn cũng im lặng, xoa tay trên lưng cô gái, trong đầu nàng thoáng hiện hình ảnh của thằng Hận và Thanh Huyền sẽ quấn quýt với nhau… Tự nhiên trong bụng nàng nóng lên… Thằng Hận hứa chắc với nàng, cho dù Thanh Huyền về ở chung, cho dù sau này nó đã cưới cô đi chăng nữa… Nó vẫn sẽ tìm cách yêu thương nàng như một người tình, một người vợ mỗi khi hai mẹ con ở trên giường… Nàng chỉ mong có chừng đó…
Tiếng xe máy chạy vô sân rồi ngừng lại, Ngọc An hôm nay về sớm… Cũng giống em gái, sau một thời gian sống ở thành phố, có điều kiện lo cho bản thân mình hơn, Ngọc An thay da đổi thịt một cách không ngờ… Nàng trắng trẻo, xinh đẹp nhiều lên và tính tình cũng vui vẻ, sôi nổi nhiều hơn trước. Một phần cũng do Ngọc Nhàn khích lệ chị mình, nàng muốn Ngọc An cũng thoải mái, vui vẻ và được hạnh phúc nhiều lên sau những tháng năm lam lũ ngoài quê chồng… Chỉ có một thay đổi nữa mà Ngọc Nhàn không hay là chưa biết trong tâm tư chị gái mình… Nhiều đêm nàng không hề nghĩ ra Ngọc An trằn trọc, thao thức không ngủ được vì… thân thể nàng nóng bừng, rạo rực của sự đòi hỏi thân xác… Những lúc đó, kẹp chặc bàn tay giữa hai đùi, nàng cố gắng quên đi nhưng không được… Nàng đành phải tự vuốt ve chính mình mong cho cơn rạo rực xác thân mà lý trí không tự chủ được hãy mau qua… Mà càng tự yêu lấy thân thể mình thì cơn khát thèm nóng bỏng trong người nàng càng cháy bùng lên… Những đêm đó, Ngọc An luôn nghĩ tới cái buổi chiều mà thằng Hận đứng trong phòng tắm thủ dâm, lúc bắn tinh nó lại gọi tên nàng… Trong cơn váng vất nửa mê nửa tỉnh của khao khát dục vọng, Ngọc An ước ao thằng Hận hãy tới bên cạnh và yêu nàng… Nàng mặc kệ huyết thống, mặc kệ cái quan hệ dì cháu… Thằng Hận là một người đàn ông mà nàng đang nghĩ tới, vậy thôi… Riết một hồi… hình ảnh của thằng Hận cứ ăn sâu trong đầu nàng như nỗi nhớ nhung người tình…
Thấy em gái và Thanh Huyền đang ngồi bên nhau, Ngọc An cũng ngồi sà xuống đưa tay vuốt má cô :
– Con về mấy ngày rồi mà dì Sáu cứ thích nhìn con à… Xinh đẹp dễ thương quá chừng luôn á… Thằng Hận có phước lắm mới có được con à…
Hai má Thanh Huyền lại đỏ lên, cô cúi đầu mỉm cưới :
– Dì Sáu cứ nói… Con mà xinh đẹp gì nổi… Tại hồi đó trong lớp Hận chỉ chơi với một mình con à… chớ Hận mà hòa đồng hơn chắc không thèm để ý tới con đâu…
Ngọc Nhàn cũng cười rồi rủ Ngọc An cùng đi ra phố mua sắm với nàng và Thanh Huyền… Ba người phụ nữ lớn nhỏ ríu rít kéo nhau đi, trả lại cho căn nhà sự im lặng và thoang thoảng hương thơm đọng lại…

***

Ba tháng nhận nhiệm vụ phó giám đốc kỹ thuật giám sát công trình, thằng Hận có đen hơn một chút vì ra ngoài đường nhiều nhưng lại có thêm một ít thu nhập do được chế độ bồi dưỡng cao… Nó tự biết phải nỗ lực, cố gắng tối đa không chỉ để làm vui lòng Thục Vy mà còn để những người trong công ty hoài nghi cái quyết định của giám đốc khi cho một thằng kỹ sư trẻ như nó, mới vô làm tròm trèm hơn năm đã được nàng ưu ái… Dĩ nhiên, sau lưng có nhiều kẻ ghen ăn tức ở xầm xì, hay nói xấu nó… Cho dù có nghe được, thằng Hận cũng chỉ mỉm cười… Họ chỉ sợ tới tai giám đốc mà thôi… Nhưng thằng Hận không phải là kẻ mách lẻo.
Vì công việc có tăng lên nó cũng có ít thời gian, gần như từ sau ngày chính thức nhận việc, nó không hề được gặp chị em Thục Mai, mà cũng ít có dịp gần gũi Thục Vy… Chỉ có mỗi một lần hôm cuối tuần trước, lấy cớ muốn nghe thằng Hận báo cáo những việc quan trọng của công ty khi đi giám sát một số công trình về, Thục Vy khóa cửa cùng nó ở trong phòng làm việc của nàng hơn hai tiếng đồng hồ… May mà tới lúc ra về thì trời đã tối, nhân viên trong công ty cũng đã về hết nên không ai nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, mệt mỏi nhưng vui thích của bà giám đốc sau khi nghe “báo cáo” của thằng Hận…
Đang chạy xe chầm chậm sát lề đường về nhà, ngang qua một bãi đất trống mà người ta vừa giải tỏa để xây dựng khu nhà ở mới, chợt thằng Hận dừng xe vì có bóng một chiếc xe máy chặn ngang đầu xe nó. Nhìn thấy hai thằng thanh niên dáng vẻ bặm trợn, côn đồ đang lừ lừ bước xuống, thằng Hận giật mình tắt máy và rút chìa khóa xe bỏ vô túi, nó cũng nhanh nhẹn dựng xe rồi bước xuống đứng cạnh chiếc xe cất giọng rất hòa hoãn nhưng không hề sợ sệt :
– Có chuyện gì má mấy anh chặn xe tui vậy?
Một thằng tóc dài phủ tai nhuộm hai ba màu lòi ra dưới cái mũ bảo hiểm trợn mắt :
– Mày biết tụi tao là ai không mà dám hỏi?…
Thằng Hận bật cười nhưng mắt không hề chớp quan sát thiệt kỹ hai thằng gây sự :
– Mấy anh là ai làm sao tui biết… Nhưng có điều tui với mấy anh không quen biết, đang đi lại chặn đường tui, thì mấy anh mới biết chuyện mình đang làm chớ…
Thằng thứ hai có vẻ hung dữ hơn, nó nhìn thằng kia :
– Mày lằng nhằng quá… Hỏi cái mẹ gì, quất nó một trận rồi về lấy tiền cho rồi…
Nghe câu này, thằng Hận bước lui một bước, đề phòng cao độ… Nó cố hỏi một câu nữa vì biết tụi này không vô cớ mà gây sự :
– Mấy anh có lộn người không?…
Thằng vừa nói không thèm trả lời nhào tới vung tay đấm một cái như hết sức lực vô bụng nó. Thằng Hận bước tạt qua một bên vung cánh tay đã thủ sẵn gạt cánh tay thằng đó ra ngoài, cùng lúc cùi chỏ nó vung ngược lên tống một cái vô ngay ngực thằng đó… đồng thời cái chân nó luồn nhanh ra sau chận lại… “Bịch…” một tiếng đanh gọn thằng du côn bật ngửa rớt xuống đất một tiếng “phịch”… Mặt nó vừa nhăn nhó vừa nổi giận. Cái té không đau nhiều, vì cú giựt cùi chỏ của thằng Hận không mạnh lắm nhưng cũng đủ cho ngực thằng đó đau thốn… Thằng nhuộm tóc đã lột cái mũ bảo hiểm ra từ lúc nào, vừa nhào tới vừa vung cao cái mũ bảo hiểm quật xuống đầu thằng Hận. Nó vội vàng lách người né ra nhưng chậm một chút xíu nên cái mũ trên tay thằng tóc nhuộm đập xuống đầu vai nó kêu “bộp” một tiếng… Cái đau làm thằng Hận nổi điên, nó nhịn đau quay người đá xoay một cái trúng ngang hông làm thằng nhuộm tóc mất thăng bằng té đè ngang cái xe thằng Hận. Cả xe và người ngã nhào xuống lề đường…
Mặc kệ thăng nhuộm tóc, thằng Hận nhảy một bước ra sau thằng kia, rất nhanh nó cúi xuống chụp ngay một cánh tay kéo ngược ra sau và lên cao làm thằng này oằn người gục xuống vì đau hét lên một tiếng :
– Á… đau tao… bỏ ra…
Đầu óc thằng Hận chạy rất nhanh. Nó biết không phải vô cớ mà hai thằng du côn này chặn đường gây sự với nó… Nhích cánh tay thằng này lên một chút xíu, nó gằn giọng :
– Mày không muốn gãy tay thì trả lời tao mau… Ai biểu tụi mày gây sự với tao?… Nói…
Đồng thời nó kéo cánh tay thằng này lên một chút nữa làm nó hét lên :
– Á… đau… tao… tao… không biết… không có ai hết…
Thằng tóc nhuộm đã đứng lên và đang nhích chân bước tới, thằng Hận nạt lớn :
– Mày đứng yên đó, mày bước tới bước nữa, tao bẻ tay thằng này cho mày coi…
Thằng đang ngồi dưới đất xua xua bàn tay còn lại với thằng tóc nhuộm :
– Đừng… á… đau quá… mày đừng có tới…
Mắt không rời thằng tóc nhuộm, thằng Hận gằn giọng lạnh lùng :
– Vậy thì tụi mày nói đi. Ai biểu tụi mày… bao nhiêu tiền…
Nó nhích cánh tay thằng này một chút nữa làm nó lại lêu lên :
– Ui da… đừng… đau quá… mày… mày nói đi… cu Đen… tao có biết đâu… thằng cu Đen rủ tao đi…
Thằng Hận hất cằm với thằng tóc nhuộm có cái hỗn danh là cu Đen :
– Mày nói đi… Ai thuê tụi mày, bao nhiêu tiền… Không nói tao gọi cảnh sát tới liền lập tức…
Thằng cu Đen xanh mặt, nó xua xua tay :
– Đừng kêu cảnh sát… tao nói… Có một người đàn ông tụi tao không quen biết ra chỗ tụi tao hay uống nước, đưa hình của mày cho tụi tao coi… Biểu tụi tao chặn đường đánh mày một trận… gãy chân gãy giò gì cũng được… dằn mặt mày…
Thằng Hận nheo mắt, ánh mắt nó lóe lên một tia sáng :
– Dằn mặt vụ gì?
– A… ổng nói, đánh mày xong kêu mày… bỏ ngay cái chức phó giám đốc ở công ty đi… Lão cho tụi tao năm triệu… Nếu sau này mày mà nghỉ luôn không làm ở công ty gì đó nữa thì lão cho tụi tao vô làm bảo vệ trong đó… lão hứa nhiều lắm…
Thằng Hận liền hiểu ra mọi chuyện… Nó móc cái điện thoại ra để trên lưng thằng đang bị nó khóa tay, quẹt quẹt mấy cái mở ra một tấm hình rồi lần lượt đưa cho hai thằng du côn coi :
– Phải lão này không?
Cả hai thằng đều gật đầu :
– Đúng rồi… là lão…
Thằng Hận thả tay thằng ngồi dưới đất ra, nó đứng dậy đá vô mông thằng đó một cái :
– Tao nói cho tụi mày biết… Cái chuyện đi kiếm tiền bằng cách này trước sau gì tụi mày cũng ăn cơm tù… Về gặp lão ta nói đúng lời tao, trước sau gì tao cũng sẽ gặp lão và sẽ cho lão biết tao là ai, là gì đối với lão… Nói với lão, tu tâm dưỡng tánh đi, không thì trước sau gì trời cũng phạt ra đường làm ăn mày… Mà lão cũng sắp rồi đó… Tụi mày biến đi…
Hai thằng du côn lật đật đứng dậy, nổ máy xe quay đầu chạy mất tiêu… Thằng Hận bước tới dựng xe nó lên… Mặt nó không có vẻ gì hung dữ mà lại buồn phiền ra mặt… Nó có nên nói chuyện này với Thục Vy không?… Nói thì sao mà không nói thì sao?… Nàng đang tiến hành thủ tục ly dị với lão… Không còn gì để mất nên lão làm càn mà không suy nghĩ gì sao?… Có nên gặp lão một lần không?… Có nên nói cho lão biết mình là ai không?… Dồn dập bao nhiêu câu hỏi nổ tung trong đầu nó…
***
Phiên tòa ly dị giữa Thục Vy là nguyên đơn và Đỗ Lộc là người phải tới tòa để nghe tòa án phân xử… Trước những chứng cứ đầy thuyết phục, tòa án chấp nhận cho Thục Vy được ly hôn với Đỗ Lộc… Không chỉ với những chứng cứ bằng hình ảnh được tòa đưa cho lão coi để lão không còn đường chối cãi, luật sư của Thục Vy còn trao cho tòa một chứng cứ kín khác nữa… Mẩu chứng cứ này đã làm cho mấy thẩm phán là phụ nữ không thể nhẹ tay với lão hơn, ngay lập tức họ đồng tình để Thục Vy được ly hôn với lão… Dù vậy, nàng cũng không cạn tàu ráo máng sau hơn hai mươi năm mang tiếng là vợ chồng. Nàng chấp thuận chuyển cho lão một số tiền lớn và một căn nhà hai tầng ở một tỉnh miền tây là quê của lão, căn nhà là một trong những tài sản kinh doanh của công ty Vĩnh Hằng có được, nàng đã cho làm thủ tục cho lão đứng tên quyền chủ nhà…
Cuối phiên tòa, khi bước ra ngoài, liếc mắt nhìn thấy mọi người đang bận rộn thu xếp hồ sơ, lão rít giọng với Thục Vy khi đi ngang qua nàng :
– Tôi chưa để yên cho cô đâu… cả cái thằng con nít mà cô đưa lên làm phó giám đốc đó… chắc cô dụ dỗ nó để gả đứa con gái mà cô đã có bầu trước khi lấy tôi chớ gì… hà hà… mẹ nào con đó… một bầy dâm đãng… con nhỏ Thục Mai chắc cũng chửa hoang rồi chớ gì…
“Chát…” Tiếng tát tai như hết sức của Thục Vy xáng vô mặt lão cắt ngang những lời lẽ thô bỉ, nàng bừng bừng lửa giận :
– Cho dù con nhỏ không phải là con của anh nhưng hơn hai mươi năm qua nó vẫn luôn kêu anh một tiếng “ba”… Anh đừng giận cá chém thớt… Hãy trân trọng quá khứ đã cho anh những ngày tháng sung sướng, nhung lụa và cả ăn chơi đàng điếm… Mà cả khi Hai Mai nó có chửa hoang đi nữa, thì con của nó vẫn là cháu ngoại cưng của tôi… Không như anh, dụ dỗ con gái nhà lành cho có con rồi bỏ chạy, hèn nhát… Anh có còn là đàn ông không?… À… mà chắc không rồi… Từ ngày anh để giọt máu rơi trong bụng cô gái đó bỏ trốn thì anh đã không còn là đàn ông rồi…
Đỗ Lộc tay xoa má trợn mắt ngạc nhiên pha lẫn căm tức :
– Cô mới nói cái gì?… Cô nói tôi đã có một đứa con rơi sao?… Ha ha… Đừng có dựng chuyện vu khống, làm xấu mặt mũi tôi… Chỉ có cô, đồ con gái dâm dục, chửa hoang rồi nhờ có tôi không ăn ốc mà đổ vỏ, cha mẹ cô mới còn giữ được cái thể diện tới bây giờ… Cô có tin là tôi sẽ nói cho thiên hạ biết cái quá khứ nhục nhã và tệ hại của cô và gia đình cô không?… ha ha…
Vị nữ luật sư của Thục Vy bây giờ mới lên tiếng :
– Ông Đỗ Lộc, quá khứ là quá khứ, chính ông cũng góp phần trong chuyện che đậy quá khứ của bà Thục Vy… Nhưng bây giờ, ngay trong khu vực tòa án này, ông còn lên tiếng như vậy tôi sẽ tư vấn cho bà Thục Vy khởi kiện ông về tội sỉ nhục người khác đó… Ông không còn cái quyền nặng nhẹ với bà Thục Vy đâu… Ông không còn là chồng của bà ấy nữa… Tùy ở ông, nếu ông muốn ra tòa lần nữa… Lần này không phải là phiên tòa xử ly hôn mà là phiên tòa ông sẽ đứng sau vành móng ngựa với tư cách bị cáo…
Quay qua Thục Vy, nữ luật sư cười :
– Đi thôi, chị…
Trước khi quay đi, Thục Vy hất cằm với lão :
– Ông không tin có một đứa con sao?… Nếu ông muốn, tôi sẽ hỏi ý người đó rồi cho ông gặp, ông sẽ còn ngạc nhiên nhiều đó…
Nàng quay lưng cùng người luật sư bước đi. Đỗ Lộc lặng im nhìn theo, trong đầu lão bừng lên nhiều câu hỏi… Chuyện lão còn có một đứa con mà Thục Vy nói, là thiệt hay giả?…
Mẩu chứng cứ mà luật sư của Thục Vy đưa cho tòa chính là mảnh giấy xác nhận ADN của Phạm Hoài Hận, công nhận nó chính là con ruột của Đỗ Lộc. Chính nó là người đã chủ động làm chuyện này để tăng thêm sức mạnh cho Thục Vy khi nàng bày tỏ với nó việc nàng quyết định ly dị lão nhưng lại sợ lão phản ứng không chấp nhận… Nó chỉ dặn nàng một chuyện là cần bí mật việc nó là con của lão, khi cần đích thân nó sẽ cho lão biết… Động cơ của việc này là sau lần nó bị hai thằng du côn chặn đường hành hung theo sự thuê mướn của Đỗ Lộc, việc lão làm như giọt nước tràn ly, nó quyết định sẽ không tha thứ cho lão… Còn một chút lưỡng lự máu mủ nó quyết vứt bỏ không thương tiếc…
……………………………………………………
Quay về công ty sau phiên tòa xử ly hôn, Thục Vy vừa ngồi vô ghế bưng ly nước trái cây mát lạnh do cô nhân viên tạp vụ pha cho thì thằng Hận bước vô sau tiếng gõ cửa, lần nào cũng vậy, bước vô phòng nàng là nó luôn khép kín cửa… Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của nó, Thục Vy mỉm cười gật đầu :
– Xong rồi con… Nhờ cái của con đưa, mấy bà ở tòa án chấp thuận ngay lập tức…
Thằng Hận bước tới sau lưng nàng, đưa hai tay bóp nắn nhẹ nhàng trên vùng bả vai êm mềm :
– Con chỉ giúp mẹ Vy một chút, đâu tính là gì so với những điều mà mẹ Vy làm cho mẹ con, dì cháu của con… Con biết ơn mẹ Vy nhiều lắm… Chỉ có điều…
Vỗ bàn tay lên tay nó đang nắn bóp trên bả vai mình, nàng khích lệ :
– Còn gì nữa hả, con trai?… Con với mẹ đã như vầy rồi không lẽ con vẫn còn điều gì đó không muốn cho mẹ biết…
– Con… mắc cỡ lắm… nhục lắm… tội lỗi lắm, mẹ Vy à…
Nàng quay người trên cái ghế xoay chăm chăm nhìn vô mắt nó. Đúng là thằng Hận đang hối hận thiệt tình, đôi mắt nó nhìn nàng nhưng nỗi buồn phiền hiện rõ, Thục Vy nắm tay nó :
– Chuyện gì, nói mẹ nghe…
– Chuyện… Thục Mai, Thục Miên là… là… em gái con… Con đã làm ra cái chuyện tày đình…
Thằng Hận chợt ngưng ngang và trợn mắt nhìn Thục Vy, nàng đang bật cười rất thoải mái… Nó không hiểu tại sao nàng lại có vẻ thích chí như vậy, không lẽ cái chuyện loạn luân, tội lỗi như vậy mà nàng còn có thể cười được sao?… Mẹ Vy bị cái gì vậy chớ!? Nó không chờ lâu, dứt tiếng cười, nàng nghiêng đầu, nheo mắt nhìn nó :
– Hình như mẹ chưa nói cho con biết một chuyện… Con đừng có suy nghĩ chuyện của con với chị em Hai Mai nữa, vì… vì thiệt sự… hai chị em nó chẳng có đứa nào là con của lão Đỗ Lộc hết… cho nên con không có mắc tội với hai chị em nó đâu… hiểu chưa?…
Thằng Hận giật mình, nó ngơ ngác như từ trên trời rớt xuống… Lắp bắp, ấp úng và hoài nghi :
– Mẹ Vy… có thiệt không?… Có thiệt hai chị em Thục Mai không phải là em cùng cha khác mẹ với con?… Có thiệt không, hay mẹ Vy chỉ nói khác đi để an ủi con…
Thục Vy đứng dậy kéo nó qua bộ ghế salon. Nàng ngồi xuống rồi kéo nó ngồi sát bên mình… Thằng Hận theo thói quen vòng tay ra sau gáy ôm nàng vô ngực… Không hề phản đối, nàng chầm chậm kể lại cho thằng Hận nghe chuyện vì sao nàng có bầu rồi đẻ ra Thục Mai, Thục Miên… Và sẵn đang trên dòng tâm sự, nàng cũng nói cho nó nghe luôn chuyện hai đứa con gái của nàng đã nói thẳng thắn chuyện hai cô vẫn thích thằng Hận, cho dù đã biết nó chỉ cưới Thanh Huyền… Nghe xong thằng Hận bùi ngùi :
– Mẹ Vy… con có ác lắm không hả mẹ?… Con không thể cưới một trong hai cô con gái của mẹ… Mẹ vẫn không ghét bỏ con, còn muốn con làm con của mẹ nữa…
Thục Vy dựa ngửa trong ngực nó, mở to đôi mắt đẹp lung linh pha lẫn nhiều ý tình mênh mông đằm thắm :
– Cuộc sống này phức tạp lắm, chuyện tình cảm của con người lại càng phức tạp gấp trăm gấp nghìn lần cuộc sống… Mẹ không muốn suy nghĩ nhiều về chuyện đó… Chuyện gì xảy ra thì cứ để nó xảy ra theo thời gian… Một khi nó tuột ra khỏi tầm tay mình thì thôi, không níu kéo, không ân hận… Cũng như chuyện của mẹ và con vậy thôi… Nếu sau này, chị em Hai Mai mà yêu thích con tới mức tụi nó muốn đẻ con cho con, mẹ cũng không phản đối… Có thể là tại tụi nó hư thân giống mẹ Vy của con… Hận có thấy mẹ là người đàn bà hư thân không?…
Thằng Hận cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi nàng, nó thở dài, tay nó xoa trên cánh tay nàng :
– Mẹ Vy đừng có nghĩ vậy… Con còn tệ hại gấp trăm lần, làm sao con dám thấy mẹ như vậy… Trong ý nghĩ con cũng chưa bao giờ nghĩ mẹ như vậy… Mỗi con người đều có một cuộc sống riêng, một quan điểm riêng về cuộc sống… Con không yêu quý mẹ thì thôi chớ làm sao con dám…
Thục Vy khép mắt một hồi lâu. Nàng cảm thấy hạnh phúc một cách kỳ lạ khi nằm trong vòng tay thằng Hận… Thật tréo cẳng ngỗng. Đang lý phải là một người đàn ông đứng tuổi, hào hoa mới đúng… Đây lại là một chàng thanh niên đáng tuổi con nàng lại làm cho nàng cảm thấy bình yên và thoải mái… Đúng là tâm tư con người, khó mà hiểu một cách rõ ràng, rành mạch cho được…
Chợt nàng mở mắt nhìn thằng Hận cũng đang cúi nhìn nàng mê đắm, nở nụ cười vui thích, Thục Vy hỏi nó :
– Hận nè… mẹ Vy muốn hỏi con hai việc, nếu không thích thì khỏi cần trả lời… Con có chút cảm tình nào với chị em Hai Mai, Út Miên không?
Thằng Hận nín lặng một chút rồi nhẹ nhàng nhưng chắc nịch :
– Nói không là không đúng. Không phải vì hai em đã dành lần đầu tiên cho con, mà thâm tâm con cũng có cảm tình nhiều lắm với hai em… Chỉ có điều, nếu không có Thanh Huyền là bạn từ lúc nhỏ với con, thì có lẽ con cũng xin mẹ cho con được có một trong hai…
– Mẹ hiểu rồi… Con phải cưới Thanh Huyền, đó không chỉ là trách nhiệm mà còn là cách con thể hiện bản lĩnh đàn ông của con, đừng phụ bạc Thanh Huyền… Mẹ sẽ yêu quý con hơn vì điều đó… Còn chị em nó, mẹ nói rồi, cứ để điều gì xảy ra thì xảy ra vậy thôi… Còn việc thứ hai… mẹ muốn biết… trong lần đi đón Thanh Huyền vừa rồi… con với mẹ con có…
Hiểu ý Thục Vy muốn hỏi việc gì, tự nhiên thằng Hận cũng biết mắc cỡ, nó cười cười ngượng ngùng :
– Mẹ đừng có cười con… Con với mẹ con đã… có rồi…
Thục Vy không ngạc nhiên, nàng đoán trước được điều này… Cựa mình duỗi dài hai chân trên ghế salon, nàng nheo mắt :
– Có… thích không?
Thằng Hận chỉ dám gật đầu mà không dám mở miệng, hai tai nó đỏ lên. Nàng càng hỏi tới :
– Mẹ con với mẹ Vy… Con thích “làm” với ai hơn…
– Mẹ Vy hỏi khó con… Ai con cũng thích… Mỗi người con thích một cách khác nhau với một suy nghĩ, cảm nhận khác nhau… Nhưng với ai con cũng trân trọng, yêu mến hết…
Nói xong, để chặn câu hỏi tiếp theo làm nó khó trả lời, thằng Hận cúi xuống hôn lên môi nàng… Nó mút nhẹ từng làn môi mềm rồi khi phản ứng tự nhiên, lưỡi nàng vừa ló ra nó liền mút lấy đem qua miệng mình… Bàn tay còn lại của nó không để yên, nó vuốt lên ngực nàng bên ngoài cái áo sơmi và cái nịt vú, nắn bóp nhè nhẹ từng bầu vú căng của nàng… Tiếng rên thích thú của nàng vọng ra từ trong cổ họng… Nghe tiếng rên của nàng, thằng Hận như được cho phép, nó lần tay cởi mấy hột nút áo sơmi rồi luồn vô trong lật cái nịt vú đen của nàng lên, xoa nắn, vuốt ve, mân mê từng bầu vú trong nụ hôn tưởng như không bao giờ dứt của hai mẹ con… Ngưng một chút để thở, nó đăm đắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đã ửng hồng, thì thào :
– Mẹ Vy… Hận yêu mẹ nhiều lắm…
Nàng chưa kịp trả lời thì nó lại cúi xuống, đẩy đầu lưỡi nó qua miệng cho nàng nếm nút… Rồi khi nó rời khỏi môi nàng, miệng nó lướt xuống hôn và liếm trên một nụ vú đang bắt đầu sưng lên… Bàn tay nó lại nhanh nhẹn, lần xuống dưới kéo gấu váy nàng lên luồn mấy ngón tay dưới lớp quần lót xoa trên bờ mu cong có thảm cỏ êm mịn và lách xuống nữa, giữa hai bờ múi thịt, đè vuốt trên lòng khe cạn đã có chút trơn ướt của nàng… Thay phiên bú nút trên hai đầu núm vú, nó đút một ngón tay vô cái lỗ thịt bên dưới ngọ nguậy trên lớp thịt mềm ướt, âm ấm bên trong làm Thục Vy co duỗi hai chân vì nhục cảm đang bắt đầu tấn công nàng… Cuộc làm tình đột ngột giữa mẹ nuôi Thục Vy và thằng con nuôi Hoài Hận có lẽ sẽ diễn ra nồng nàn như mọi lần trên cái ghế salon đã không biết bao nhiêu lần chứng kiến… Nhưng rồi, bàn tay nàng đã chụp trên bàn tay nó giữ lại… Khuôn mặt đỏ bừng với ánh mắt sáng một niềm nuối tiếc, nàng thở dồn :
– Không được… Hận đừng có chọc mẹ Vy nữa… Chút xíu nữa bên kế toán sẽ lên làm việc với mẹ… Không được đâu… Sáng mai con tìm cớ tới nhà mẹ đi… mai hai chị em nó đi chơi hết rồi… mẹ sẽ cho Hận… nghe… giỏi đi, mẹ thương…
Thằng Hận phải nghe lời chớ sao nữa… Nó tiếc rẻ, bóp trên âm hộ nàng một cái nữa rồi mới chịu đỡ nàng lên, kéo sửa cái nịt vú và cài lại nút áo cho nàng… Ôm hai má nó trong tay, nàng hôn nhẹ lên môi nó một cái rồi đẩy nó ra cửa :
– Đi xuống làm việc đi… Ngày mai ghé mẹ…