Chết Rồi Tao Yêu Chồng

Đúng như lời hẹn. Minh đứng đợi An ở cổng trường hòng ko cho An trốn thoát. Ờ thì đứa nào chả thế nghe cái từ hành hạ mà ghê . Mà đứa nào lại hẹn cái kiểu để anh hành hạ em bao giờ. An vừa bước ra , Minh vẫy vẫy tay kiểu như tổng thống thăm dân. Chả để ý cái gương mặt An nhăn nhó như khỉ đột.
– Đi theo anh. -Minh ra hiệu.
– Ơ ơ khoan đã
– Khoan gì nữa? Anh có xơi thịt em đâu.
Minh liếc liếc An mở một nụ cười rất chi là không mô tả được.
– Em sẽ đi cùng anh với điều kiện. Anh không được bắt em làm việc nặng. Ko uýnh em. Ko bắt em làm những việc gây ảnh hưởng đến nhân phẩm danh dự của em. Và đặc biệt ko được đụng chạm thân thể, rờ mó linh tinh, gây ảnh hưởng về thể xác và tinh thần…
Im lặng vài giây, Minh bật cười khanh khách..
– Yên tâm… Anh làm thế nhiều người buồn lắm đấy. Mà anh thì lại rất có lòng thương người … Haha … Mà hình như em xem nhiều phim quá thì phải.
– Xời… Tự tin quá đáng…
An bĩu môi. Cứ làm như mình quan trọng lắm đấy, ngoài cái đẹp zai, học giỏi , thể thao cừ thì cũng chả có gì cả (?!)
Cả hai kéo nhau vào góc khuất sau trườg. Nói là kéo nhau chứ thực ra là Duy Minh kéo. Mà cái góc ấy đẹp thật.. Một vườn hoa nhỏ … An bị hút luôn vào cái khoảnh vườn ấy…
– An. Giúp anh cắt hoa đi..
– Ơ , hoa đag nở đẹp sao lại phải cắt?
– Phải cắt thì cây mới sốg tốt , em ko biết à?
– Vậy à? Thế đưa em cắt..
Lúc này, Minh bỗng sững lại. Trông cô bé thật dịu dàng. Nắng chiều nhạt nhoà vương nhẹ trên mái tóc đen lượn sóng của nó… Đẹp quá!
……
– ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ An ơi là An , đến cắt hoa thôi mà em còn ko biết. Thôi. Để đấy cho anh.
Trời đất ạ, An nó ngây thơ đến mức cắt hoa chỉ cắt mỗi bông. Khổ. An hơi xấu hổ… Khổ thế , sao dạo này số nó khổ thế… Suốt ngày gây nên những oan trái mất hết danh dự… An biết điều, nó đứng gọn ra một góc. Nhìn theo từng chỉ dẫn của Minh.
– Thế này nè An, cắt chỗ non giữa ý, thế mới bó được chứ. Cắt mỗi bông thì em định làm gì?…
An chăm chú… Mà hình như ko phải chăm chú vào mấy bông hoa mà là Minh. Lúc này nó thấy cái vẻ gì đấy rất thân thiện gần gũi… Mỗi lần chỉ Minh đều nhìn lên gương mặt nó rồi cười rất hiền… Ơ… Tim nó lại đập nhanh lên một nhịp thì phải… Ôi… Mặt đỏ lựng lên… Hic. Kiểu gì thế ko biết…
– Cho em này
Minh đưa cho An bó hoa vừa mới cắt. An rụt rè đón lấy…
– Còn sớm, em có thích nghe đàn ko?
– ơ ko.
– Sao vậy?
– Em thích nghe nhạc mẫu giáo và cải lương thôi.
Minh bật cười vớ lấy cây đàn ghita cậu để sẵn ở đấy. ” Anh thử đàn một bài nhé”
” an empty strees,an epty house
a hold inside my heart… ”
– Ơ An! Bỏ cái tay bịt tai ra…
– Ko, em ko nghe , anh hát dở ẹc…
– Dở á? Sao… Anh có lòng tốt hát cho em nghe mà em nỡ phũ phàng bịt tai àk? Sao em dám? … BỎ NGAY CÁI TAY RA… ( này nhá , ai mà được anh hát cho nghe thì phải hạnh phúc lắm đấy )
– kooooo … Còn lâu…
– BỎ RA NGAY!
Minh ra sức gỡ tay con bé ra khỏi tai. ” em phải biết ơn người có lòg với mình chứ?” ” ko. ANH TRA TẤN EM BẰNG CÁI DÒNG NHẠC LOANG LỔ ẤY. Còn lâu em mới nghe” Minh vật cô nhóc , ko sao gỡ tay ra được” Anh buông ra ko em cắn bây giờ..” … ” cắn đi ”
ÁÁÁÁÁÁÁÁÁ quái vật..
Cứ như thế cả 2 chạy uýnh nhau lòng vòng quanh sân trườg… Mãi sau khi đã mệt, mới lấy xe về…lúc ấy đã tối muộn.
* * *
Về đến nhà. An đem hoa ra cắm … Nó bần thần nhìn ngắm hoa… Tự nhiên trong đầu nó luôn xuất hiện hình ảnh của Minh. Cái nụ cười ấy , cái ánh mắt ấy. Cả cái cách Minh muốn hát cho nó nghe… Có gì đó khiến nó xao xuyến , đan lẫn băn khoăn. Tại sao Minh lại muốn nó nghe Minh hát? Minh là hotboy đấy. An càng nghĩ lại càng thấy sao cứ xa vời. Nó nghĩ đến Minh nhiều, giờ thì nó tự công nhận là tần suất nó nghĩ đến Minh hơi nhiều. Có khi nào? Nó đã là …fan của Minh ko? Có khi thế thật… Thì thường các fan hay nghĩ về thần tượng của mình màk.. Rối quá… Thôi. Ko nghĩ nữa.
Phần 1′” : Tao đã có bạn trai rồi nhé.
* * *
______
vâng. Bà con đọc đến đây chắc hiểu thêm được tí ti rồi. Có 2 kẻ đang lên một kế hoạch rất công phu và mờ ám. . .chỉ khổ thân bất hạnh cho cái con bé ở giữa là ko biết gì…
An nằm trên giường . Nó ko tài nào ngủ được, ờ thì nó dạo gần gần toàn suy nghĩ linh tinh, thì ai khác đâu ngoài Minh. Mà con bé còn tồ tẹt đến nỗi cho rằng mình là fan hâm mộ của Minh mới hax chứ. Cụ tỉ là em nó còn vào HỘI NHỮNG NGƯỜI CHẾT MÊ ANH DUY MINH TRƯỜNG THPT X. Hê. Cái này là có nằm mơ em nó cũng ko nghĩ là một ngày sẽ tự tham gia cái hội này. Mà từ trước đến giờ nó có bao giờ có cái khái niệm về mấy anh đẹp trai đâu… Ôi… Chưa đầy một tuần giáp mặt anh Duy Minh mà đã hâm mộ anh ý cuồng nhiệt như vậy rồi . Số là khổ.
Bất giác. Nó bấm số gọi cho Linh
Ôi thôi chết chết , sao lại thế nhỉ, thích á? Trời… Hoá ra thế là thích hả? Mẹ ơi, cái cảm giác thích một người là khó chịu vậy à?? Thôi rồi. Lỡ thích Minh thì phải làm thế nào? Hắn là hotboy đấy… Thôi rồi…
chết tiệt cái lời hát này sao cứ vấn vươg trog khối não phẳng của nó. Mà… Liệu nó thích Minh thật àk? Ôi mà lỡ thích thật thì pkảj làm thế nào?? Thôi rồi lại thêm mấy hôm nữa mất ngủ… Mà Minh liệu có thích nó không? Mà hotboy thiếu gì người thích , chắc gì đã thích mình… ( cái bản tính là rất thích suy diễn) … Hờ… Ngủ đã mai tính tiếp.
. . . . . . . . . . . . . . . .
Vâng . Tiếng chuông báo thức của An đấy cả nhà ạ… Rõ chán… Nhớn bằng ấy tuổi đầu rồi còn thích nhạc mầm non. Ờ thế sao chúng nó bảo ko lớn lên được cũng đúng. Mà giờ ít ra nta cũng lớn lên một tí rồi nhá , cũng biết yêu rồi nhá.(ặc)
thôi giờ là giờ phải đi học rồi… Hơ… Mà mog gặp Minh thế nhỉ? Đấy… Lộ liễu chưa? Mà giờ có Minh ở đây nhỉ? Hờ hờ . Làm gì có chuyện đấy.. Mơ hão huyền.. Anh Minh bên bí thư đoàn trườg còn bao nhiêu là việc ấy chứ… Ổg có mặt ở đây được chắc là lạ.
– Dương An!
Ơ giọng này quen quen.. Nó ngoái lạ sau.
– Ơ Duy Minh… Sao…
Duy Minh đang tiến đến với chiếc xe đạp trắng sữa, vẫy tay chào nó. Ô hay. Sao thiêng thế, vừa mới nhắc đến tên đã xuất hiện. Tên này đúg là.. Đốt nhang muỗi cũng lên.
– Lên xe, anh chở
ơ… Nó ngơ ngác. .. Hic… Xúc động quá..chảy cả nước mắt, anh Minh vừa nói gì ý nhỉ? ” lên xe anh chở” ôi… Trước mặt ta là hotboy và hotboy đag đề nghị ta đi cùng. Ôi. Trời cao trog xanh sươg sớm long lanh mặt nước xanh xanh cành lá rung rinh…
………………………………………
Hai đứa đưa nhau vào trường dưới con mắt của bao nhiêu bé gái , bao nhiêu thầy cô, và dưới con mắt khó chịu của một vài thím khoá trên. Thì đúng rồi, ghen tị là phải, từ trước đến giờ có bé nào có diễm phúc được anh Duy Minh đón đi học đâu, kể cả mấy chị hotgirl đến từ hoa quả sơn. Hêhê. Chả phải nói nó hạnh phúc ( hay bất hạnh) đến nhường nào…
* * *
– Em là An 11b4?
Một chị chặn đường nó . Thôi xog , kiểu này là xog rồi, chắc lại mấy chị bên fan của anh Minh đến hỏi tội nó đây mà..
– Vâng.
– Em là bạn gái anh Minh àk?
– Ơ ko.
Mặt chị gái nọ biến sắc.
– Thế em thích anh Minh à?
– Dạ vâng.
– Thế à? Ko phải người yêu mà em cứ bám riết lấy Minh làm tụi này ngứa mắt. Minh ko thừa hơi yêu em đâu. Em đừng có làm phiền anh Minh nữa. .. Đũa mốc mà chòi mâm son. Minh là hotboy , em đừng nghĩ anh ấy hay nói chuyện hỏi han mà cho rằng anh ấy thích mình. Em nghĩ em có cái gì? Nhìn lại mình đi , vừa xấu xí ( có thật ko?) , lại học hành ko giỏi, xung quanh anh Minh còn nhiều người hợp hơn. Em tránh Minh ra.
Ôi ôi mẹ ơi cái gì ù ù cạc cạc thế , văn chiêu hồn àk? Hơ bà thím này đag tương vào tai nó cái mớ gì thế? Hình như là đe doạ thì phải , ôi. Bỗng nhiên con Linh từ đâu chui ra.
– Xin lỗi bà chị, bạn em giờ phải vô học. Ko có thì giờ mà tám chuyện đâu ạ.
Ngay lập tức , con Linh lôi nó đi . Để lại chị gái mặt đầy phấn ở lại tức bực.
~~~
– Ê mày, vừa bả hỏi mày kái gì đấy?
– Ờ, bả hỏi tao có phải bạn gái anh Minh ko
– Rồi mày trả lời sao?
– thì tao bảo ko…
– Thế sao mày ko bảo là đúng rồi? – con Linh vẻ mặt hơi nhăn lại.
– ơ nkưg Minh có phải bạn trai tao đâu?
– Trời bó tay mày , thế bả còn hỏi gì nữa ko?
– à. Tao có thích anh Minh ko.
– Và mày trả lời là…
– Có.
– Mịa cái con điên. Mày nói thế nó cho mày một bài trường ca bất hủ là phải. Mày có cần thiết phải khai thật là mày thích ổng ko???
– Nhưng tao tkích ổng thật mà…
– hờhờ… Thôi tao chịu thua mày rồi… Ngây thơ quá An ạ… THÔI. VÀO LỚP.
Linh bỗng hét tướng là con An giật nảy mình. Khổ thiệt từ bé mẹ đã dạy là ko được nói dối cơ mà… Hờ… Mà sao tự nhiên nó lại suy nghĩ linh tinh thế nhỉ? Mà kể bà thím nói cũng đúng, nó chả được cái chất màu gì thật… Ờ đũa mốc mà chòi mâm son.. Ờ thì xung quanh Minh còn bao nhiêu chị hơn hẳn nó… Thôi rồi , chắc gì Minh đã thích nó..( đã nói rồi, nhỏ này hay suy diễn lắm)
– An.. Mày tỉnh ngay, đang học mà gục mặt xuống bàn thế?
– Đầu to nên nặng..
– suốt ngày đổ lỗi cho cái đầu to, mày có biết Minh gkét mấy con bé đầu to ko?
– Thế á? Thế tao tỉnh đây.
Vâng . Thế đấy. Giờ cứ nghe đến tên anh Minh là nó nhảy dựng lên. Thề. Nó bắt đầu công khai cái cảm giác thích ra rồi đấy. Nhưng kể nó thích cũng nhanh phết. Mới quen Minh một tuần chứ mấy, thế mà đã bị nụ cười của ảnh đốn gục.. Mười sáu , mười bảy cái tuổi đầu, giờ mới biết cái cảm giác thích nó là như thế nào..
Nghe có vẻ khó tin, nhưng thật ra chẳng có gì khó tin cả, tình cảm teen còn non nớt đến thật nhanh và chẳng hiểu sao lại thế. Đúg rồi, chỉ cần một nụ cười , một ánh mắt ,thế là thích. Đối với học trò .. Thế là đủ.
……….
Đi học về. An đứng sững lại khi nhận ra Minh đang đứng ở cổng trường.. Bỗng quay lưng lại, thấy nó. Minh vẫy vẫy tay cười tíu tít. Gì nữa thế? Minh đang vẫy tay với nó àk? Hình như nhầm. Nó ngó trước ngó sau, ơ làm gì có ai. Mà ánh mắt kia… Thôi đúng là hướng về phía mình rồi… Ôi , nghẹt thở mất , cái nụ cười chết tiệt, huhu, Minh định dùng nụ cười để hành hạ nó đến bao giờ..
– Anh chở về nhé? – Minh đề nghị.
– Ko. Các chị ý hiểu nhầm đó..
Gương mặt An hơi nhăn lại.
Minh im lặng một hồi. Anh nhìn thẳng vào gương mặt nó. Thề, ko cười chút nào, chỉ thấy mặt nghiêm lại. Nhìn chòng chọc vào mặt nó. An hơi chột dạ. Nó gằm mặt, thế này còn đáng sợ hơn, tim nó đập nhanh hơn.. Hic… Sao Minh nhìn nó ghê thế… Mặt nó ngày càng đỏ lên hic
– An , em ko biết gì thật đấy àk?
– Dạ?
– đáng lẽ em phải nhận ra chứ…
– gì ạ?
– Anh… Thích em…
………………………….
Hơhơ… Gì thế? Nó đang nghe cái gì từ miệng Minh thế nhỉ? Ôi… Sao tai lại ù đi , chả rõ câu từ gì cả, vừa Minh nói gì mà có từ “thích” ấy . Từ từ đã…
– Anh vừa nói cái gì ấy nhể?
An chớp chớp mắt. Cái quả mắt của nó mới tội lỗi làm sao. Khổ sở thay giờ thì đến lượt Minh vò đầu bứt tai… Mặt cu cậu đỏ ửng lên..nhăn nhó
– Anh nói là anh thích em…
– Ơ.. Dạ? Gì cơ?
Cốp!
– Á.. Sao gõ đầu em…
– Bắt nta nói đi nói lại thế àk? Dở người. Nói một lần nữa thôi chú ý vào nghe đi…… Anh bảo là… Anh… Thích em..
Mặt đỏ tía tai, Minh khổ sở lắm mới dặn ra mấy cái câu ấy… Trôg Minh thật buồn kười, anh cúi gằm mặt xuống ko nhìn lên mặt nó. Mà con này kể cũng vô tư quá mức. Cứ cố mà cúi đầu xuống để mà nhìn cho bằng được con mắt của Minh…
ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ….bất giác con bé nhắm mắt hét toáng lên…
Cốp!
– Yên lặng , đồ hâm. Muốn chết hay sao mà hét to thế…
Minh gõ đầu nó một cái rõ đau. Cô nhóc thay vì nhăn nhó lại quay ra nhìn chòng chọc vào mắt Minh rồi nở một nụ cười hết sức gian trá
– Anh nói lại câu nữa đi em quên mất rồi… Hihi…
– Muốn sống ko ? Trêu anh àk… Nói rồi. Ko nói nữa.
– Hihi thôi nói lại đi mà… Em nghe chưa rõ.. Hihi.. Nói lại đi mà..
An bỗng nhiên dở ơi là dở, nó đang phấn khích quá mức thì phải. Càng nhìn mặt Minh đag đỏ ửng lên, nó lại cười , mà nụ cười có bình thường đâu… Nó lôi áo Minh cố gắng làm sao để nhìn cho rõ mặt Minh đang nhăn nhó vì ngại.
– À… Em nghe rõ rồi nhé.. Minh bảo Minh thích em.
An nhăn nhở
– Biết rồi thì biết rồi, đồ điên. Nói lắm.
Khôg thể mô tả nổi cái gương mặt Minh lúc, này, ngại quá hay sao mà nói với Minh cứ vùng và vùng vằng. Đièu đó chỉ khiến An cảm thấy thêm buồn cười…
– Vâng điên cũng được, hjhj.
– Khùng lắm. Thế bây giờ… Làm bạn gái anh nhé…
– Ơ … Hơ…
– Hơ gì mà hơ… Nói nhanh…
– Ko biết. Em đi về đây.
Trời ơi. Từ cái gương mặt lúc nãy còn hớn ha hớn hở, con bé ngừng cười… Cúi đầu đáp một câu cộc lốc rồi đi thẳng…
– Ơ An, từ từ đã anh chở về..
An vẫn cắm đầu đi thẳng. Có ai biết là mặt nó đang nóng ran lên. Híc. Bố cha đứa nào can đảm mà đứng yên nghe cái câu và trả lời ngay được. Hic. Nó tránh để Minh ko nhìn thấy cái mặt nó lúc này ,bối rối, ngại kinh… Nửa cười nửa khóc ko xong. Hic… Kể ra thì rõ ràng nó kũng thích Minh kinh lên được nhưng mà đối mặt với cái tình huống này thì…
– Anh Minh nói đùa. Anh Minh sao mà thích em được…
Mặt nó hơi xịu xuống .
– Ơ sao An nói thế. Anh thích An thật mà..
– Minh quen em được có 1 tuần… Sao Minh thích em nhanh thế được…
Minh lặng im. Ko nhìn An, dườg như anh đang suy nghĩ gì đó..
– Anh quen An một tuần, nhưng thích An từ lâu lắm rồi cơ..
– …
– An đừng nói gì, cũng đừg hỏi gì.. Anh thích An từ lúc cách đây 2 tháng. Mà thấy An khó nói chuyện quá… Còn chuyện nhờ An giúp khiêng thùg cũng chỉ là tiếp cận thôi. Còn người đứng sau cái tin đồn trên facebook cũng chính là anh đấy. Anh nhờ Linh…
-…
– Anh cố lấy cớ rủ An đi chơi, vì biết sở thích phog cách ăn mặc của An nên anh liều chọn một bộ khá giốg. . . Ai ngờ bữa đó …
-…
– Vì Linh nói An thích lãng mạn. Anh mua vé xem phim lãng mạn. Ai ngờ An ko thích. Nhưng anh thích lúc An dựa vào người anh ngủ. Trông An như là thiên thần.. Anh đã rất sợ An ko thích đi chơi với anh.. Anh đã muốn đàn cho An nghe , nhưng hình như An ko thích.. Anh luôn cố gắng để An thấy thích anh…
– Em thích anh Minh mà…
An phá tan dòng nói của Minh bằng một câu ngắn gọn. Minh hơi sững lại , bỗng đôi mắt ánh lên một cái gì đấy đầy niềm vui. An ko nói … Nó cúi mặt xuống. Cả 2 đều im lặng đi hết đoạn đường dài…
* * *
Về đến nhà, nó líu la líu lo. Việc đầu tiên là nó ôm mẹ một cái..
– Mẹ yêu dấu hỡi, mẹ chính là ánh sáng của cuộc đời con…
– Con này hôm nay chập mạch àk… Buôg ra tao nấu cơm…
– hjhj..
Nhìn thấy ku em trai nó cũng hôn kái chụt lên má thằng bé .
– MẸ ƠI CHỊ AN BẨN LẮM, CHỊ AN LIẾM MÁ CON…
– thôi chị con lâu lâu mới được bữa đứt dây ấy màk..
Ôi… Hìhì… Thì tại số là nó đang yêu mà…
* * *
(=.=)
tut … Tut… Tut
Ôi. Có nằm mơ cũng ko nghĩ ra đây là sự thực. Minh tỏ tình . Ôi, sao vui thế nhỉ, mai gặp Minh chắc là… Ôi ngại chết đi được. ” anh thích em” ôi, cái câu mang đầy sắc thái biểu cảm ấy cứ tua đi tua lại trog cái khối não phẳng của nó… Lại một đêm trằn trọc đây..
– Mẹ ơi… Chị An vừa đọc tin nhắn vừa cười một mì…..
BỐP
Nguyên cái gối từ chính chỗ An lao thẳng đến mặt thằng nhóc
– Im lặng ko tao uýnh cho dồn răng về một bên bây giờ..
– MẸ ƠI.. CHỊ AN DOẠ UÝNH CON DỒN RĂ…
BỐP!
Một em gối nữa lại tương thẳg vào mặt thằng nhỏ. Nó phụng phịu giận dỗi bỏ đi.
– Sao chị là con gái mà chả hiền gì… Chả như anh Nam..
An hơi giật mình.
– Nam nào?
– Hôm nay lúc chị chưa về có anh gì ý bảo tên là Nam đến nhà mình tìm chị nhưg chị ko có nhà. Anh Nam còn mua kem cko em cơ… Em ứ chơi với chị nữa đâu..
Thằng nhỏ nói xog rồi vùng vằg đi ra ngoài.
Nam àk? Nam nào nhỉ? Có khi nào.. Mà hắn đến tìm nó làm gì?? Thôi, cứ phải hỏi.
tut tut tut.. Ơ… Lại thế rồi… Thằng này thất tình nên bất bình thường thì phải . Ăn nói cứ vùng và vùng vằng … Mà còn bực mình là đúg rồi. Chỉ vì cái tội nghe theo lời nó mà làm hỏng cả mối tình đầu tiên tươi đẹp như tranh vẽ. Ôi. Khổ nhỉ… Mà thôi… Giờ còn lo đến anh Duy Minh đã… Hờ.. Nó bấm số cho Duy Minh
…….
Tuổi trẻ là những ước mơ… Tuổi trẻ là những đam mê. Biết yêu nhưng mãi nói ko lên lời…
!!!!!