Chết Rồi Tao Yêu Chồng

Chương 3
Phần 3: Đau.
Lời dẫn: Tình yêu làm con người ta trở nên ngốc nghếch và chính sự ngốc nghếch ấy lại làm bản thân bị đau. Nhưng rồi lại chối bỏ cái nỗi đau ấy…
Những ngày gần đây thật mệt mỏi. Minh đi học xa và chẳng mấy khi liên lạc về cho nó. Dù là nó cũng phải chú tâm vào học, nhưng thỉnh thoảng Minh cũng phải nhắn tin hay gọi điện về cho nó chứ. Thỉnh thoảng nó cũng thấy buồn man mác , con gái ai chẳng thế, một chút là buồn, đôi khi buồn cũng chẳng cần lí do.
Con bé hét lớn trong điện thoại. Cái thằng dở người, ko biết nó muốn cái gì đây nữa… Dạo này ko thèm cãi nhau mà cứ ngồi nói linh tinh , chả biết do học nhiều hay sao mà cái thằng đầu óc nó bấn loạn thôi rồi. Mà hôn nay thứ 7, hình như Minh về.. Nó vớ ngay lấy điện thoại nhắn tin cho Minh.
– Minh có về ko?
– Anh về rồi.
– Chiều đi chơi nữa Minh nhé? Đi công viên .
– … Ừm… Đợi anh ở công viên 2h nhé..
– Vâng.. Hjhj..
Nó vui, lại được đi chơi với Minh rồi. Bỗng dt lại réo lên một cuộc, quái, thằng Nam , gọi gì mà lắm thế..
cúp máy. Biết mà, nhắc đến Minh phát là tỏ thái độ ngay. Có thể tại nó ko có người ju nên cứ nhắc đến bạn trai mình là nó cáu.. Thôi kệ nó.
Chiều. 2h. Nó đi bộ tới công viên. Nó ko biết rằng có người đag theo đằng sau nó.
2h. Mãi chưa thấy Minh. Có thể Minh đến trễ một chút.. 2h15 vẫn chẳng thấy đâu, sao lâu thế nhỉ? Nó bình tĩnh, ráng đợi thêm một lúc nữa.. Có thể anh Minh vướng xe ko đến sớm được… 2h30… Vẫn chưa thấy.. Nó bắt đầu có cảm giác lo lắng, tính hay nghĩ quẩn, nó nhắn tin: sao Minh lâu thế? Nhưng cứ đợi, ko một tin nhắn hồi âm. Hay là kẹt quá nên đi khó? Nó tiếp tục đợi, càng đợi càng cảm thấy lo lắng… Hay Minh có chuyện gì rồi? Từ trước đến giờ có bao giờ Minh trễ hẹn đâu.. Mặt nó bắt đầu nhăn lại bộc lộ sự lo lắng.. Nó gọi, có nhạc chờ nhưng ko thấy bắt máy..muộn quá rồi.. Ko hiểu tại sao nước mắt nó lại rơi.. Hơi cay một chút. Là tại vì sao? Vì lo lắng? Hay là tủi thân?…
– Về nhà đi.
Nó giật mình , quay lại đằng sau.. Nam.. Sao lại có mặt ở đây? Nó vội vàng lau nước mắt, nó ko muốn thằng bạn nhìn thấy. Nó sợ bị đùa..
– Ko…
Giọng nói còn chút run.
– Minh ko đến đâu.. Đừng đợi nữa. Đi về đi.
Nam nói không một chút biểu cảm, ko phải giọng nói của sự trêu chọc đùa cợt.. Nam nói, nhưng trog ánh mắt của nó có gì đó hơi lạnh.
– Ko đâu. Chắc chắn Minh sẽ đến..
– Đần vừa thôi , thằng đó sẽ ko đến đâu.. Đợi làm gì vô ích..
Nam gắt lên..
– Mày thì biết gì? Minh ko bao giờ bỏ hẹn… Chắc chắn thế.. Hay là Minh gặg chuyện , hay là…
Những câu nói ngắt quãng, có một vài giọt nước mắt rơi trên má cô bé..
– Đừng lo cho thằng ấy , chẳng có chuyện gì với nó đâu.. Nếu ko nhầm thì giờ nó đang đi chơi cùg một chị khoá trên..
Nam ngừng nói. An bỗng quay sang nhìn vào mặt thằng bạn, giận dữ.
– KHÔNG ĐÂU. MINH NÓI ĐI CHƠI CÙNG AN MÀ…
– Mày về đi An. Thằng đó nói dối. Thằng đó ko đến đâu.. Nó có còn nghĩ đến mày đâu mà mày phải khổ sở như thế, nước mắt của mày là vô ích… Thằng đó chẳng đáng đâu..
BỐP!
Im lặng. Cái tái giáng rất mạnh, dường như chứa cả niềm hận. Nam đứng đó, nó sững sờ đưa tay lên má, cảm nhận được cái tát mạnh mẽ. Nó ko giận dữ, cũng ko tỏ thái độ gì. Nam, đôi mắt nó vô cảm. An vừa tát nó chỉ vì nói Minh như thế..
– Nói dối!
An hét lên, nước mắt trào ra..
– Minh ko phải loại người như thế đâu… Minh ko bao giờ bỏ rơi tao.. Ko bao giờ…
An gằn mạnh câu ” ko bao giờ” , nó khóc ko thôi. Nam đứng sững sờ vì cái tát, mềm nhũn vì cô bé đang khóc trước mặt mình…
Điện thoại rung. Cuộc gọi đến của Minh.
An vồn vã, giọng nói vẫn còn run run.
An ko hỏi nữa, nó dập máy.. ” anh bận ” , cái câu này ko biết bao nhiêu lần Minh nói với nó, lúc nào cũng là anh bận.. Anh bận gì? Bận đến mức ko dành cho nó được một buổi, ko nhắn cho nó lấy một tin. Theo đà, nó im lặng , nước mắt lại tiếp tục rơi xuống, dường như những cái buồn bã , tủi thân trước đây cũng đang trào ra hết. Nó đã lo lắng như thế nào, đã sợ sệt như thế nào khi những tin nhắn và cuộc gọi ko được hồi âm lại. Nó yếu đuối lắm..
– Minh có đến ko?
Nam hỏi nó, không một chút mỉa mai.
An cúi gằm mặt xuống , lắc đầu.
– Tao nói rồi mà, Minh đang đi chơi cùng một chị khóa trên…
– KHÔNG PHẢI. MINH BẢO MINH BẬN. CHỨ KO PHẢI MINH ĐI CHƠI VỚI NGƯỜI KHÁC…
Nó hét lên át tiếng Nam.. Nam nhìn thẳng vào con bạn mắt đang nhoè nước..
– Tao thấy , hai người đó đi cùng nhau trước khi mày ra khỏi nhà An ạ..
An nhăn mặt lại, nó đưa hai tay lên bịt tai. Lắc đầu nguầy nguậy.. Ngồi phịch xuống.. Nước mắt tiếp tục trào ra…
– Ko…
Những câu nói lí nhí phát ra trong cổ họng.. Nó chối bỏ hết những câu nói của Nam. Nó tin rằng Minh ko bao giờ làm thế với nó..
Dường như Nam cũng ko còn đủ bình tĩnh. Nó nói to .
– MÀY ĐỪNG NHƯ VẬY NỮA AN. HÃY NHỚ XEM MINH NÓ BẮT ĐẦU THỜ Ơ MÀY BAO LÂU RỒI. MÀY ĐÃ BAO NHIÊU LẦN KHÓC? MÀY XEM HAI THÁNG NAY LỰC HỌC CỦA MÀY NHƯ THẾ NÀO.. NHẢY LÊN CÂN XEM MÀY SÚT BAO NHIÊU CÂN.MÀY NGHĨ ĐẾN THẰNG ĐÓ QUÊN MẤT BẢN THÂN MÌNH TRONG KHI NÓ CHẲNG HỀ NGÓ NGÀNG ĐẾN… NỬA NĂM YÊU NÓ CÓ XỨNG ĐÁNG ĐỂ MÀY KHỔ SỞ THẾ KO HẢ AN???
Tay An vẫn bịt chặt tai.. Nó không muốn nghe những điều Nam vừa nói. Minh, một người lúc nào nó cũng tin tưởng ko bao giờ làm như thế…chắc chắn lúc nãy Nam nhìn nhầm, ko có chuyện Minh nói dối nó..
– Ko nghe..
Nó nói. Rồi chạy biến đi. Mặc thằng bạn đag đứng đó, im lặng. Chỉ còn biết đứng nhìn theo cái bóng nó chạy. .. An là đồ ngốc..

Về đến nhà . An nằm phịch trên giườg. Nước mắt nó vẫn rơi.. Chưa một lần nào nó khóc nhiều như thế.. Nó tự hỏi.. Hà cớ gì mà nó phải khóc nhiều như thế? Chỉ là do Minh bận nên ko đi chơi với nó thôi mà.. Có thế thôi mà cũng khóc.. Đúng là ngốc..
Điện thoại rung.. Nam gọi, nó biết nhưng ko bắt máy, nó ko muốn Nam nói Minh như thế , Nam biết cái gì mà nói…
* * * *
Những ngày tiếp theo trôi qua , An học hành sa sút hẳn, bản thân nó cũng gầy đi trông thấy, cả tuần nay Minh ko liên lạc với nó , nó như người ở đâu đâu, ít nói , ít cười. Nó vẫn thường xuyên nhắn tin bảo Minh phải giữ gìn sức khoẻ, phải tự chăm sóc cho bản thân. Nhưng sau mỗi tin nhắn nó đều nhận lại được một tin nhắn lạnh lùng ” ừ ” .. Nó thở dài, hụt hẫng nhưng vẫn cố gắng để tin rằng thật sự Minh lúc nào cũng nghĩ đến nó , chỉ là Minh bận. Đã bao lần nó phải lôi cái lí do là Minh bận để tự an ủi mình… Khoảng cách ko bao giờ chia rẽ chúng nó . Chắc chắn thế.
Còn về phía Nam, nó ko trả lời bất cứ một tin nhắn, một cuộc gọi đến nào. Nó cho rằng Nam có ác cảm với Minh. Và nó không thích thế. Nam ko ngừng nhắn tin cho nó dù ko biết nó có thèm đọc tin nhắn của mình hay ko. Những tin nhắn đến thường là ” sắp thi rồi, học hành thế này mày thi sao được” hay ” ăn nhiều vào, mày ko ăn ko có sức học”
Mỗi lần như thế, An đều suy nghĩ” hà cớ gì cứ phải nhắn tin nhắc nhở nó như thế, nó đâu cần Nam quan tâm nó” . Duy nhất một lần nó nhắn lại.
– Sao mày phải quan tâm đến tao? Tao là tao, mày là mày. Tao học hành sao mày bận tâm làm gì..
An phũ phàng thế đấy, dường như nó trút hết cái căm ghét vào thằng bạn.
– Vì sao á? Mày là vk tao.
– Ảo thôi mà.
– Ảo thì ảo , cũng phải diễn như thật .
Và thế là thôi, ko nói nữa, nó mặc kệ những tin nhắn đều đặn của Nam và hằng ngày đều ngóng những tin nhắn của Minh dù Minh chẳng bao giờ nhắn cho nó trước.
………
Hôm nay là chủ nhật. Nó bước ra ngoài đường với tâm trạng ngổn ngang, bước đi một mình ngoài hè phố. Lúc này trời đã sang hè , nắng , nóng, nhưng dường như An ko thèm để ý, nó bước đi , khuôn mặt ngơ ngác. Nó nhớ Minh , những kí ức về Minh cứ ùa về trong nó. Đã lâu lắm rồi , Minh ko đưa nó đi chơi trên đoạn đường này , ko đưa nó đi ăn kem , ko đưa nó đi xem phim. Bất chợt nó lại mỉm cười một mình, cười như một con ngốc.. Nó nhớ đến buổi đầu đi chơi cùng Minh mà lăn quay ra ngủ, rồi lúc ăn kem còn quát to khjến Minh bị ngại trước bao nhiêu người… Nó nghĩ sao mà vui thế. Minh và nó giờ ko có nhiều thời gian bên nhau, tất cả những gì của quá khứ sao xa vời quá… Nó muốn thấy Minh ngay lúc này..
Nhưng đau đớn thay , nó thấy Minh thật, đúng là Minh, Minh đang ở đằng trước nó không xa, nhưng Minh ko hướng về phía nó.. Minh đang đi cùng ai? Cô gái đang đứng cùng Minh là ai? Nó vội vàng chạy theo
– Minh…
Nó chạy rất nhanh, vừa chạy nó vừa gọi. Minh quay người lại, nhìn nó ngạc nhiên.. Có một chút gì đó là hoảng hốt..
– An.. Em làm gì ở đâx?
– Minh về lâu chưa? Sao ko gọi cho em? Em nhớ Minh.
An nói, hơi thở của nó trở nên mệt mỏi.
– Anh.. Phải họp lớp cũ An ạ.. Đây là bạn cũ của anh, giờ bọn anh phải đi rồi..
Minh chỉ tay sang cô gái bên cạnh mình. Cô gái có mái tóc nâu ấy cũng chào nó: chào em.
Hai người trước mặt nó quay lưng bước đi. Nó đứng đó, hụt hẫng, sao Minh khác thế? Sao Minh ko cười tươi khi thấy nó như lúc trước? Sao Minh ko đứng lại hỏi thăm nó một lúc.. Sao Minh lại đi ngay. Hàng chục câu hỏi cứ chờn vờn trong đầu nó.. Nhìn theo bóng Minh và cô gái đó đi về phía trước. Sao nó thấy Minh xa quá, dường như ko thể chạm tay vào..
…………
Bộp..
Có ai đó vừa ném chiếc áo lên đầu nó. Giật mình quay lại.. Là Nam..
– Nắng vậy ra ngoài ko đội mũ thì trùm cái áo vào..
Nam nói, nó ko nhìn An.
– Ko cần.
– Ko cần cũng phải đội.
– Tại sao?
An hơi khó chịu , nhăn mặt quay sang nhìn thằng bạn.
– Mày là vk tao.
– Cái đó là ảo.
– Ảo thì ráng mà diễn như thật đi.
-…
– Nếu Minh nó để tâm mà nhắc nhở mày thì tao cũng chẳng phải nói đâu…
An bặm môi , nó bước đi, mỗi bước đi nó đều tự nghĩ, Nam nói thế nghĩa là sao? Đang cố tình cho nó biết là Minh ko còn nghĩ, ko còn để ý đến nó như trước nữa? Ko , ko phải mà, Minh ko bao giờ như thế, lúc đó chắc Minh phải đi vội.. Nó phải tin vào Minh chứ..
Bất chợt, nó quay sang Nam, đôi mắt như có lửa, chẳng hiểu sao nó lại trở nên giận dữ. Với tay lấy chiếc áo đang trùm trên đầu mình ném trả Nam. Cậu bạn im lặng , ngỡ ngàng. Nó không nói không rằng , chạy thật nhanh về nhà..
Khoá kín cửa phòng, nó ngồi thu lu, cái im lặng của nó thật đáng sợ, nó không khóc, cái tâm trạng hỗn độn đó đang biến nó thành người câm. Nó nghĩ vẩn vơ. Nhấn số gọi Minh.
Đầu dây bên kia là một giọng nói lạnh lùng..
Cô bé vừa khóc, vừa nấc lên trong điện thoại , cô bé cứ nói mãi , dù đầu dây bên kia đã tắt máy từ lâu..
An nói trong vô thức.. Tiếng cười hoà trong nước mắt khổ sở ghê gớm. Nó có biết là Minh ko nghe thấy? Nó cứ nói ko thôi.. Có những lúc nó bật lên tiếng cười.. Trông nó vừa đáng thương mà cũng thật đáng sợ…
Bất giác giật mình.. Nó ném điện thoại xuống giường.. Ngưng khóc.. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn về tấm ảnh Minh trên bàn học.. Nó mỉm cười ngây ngô.. Minh đang cười với nó đấy thôi.. Nó đưa môi hôn nhẹ vào bức ảnh ấy… Mọi hành động dường như vô thức.
…………
…………
Trên đường đi học về, nó cúi gằm mặt, bước đi chẳng thèm nhìn ai.
BỖNG
– À… MÀY LÀ AN NHỈ? LÂU RỒI CHƯA GẶP MÀY..
Một vài đứa con gái chặn đường nó.. Nó ngẩng mặt lên , trong số 5 đứa con gái đứng trước mặt mình thì nó nhận ra hai con bé tóc đỏ và tóc vàng lần trước đánh mình.. Nó không nói năng gì cả, gằm mặt xuống bước tiếp.. Dường như không để tâm.
Bốp..
Một con bé giật cặp nó lôi về đằng sau.
– Bọn tao đang hỏi chuyện , ai cho mày đi.
– Ko có chuyện gì để mà hỏi cả..
Nó lầm lì đáp lại, rồi lại cúi đầu bước tiếp .
Bốp.
Một con bé giật tóc , lôi ngược nó về đằng sau..lôi vào trong công viên rồi ấn đầu nó xuống..
Thôi rồi. Lại như lần trước.. Nó câm như hến..
Mọi người xung quanh nhận ra điều gì đó, xúm lại nơi đám đông đang chuẩn bị đánh nhau. Tuyệt nhiên không có một ai can thiệp.
– Giờ thì Minh ko có ở đây để giúp mày đâu.. Kêu la vô ích.
Con bé tóc đỏ túm lấy tóc nó rồi tát tới tấp , nó không sao chống cự được.. Rồi cứ như thế, cả 5 đứa con gái xông vào giật tóc, đấm đá , dẫm đạp nó.
Đau đớn nhưng không làm gì được, khóc nhiều quá làm nó mất tiếng. Ko gọi ai được.
Mặt đỏ ửng vì những vết tát và vết cào.. Đau lắm..
5 đứa con gái không tha cho nó.. Nguyên một cái ghế nhựa ko biết ở đâu ra bay thẳng đến chỗ nó. Hốt hoảng, nó đưa tay ra đỡ…
Bốp..
Chiếc ghế nhựa vỡ tan tành còn tay nó chảy máu đau điếng..
Khóc.. Nó khóc.. Quá đau và quá sức chịu đựng của nó.. Minh ơi… Nó lại nhớ đến Minh… Nó lại tin Minh sẽ đến đúng lúc để cứu nó.. Huhu.. Minh ơi.. Những tiếng khóc , tiếng nói phát ra lí nhí trong cổ họng nó..
Những phát tát, những cái đạp thô bạo vận nhằm vào nó.. Uất ức.. Nhục nhã.. Những tiếg chửi rủa vẫn liên tục văng ra.. Nó chỉ còn biết dùng tay để chống đỡ và điều đó càng làm tay nó chảy máu nhiều hơn..
Nó vẫn cứ khóc và gọi tên Minh.. Minh đã từng hứa sẽ luôn ở bên nó mà… Minh đã thì thầm vào tai nó là sẽ luôn bảo vệ nó và ko cho ai làm đau nó cơ mà… Nó càng khóc và càng gọi… Vậy thì Minh đâu rồi.. Sao ko đến..
Giọt nước mắt vẫn chan hoà.. Máu cũng hoà lẫn. Nỗi đau đớn về thể xác ko làm nó gục.. Nhưng điều làm nó gục chính là tâm hồn non yếu.. Minh ơi…
An bị đánh.. Còn thậm tệ hơn trước, người bu quanh xem rất đông , nhưng chẳng một ai vào giúp đỡ nó. Trong đầu nó lúc này văng vẳng tiếng Minh.. ” Anh hứa sẽ bảo vệ An “,” Anh sẽ ko để ai làm An đau”… Nó gục xuống nhưng trong đầu vẫn luôn hi vọng Minh đến với nó ngay lúc này.
– Lui hết ra…
Có một tiếng quát.. Có phải là Minh không? Không phải… Đây ko phải giọng Minh..
Tất cả lũ con gái đều dừng hành động.. Lùi ra đằng sau…
– Các cô ko liệu hồn mà cút đi, hay muốn thân xác ko lết về được đến nhà?
Giọng nói ấy vang lên lạnh lùng. Nó đưa mắt lên. Nam.. Đúng là Nam.
– Ko biến đi nhanh, đừng để người của tôi đến hỏi thăm mấy cô.
Tiếng nói vẫn đều đều. Nam bước tới đỡ nó dậy, người nó yếu quá rồi… Nam siết chặt lấy tay nó.
– Tao đến rồi. Sẽ ko lo bị đánh.
5 con bé vẫn đứng đơ người ngơ ngác, xen chút tức giận.
– Tao ko tha thứ cho đứa nào đụng vào bạn gái tao
Nam nói lớn..
– Chúng mày về đi, và mai sẽ có người lên tận trường để tính sổ chúng mày. . .
Nam nói, nó không đến mức mất bình tĩnh để mà hét to.
– Thì ra là thế.
Một giọng nói vang lên đằng sau. Dường như nhận ra điều gì đấy, An quay phắt người lại. Minh đang đứng đằng sau, mắt nhìn về phía nó và không biểu lộ một chút cảm xúc nào. Trong ánh mắt ấy ko còn là sự dịu dàng…
– Anh Minh..
An toan chạy lại gần.
– Đừng bước đến đây.
Minh lùi về phía sau một bước. Nhìn cô bé xước xát một cách lạnh lùng. Lời nói vừa buông ra làm An sững lại.
– Đó là bạn trai của em, thế mà còn nói nhớ anh? Thế mà còn muốn anh đưa đi chơi? … Thế mà anh tưởng em khóc đấy. Nước mắt cá sấu à?
Minh cười khẩy, nụ cười của sự mỉa mai và lạnh lùng. Nó chết trân nhìn Minh. Minh vừa xúc phạm nó.. Nước mắt cá sấu? Tại sao?
– Ko… Minh hiểu lầm rồi. Không phải thế đâu…
Nó vội vã dùng hết sức gỡ tay và đẩy Nam ra, nó toan chạy lại chỗ Minh.. Nhưng ko, giờ Minh ko muốn gần nó, ánh mắt ấy lạnh lùng và bước chân Minh thì cứ lùi lại.. Nó lại khóc , tiếng khóc nấc tổn thương.
– Minh ơi.. Cho em giải thích..
Nó cố gắng nói, tiếng nó khan đi vì khóc quá nhiều. Nó vốn là một cô gái mạnh mẽ, nhưng tâm hồn thì vô cùng yếu đuối..
Minh ko nói không rằng, quay lưng , lạnh nhạt bước đi.
– Mày thôi đi An. Người ta bỏ rơi mày từ lâu rồi.. Xem cái cách người ta nói với mày đi..
Nam nhìn nó, đôi mắt đầy sự giận dữ, đôi mắt của sự thất vọng.. Và cả đau nữa.. Nam vừa bảo vệ nó và nó sẵn sàng đẩy Nam ra khỏi mình khi nhìn thấy Minh, người đã chẳng còn quan tâm đến nó… Sao mà đau thế… Kẻ này vô tình làm kẻ kia đau và kẻ kia cũng vô tâm khiến một kẻ khác đau nữa… Cái vòng tròn luẩn quẩn sẽ đưa ta đến một kết thúc?
– KO ĐÂU NAM. MÀY IM ĐI , TẠI MÀY…
An quay về phía Nam, nhìn tên bạn căm ghét… Nó có biết , bao nhiêu lần lời nói của nó đang sát thương người quan tâm nó nhất.
– Mày .. Điên rồi An.. Mày quá khổ sở rồi..
Giờ thì Nam nói, nó cố gắng để những lời nói của nó lọt vào đầu cô bạn … Nhưng ko.
– Nam.. Mày đừng xen vào cuộc sống của tao nữa..
Những lời nói phát ra từ An, cậu bạn đứng sững lại, dường như những câu nói đang xúc phạm nó. An coi nó như kẻ thừa thãi xen ngang cuộc sống của nó. Đau. Lại đau. Nam ngửa mặt, tự đưa tay bứt đầu tóc.. Mặt đỏ bừng.. Nam nghiến răng.. Một sự giận giữ..
– Thế thì.. Tao sẽ ko quan tâm đến mày nữa.. Mày hành động như một kẻ điên.. Tao xin lỗi vì làm phiền đến mày… Giờ thì tao bỏ mặc mày An ạ..
Lời nói vừa dứt.. Nam lạnh lùng, im lặng lùi về phía sau.. Rồi quay lưng bước đi ko ngoái lại nhìn nó. Trên quần áo còn nhăn nhúm vết dẫm đạp.. Máu từ tay vẫn chảy ra.. Nó ngồi xuống.. Khóc.. Giờ thì chỉ còn một mình nó.. Làm gì có ai.. Cũng chẳng ai đưa nó vào bệnh viện và ghé vào tai , hứa sẽ bảo vệ nó.. Giờ.. Chỉ có một mình nó thôi..
Nước mắt vẫn rơi.. Người qua đường, chẳng ai ngó ngàng tới …