Chuyến Tàu Mang Tên Dục Vọng – Truyện Người Lớn Mới 2021

CHƯƠNG 2: CUỘC ĐỜI LÀ NHỮNG CÚ NHẦM VỊ TRÍ​

Những nhầm lẫn tai hại trong đời sống…

Hầu hết đều xuất phát từ nguyên do này.

– Các anh chị làm ơn cho xem vé!

Tiếng soát vé của lão nhân viên hoả xa áo xanh lơ nghiêm trang cất lên. Và tôi phát hiện ra gã đàn ông lúc nãy không có gì đáng xun xoe với gái như thế, cái ánh mắt của hắn nhìn lên cơ thể chị như con mèo đã bấy lâu nay không thấy mỡ khiến tôi khinh bỉ, cái bàn tay của gã giả vờ vô tình va vấp cọ quẹt trên đùi trên mông chị. Gã ra bộ điềm nhiên đưa tờ vé, nhưng đôi mắt bất động như chờ một điều gì không thay đổi hiện ra. Lão hoả xa, với bản lĩnh nghề nghiệp rèn luyện lâu năm, đâu cho phép điều nhảm nhí nào qua mặt được đôi mắt cú vọ của lão, lão cúi nhìn tờ vé chỉ trong một tia chớp:

– Mời anh đi ra cho!!!

– Nhưng tôi… tôi có vé mà, anh đang cầm đó.

. Lão hoả xa dứt điểm:

– Tôi ko nói anh ko mua vé. Nhưng chỗ ngồi này ko phải của anh.

Lão đổi giọng:

– Mày mua khoang ghế thường phải không? Cũng biết hưởng sướng nhỉ? Đi!!!

– Nhưng ghế đâu có ai, tôi… tôi… ngồi tạm.

– Tạm cũng đéo đến lượt anh. – Lão đột nhiên ăn nói mất dạy – Anh đằng kia, anh qua đây ngồi, nhường ghế đấy cho mẹ con người ta có con nhỏ, ghế thừa mà anh ạ.

Thằng đàn ông ưa ghẹo gái ban nãy tiếc rẻ cun cút rời chỗ, vắt trên vai tay nải của hắn, cúi đầu đi như một tên lính bại trận. Ủa, không lẽ hắn nghĩ hắn hụt một cua chịch được gái hay sao ấy.

Ghế bên kia là một người đàn ông già, dáng lam lũ nông thôn được điều phối đến ngồi bên chị. Khuôn mặt khắc khổ cỗi cằn. Ông đặt phịch cái đít ngồi xuống rồi nói với người bạn đường:

– Chào cháu… ừ… ngồi đâu cũng được. Cháu chắc…

Rõ ràng lão không định bắt chuyện, lão bỏ lửng câu đãi bôi định nói rồi ngồi thừ xuống mệt nhọc, mắt trô trố. Một lúc chẳng biết khi nào lão cũng đã ngả lưng ngủ thẳng, cái ngủ của người ở quê, dáng dấp nặng nhọc, cái mồm há ra, một đường nước dãi chảy dài ngoằng trên mép của lão. Người đàn bà có vẻ cũng không mấy quan trọng người đàn ông ngồi bên có vẻ lùi xùi như thế, thị thở hắt ra như xua được mớ phiền nhiễu của những kẻ hay bắt chuyện với gái với gú không đúng chỗ. Mông đít thị ị xuống, lõm xuống mặt ghế nệm, và tôi bất giác nhận ra, bao nhiêu thứ sức sống đùn ra trong mớ mông đít núng nính đó – một thứ năng lượng sinh học cuốn hút bất cứ gã đàn ông nào dám tỏ ra thờ ơ nhạt nhẽo với đời sống.

Rõ con mẹ nó ràng rằng, thằng cha đàn ông vô duyên bị đuổi chỗ lúc này, cái nhìn hau háu của hắn, cái kiểu hắn tranh chị gác đồ thay rồi đụng vào bên lườn bên mông chị; đã kích hoạt bộ máy dâm đãng cũng như nỗi hổ thẹn chưa cua chưa chịch được đứa con gái nào trong trường trong lớp của tôi. Cái ngữ con trai nhìn thấy con gái, nói dăm ba câu đã ngờ nghệch đứt quãng ấy; đi học cứ nhìn khe mông khe đít mấy đứa con gái mới lớn trong nỗi thừa nhận vừa thèm khát vừa yếu ớt thất bại. Vốn có ở những gã trai chỉ biết học và… học; nhưng chúng không thể phủ nhận được rằng, nhìn những cái mông những cặp vú của đám con gái ngày một phổng phao ra, không phải không chứa đựng một thứ chân lý tối cao hơn, và có nhẽ, đúng đắn thuyết phục hơn(?)

Nhìn cặp đùi bị sức nặng cơ thể đè ịn xuống lớp nệm, được bao phủ bởi lớp vải lụa nõn nà, ngắn thôi nhưng nây nây khoái lạc. Hai cái đùi ấy, xuất phát từ cặp mông tròn ủm. Chúng mới mỡ màng, mới rắn chắc, mới mềm mại, mới căng đầy làm sao, chúng thúc đẩy đôn đáo con người ta thế nào; hơi ịn ra ở phía càng vào bên trong, rồi lõm xuống ở khe háng; chúng đánh sột soạt khi nhích đích cọ xát vào nhau, những lượn sóng cơ thể nhấn chìm những đam mê người ngợm. nhưng chúng xếp khít lại không thể hiển thị chỗ khu vực dưới đáy quần; một khu vực mà tôi hoàn toàn chưa được biết tới và càng không được nhắc nhở ở cuốn sách giáo khoa, cuốn sách giáo dục công dân nào. Một khu vực mù tịt. Đáng ra, đây là một kỹ năng đáng kể của người công dân bất hủ trong bất cứ xã hội nào. Vì chị không cao, chúng đủ nhung nhúc đẫy đà ẩn nấp dưới lớp vải, nhưng khi đặt hai đùi bên nhau, đủ xếp kín đáo khiến đôi mắt ta không được tiến sâu vào “khu vực của những thánh thần” của cái con động vật mà sau này tôi mới biết người ta gọi “sò lông”, con vật này bị tạo hoá gắn bó khăng khít như thế nào nằm gắn chặt giữa khe đít, ra làm sao…

Cái lớp dây quần thun bó chặt làm phình ra một khoảng da thịt, dù hơi có tí ngấn mỡ (dù sao chị cũng có tuổi rồi, các bạn ạ), một thứ loại da thịt không hiểu vì sao ta bị hớp hồn. Mọc một ít lớp lông măng lơ thơ nhưng đen tuyền mọc mơn mởn trên làn da lấp ló dưới tà áo. Sau này tôi mới biết chúng chỉ là điềm báo cho một khu vực mọc một thứ cỏ giả nguy hiểm hơn, tàn ác hơn, cong cớn hơn.

Chả có gì để nhìn thêm ngoại trừ một cơ thể nung núc chứa chan, đôi vai tròn lẳn sau cái áo may giả bà ba, cặp vú rung chuyển theo mỗi cú đung đưa ngoáy lắc của chuyển động tàu lửa. Bỗng cái tà áo bị kéo dệch sang một bên, một cái rốn sâu hoắm hiện ra trên cái bụng ba ngấn, dưới cái rốn ấy là lớp lông măng lơ thơ. Cái rốn như một tử huyệt mà ông trời đã vẽ sẵn trên bụng đàn bà, dành cho những đôi mắt chưa tinh tường sự sống, hiểu lờ mờ hình dung được rằng có một lỗ huyệt còn đẹp đẽ hơn, xấu xí hơn, nhơn nhớt hơi ở dưới kia 15cm nữa thôi, nơi mà gã đàn ông nào cũng muốn được cho thằng bé chui lại vào trong, thay vì hắn từng nhô đầu ra ngoài từ đấy để chào đón cuộc đời ngày còn là một thằng bé.

Tôi thấy bất giác ngỏng cặc, thèm muốn… Nhưng rồi thấy sự việc bất tường, không hứa hẹn, và ao ước… đụ một người chỉ cùng 1 chuyến đường thì hơi vớ vẩn, rỗi việc. Tôi nhẹ nhàng ngủ thiếp đi. Trên chiếc ghế bên này chỉ một mình tôi nằm.

Tàu lúc la lúc lắc… xình… một tiếng phả hơi mạnh của con tàu nhắc tôi thức giấc. Tôi choàng dậy, thấy cổ khô khát thèm một ngụm nước, thèm một hơi thuốc. Chuyến hành trình chán ngắt này hẳn còn lâu. Đm, cứ đi thì tới. Đoàn tàu được Việt Nam nâng cấp tân trang nội thất hơn là tốc độ. Chúng vẫn ì ạch rúc đầu đi củ rủ cù rù chẳng khác chó gì đàn ông rúc đầu vào háng đàn bà củ mỉ cù mì bú và chăm chỉ bú. Chúng đi như những ngây dại tiến về một mục đích mơ hồ đằng xa cà rịch cà tàng, dường như không thèm đoái hoài đến những tăng tốc mạnh mẽ đầy thức tỉnh của đời sống hiện đại.

Nhấp một ngụm nước, khoan khoái phả một hơi thuốc tự ban thưởng cho bản thân. Tôi dọn mình ngồi nghiêm ngắn dần dần trên cái ghế mềm chỉ một mình, nhìn người đàn bà ước ao đối diện. Thì… cái địt con m…, oái con mẹ nó oăm, địt cụ nó các bạn ạ, thị ngồi với một cái kiểu, địt mẹ đéo tả được, làm lồi lên cả con vật dính dưới háng thuôn dài như quả trứng, hằn hịn tròn nung núc, nét vẽ rõ ràng đéo thể có kiểu ngồi nào tả rõ hơn được.

Thị ngồi dựa lưng ra ghế, người hơi ngả ra phía đằng sau, hai chân co lên như kiểu thằng cha người ngồi xổm, đầu gối quá tai. Hai cái đùi non nây nây phì nhiêu phì phọt ra cả lớp vải quần, nhưng tôi chả còn bụng dạ nào để ý. Đã tống một chai nước La Vie cho nó thoả cơn khát, tôi vẫn thấy trố con mắt, khô cổ họng về một con vật hình bầu dục dài cỡ 5 phân nằm dưới 2 cái nây đùi đó, đại thể như một quả trứng vịt để dọc hơi bèm bẹp. Cái quả trám hun đúc này phình phọt ra dưới lớp vải đũng quần hơi bị kéo quá chật lên cao, chúng ấn lớp vải quần ra như một nụ hôn lồi ra ngoài, bị một đường chỉ dọc đáy quần chạy thít dọc, 2 mép hơi ưỡn cong về hai bên, nhưng đại thể vẫn là một khối thịt căng mọng tròn trặn, trong khi đường chỉ quần chạy ngang còn xuôi dưới nó về phần đít cỡ 2cm nữa. Hị hị…

2 cái nây đùi bị dáng ngủ lơ là làm phô bày phì nhiêu mướt mát, nhưng không nguy hiểm bằng mỏm đồi bẹt ở giữa, cứ nhu nhú phính ra, như mời gọi người ta quan tâm đến hình dạng thật sự của cái “âm hộ đàn bà” mà thiên nhiên đã không cho phép xê dịch ra khỏi vị trí dưới mông đít như một lời nguyền bị thít chặt, bất di bất dịch, dẫu thiên hạ có trăm thứ xê chuyển hoán dời đi chăng nữa. Nó như một quả mướp nhỏ thu hút hơn. Vài đường chỉ dưới đũng quần đã bị doãng ra, không hiểu do thợ may may không chắc từng đường dập chỉ, hay do cái vật dài dài, tròn tròn, bẹp bẹp, lồi lồi ấy cất chứa một nguồn năng lượng đầy sinh lực xô dạt lớp áo quần bên ngoài, cứ phúng pha phúng phính muốn được sổ lồng ra ngoài cho hả dạ.

Dù đã xem mươi bộ phim sex Hải Âu, tôi chưa từng thấy vật hình học nào như quả trám dọc vĩ đại mum múp ấy!

Lão già bên kia vẫn thở nặng nhọc, cái đầu ngáo ngơ nghển lên cao… như kiểu một con gà trống bị phê tỏi. Lão gáy lên những tiếng gầm gừ rồi lại khọt khẹt đều đều những tiếng kéo gỗ đứt quãng, nước dãi lão đã khô trắng một bên mép bị dệch xuống. Thằng già này có vẻ yên tâm được, lão sẽ không phá rối cuộc khám phá định mệnh tạo hình cái “bướm” của thằng con trai ngớ ngẩn là tôi.

Người đàn bà vẫn yên lặng ngủ không tiếng động, hơi thở êm ru của thị không lắng nghe được, ta chỉ biết sự sống vẫn chảy điềm đạm trong cơ thể thị qua hai cặp vú mây mẩy trong ánh đèn đêm phập phồng nhô lên cao, kéo dệch chiếc cổ áo phơi ra một khoảng ngực trắng ngần thoòng thèng một sợi dây chuyền bạc ngoắc hình cây thánh giá nho nhỏ. Thỉnh thoảng theo những cú đùn đẩy của chiếc tàu hoả lắc lư, người thị bị phính ra trước, hai cái đùi non càng choãi ra, cái hình trái xoan nằm dọc giữa háng thị cứ như bị ai ủn mông đẩy háng ra phía trước. Theo hiểu biết môn “thiendia88.net học” của tôi hiện nay như thị đang hất mông nắc tới một con cặc vô hình trong cơn mơ giữa giấc ngủ. Thị nắc tới nhè nhẹ, cái lồn ịn qua lớp vải lụa cứ đụn ra phía trước, lồi lên một múp cao, bị đường chỉ chẻ ra hai bên, y hệt như một hình trái tim đều đặn cực đẹp.

Tôi chỉ còn nước mắt chữ Ô mồm chữ O. . Tôi không hơi đâu nhòm trộm cặp vú thị, cái bụng cái rốn thị ngun ngút sau lần áo trễ tràng. Như một nhà khoa học chân chính biết tập trung vào trọng điểm chính, tôi trân trối nhìn miếng thịt ô voan thon thon bị nhịp đẩy ứa ra hai múi mít bị sợi chỉ quần tai ác thít ngang. Quẳng vội điếu thuốc lá xuống mặt sàn, tôi bò xuống, quỳ lết bằng hai đầu gối, cúi đầu xuống dưới ghế, sáp lại dưới háng chị hít hà hít hà. Như một con chó thám tử lão luyện đánh hơi tang vật 1 vụ án nghiêm trọng. Mà có lẽ… nghiêm trọng thật.

Cái mùi nước hoa tan đi, dưới hai bờ mông chị, giữa hai đùi, tôi ghé mặt lại sát 2 múi múi bị ôm khít chẻ hoe ra hai bên, khìn khịt lỗ mũi, khoan khoái hít thở làn hơi ngai ngái đậm mùi vị cái lồn, pha loãng 1 tí khai khai của nước đái nhẹ. Có lẽ trời sinh ra tôi thính mũi. Tôi hít hà như vậy phải 15 phút, như một nhà phân tích nước hoa chuyên nghiệp, tôi đánh giá cái hơi thở háng này có mùi vị béo ngậy của da thịt non, như một món ngon được phi tao hành mỡ, một chút mùi vị ngòn ngọt của cái “l…” dưới đó và một chút ngan ngán của khu vườn dâm lạc, chả khác gì bát phở bùi bùi thịt bò nạc pha vài miếng mỡ gầu ngai ngái thơm tho. Các cụ ta ngày xưa nói, “cái đồ hít lồn”… có lẽ cũng có cơ sở thực tế, chứ không phải lời nói suông thiếu tư liệu.

Như một gã trai say sưa hít mùi vị lồn bướm đầu đời, dẫu vẫn còn xa xôi phảng phất qua bao lớp vải. Tôi sực tỉnh ngộ, tôi bò dậy, rất khẽ rất khẽ, dí mũi vào từng phần da thịt chị, từ hai cái đùi nân nân, bộ ngực phập phồng, cái vai nhỏ nhắn nần nẫn, tôi cố thở thật nhẹ để khỏi phả hơi nóng làm chị thức giấc, tôi hít cả trên cái rốn ban nãy của chị, và rút ra đánh giá rằng, cái hơi thở tổng hợp mùi vị thơm thơm, ngầy ngậy, hăng hắc, ngai ngái dục tính đó… chỉ toả ra từ con giống cái từ khu vực dưới háng thị. Đích thị rồi.

Tôi trườn về chỗ cũ, mắt thôi trân trối nhìn vào cái bướm in đáy quần như nửa quả trứng vịt bừ bự, với túi xách tu thêm một chai La Vie cho thoả cơn mê sảng. Bắn một điếu thuốc cho tỉnh con bà táo lại. Lòng như đã thoát ra cơn mê sảng ngây dại của gã trai cù lần đầu đời. Tôi ngửa cổ lên trần nhà tu sạch chai nước, cho khỏi dán mắt vào 2 múi mít như nụ cười ngơ ngác chẻ hoe đấy, phun từng làn khói hình chữ O lên trần tàu bằng cách búng lưỡi (đây cũng là 1 kỹ xảo thiện nghệ lợi thế của dân hút thuốc, trong lĩnh vực hầu hạ đàn bà mà bất cứ mụ đàn bà nào cứng cựa đến bao nhiêu cũng mê muội, mà tôi sẽ đề cập về sau).

Tôi duỗi chân ra ghế đối diện, lòng như cố khắc in cái hình thù mum múp vừa ghi tạc vào mắt ban nãy. Cho nhớ đến hết trần đời kỳ trận. Cho đến khi phấn lạt hương phai, sách vở cũ nát… Vẫn không quên hình hài “bướm dọc” mà tạo hoá đã đúc nặn.

Không cứng, lớp vải lụa là êm mượt như nhung. Tôi lấy ngón chân cái dú dí thử, cái lồn mịn màng lõm xuống mỗi khi tôi di chân đến đâu đó. Tôi miết từ trên xuống dưới, từ phải qua trái cái mũm thịt ấy, tôi dí chéo từ góc bên này xuống góc bên kia, cái lồn cứ nần nẫn ngoan cố, di đến đâu thì êm ái ngoan ngoãn lũm xuống ở đó, kéo ra lại thiêng liêng phồng nở trở lại, như chúng ta được đùa nghịch với đứa em bé dịu dàng mũm mĩm nhất. Bất giác tôi cảm nhận thấy cái lồn tự nguyện bám theo những di chuyển của tôi, cái háng đung đưa, như sợ tiếc nuối ngón chân cái bỏ đi mất. Tôi mạnh dạn bấm ngón chân xuống, cái lồn như không hề ngoan ngoãn lọt thỏm xuống một cách dễ dàng, mà mẩy mà nũng nịu lõm xuống như một má lúm đồng tiền đáng yêu nhất, các phần thịt lồn ngoài kia phúng phính đòi nhô ngược lên cao. Sướng chân lắm các bạn ạ, với kẻ chưa biết mùi mép lồn là tôi. Cái bướm ấy, tả thế nào, nó mềm mại, nhưng nó nung núc, nó bướng bỉnh, nó phũng phịu, nó cũng nần nẫn cứng cỏi tưng tức với ngón chân. Tôi bạo dạn hơn bao giờ hết, ghị hết ngón chân vào 2 bên mép thịt, nhún đẩy nó sang bên này bên kia. Cái lồn dưới lớp vải như cái rẻo thịt nhần nhẫn dị mọ vẹo bên này sang bên kia, đầy vun. Nó vun lại thành mớ thịt thây lẩy bần bật dưới chân tôi như kiểu 1 cô gái đánh mông tanh tách, cặp mông đung đưa ủn ỉn sang 2 bên. Tôi gại chân thử, múi thịt này phải to cỡ 2 ngón tay quặp lại chứ chả chơi. Nhưng chỉ cần tôi nhếch chân lên, là cái lồn co rúm lại bị đẩy về 1 bên lại dai dẳng trở về chỗ cũ. Tôi mạnh dạn gạt 2 bên mép lồn, đánh như thợ hồ đánh vôi vữa, cái lồn nẩy bần bật như dây đờn cò đàn bầu bị gẩy. Tôi xoay tròn ngón chân, nghe rào rạo cọ xát rồn rột dưới cái lồn, à thì là những sợi lông bị day đẩy xát vào cái lồn ràn rạt. Cái đít của chị ngoe nguẩy, đôi mắt giả vờ ngủ nhắm nghiền đỏ bừng như mơ bị ai đánh trong giấc ngủ, khuôn mặt sung sướng câng cáo ngẩng lên cao, đít tự động xoay tròn sàng sẩy trên ngón chân cái di động. Rồi nó thụt ra phía sau hất ngược về phía trước đánh lên đầu ngón chân cái như một võ sỹ quyền Anh đánh tập với que bao đấm có đàn hồi .

Chị ghịt hai chân, gót tì hẳn xuống mặt ghế, hai ngón chân cái bấm lõm cả da ghế ra, đít say sưa xoay tròn quanh ngón chân cái tôi, khi thì hất hất lên đầu ngón chân. Tôi không nề hà gì nữa, ịn nguyên bàn chân lên cái háng chị, Chao ôi cái lồn có lẽ phủ gần kín bàn chân tôi, to khiếp thế. Tôi rướn chân đạp mạnh xuống, căng người ra như muốn xô đổ ghế bên kia, cái lồn lọt thỏm giữa gan bàn chân tôi, cũng vừa vặn chứ không to, chị ợ ra tiếng thở “ứứứ…” như người bị đạp đổ mâm cơm, rồi xuýt xoa “ừ hạ, ừ hạ… ưm ưm…”. Tôi thả lỏng chân, cái lồn như quả bóng lại được bơm căng như trước, tôi dịu dàng mân nhẹ 2 mũm thịt đó, vầy vò làm khổ nó dưới lớp quần lụa. Nghe dinh dính, nhơm nhớm cảm giác dưới ngón chân, các cọ xát được mềm nhũn dính dấp hơn. Nghe man mát dưới làn da chân, tôi miết thử lên thành ghế mới biết như bị ai bôi dầu Neptune lên da ngón cái. Đụng lại đũng quần đã bị ướt đẫm. Tôi vụt tỉnh dậy, trố mắt nhìn, giống như cái lồn mửa ra một đám cháo hồ trắng, nhơn nhớt, sủi bọt. Cái quần bây giờ bị dán chặt lên lớp da lồn như cùng tạo thành một khối da thịt, cái bướm chần chẫn dưới lớp vải háng quần nhăn nhúm, rằn ri chả còn ra gì hết. Tôi vẫn đánh chân lên lớp thịt ấy, bắt đầu khó chịu vì không thể cảm nhận cái gì trong cái lớp hồ vữa sền sệt như cơm nhão ấy. Nhưng không biết làm gì hơn.

Bỗng chị nói như trong cơn mơ ngủ:

– Không được!

Tôi hốt hoảng tưởng ai bảo “cấm, không được”, té ra chị nhổm đít lên, mắt vẫn nhắm lại tránh sự thật là tôi, tụt cais quần xuống ngang mông, thò tay xuống đít kéo cái quần lót ra nửa vời, xong chị ôm lấy cổ chân thò bỏ vào mớ quần áo cởi vội ấy, đít ngỏng lên cao như người ngồi ỉa táo bón. Chị cầm lấy bàn chân tôi căn chỉnh, cho vào giữa cái lồn nhầy nhụa. Tôi thả lỏng chân, thư giãn tự cảm nhận trong đêm tối, cái ram ráp của những sợi lông trên mặt bướm, xoa xát nó. Chị chỉ xuýt xoa như kiểu người đàn bà khen con nít giỏi “xít xoà, xít xoà, hà… hà…”, hơi thở phả ra trong gió. Tôi thấy lồn mềm nhũn như cảm giác ban đầu, tôi đi một đường chân xuyên lục địa, như một cầu thủ đá xuyên sân cỏ, đi rạch một đường tàn bạo từ trên xuống dưới, quả thật 2 mép bướm ấy chẻ ra 2 bên như dự định ban đầu một đường rãnh sâu hoắm ở giữa, một một thứ khe nẻ hở hoác trên mặt đất. Tôi cọ chân giữa khe lồn, 2 mép thịt sưng húp ôm lấy 2 bên ngón chân cái tôi. Tôi thấy nhèo nhẽo ở trên, liền di chân lên điểm trên cùng mớ thịt lồi lõm ấy, bấm và di chân 1 cái thật mạnh. Chị thở ra một câu trăn trối:

– Trời ơi! Ôi trời ôi!

Cảm thấy nguy hiểm, tôi rời xa chỗ ấy, miết ngón chân theo đường rãnh, cố dí sâu chân để cảm nhận, trong tiếng ứ ớ ứ ớ như người ngủ nói mê của chị, cảm thấy rãnh thịt như có rất nhiều nếp nhăn gấp phức tạp bên trong, bỗng tôi rơi hụt chân vào một cái hố trên mặt đất hụt hẫng, tôi quặp ngón chân cho nó đi vào, thám hiểm như người thám hiểm hang động Phong Nha Quảng Bình, chỉ thấy ngón cái lọt thỏm trong cái lỗ nhớp nháp, những miếng thịt mơn trớn ôm nhẹ xung quanh như kiểu được Cún con gặm mút ngón chân vậy!

Chị bật lên:

– Đụ… không phải… địt!

Tôi hiểu ý động từ đó là gì. Cũng không phải là ngu lắm. Tôi chủ động đụ cái lồn chị bằng ngón chân, thò ra thụt vào, cảm thấy bướm chị trầy trụa nhún nhẩy trên đó, cả cái lồn trìu mến bao quanh con cặc ngón chân, mép thịt nhún ra đẩy ra dai như kẹo kéo bán loa. Quần chị vắt lên ống quyển tôi.

Chị nhổm dậy, ngón chân tôi hụt hẫng. Chị nhỏng đít đi như chạy trốn vào toilet… Lính quýnh mở cửa toilet cái xạch. Không nhìn tôi…

(Hết Chương 2, còn tiếp)