Cái bóng bên anh

An là một cô bé ngây thơ học lớp 11,và rồi một ngày mưa cô trú bên cạnh một mái hiên nhỏ,mưa quá to vì vậy dù có đứng nép vào tường cô vẫn bị ướt.Chợt một màu xanh thẳm hiện lên,ngăn cách những hạt mưa không rơi vào đầu cô.Cô bé ngơ ngác ngước lên thì thấy một chiếc ô màu xanh lam đang che cho mình và một người con trai có mái tóc màu vằng nắng đang cầm nó.Cô bé cúi xuống và đỏ mặt khi chạm phải ánh mắt của cậu con trai kia.Một đôi mắt rất đẹp!
– Cảm ơn anh! – Cô nhẹ nhàng cất tiếng.
– Không có gì! – Cậu ta mỉm cười và nói bằng giọng trầm ấm.
– Anh ăn kẹo mút nhé! – Cô bé rút từ ngăn nhỏ ở cặp ra hai cái kẹo mút và đưa cho cậu ta.
– Cảm ơn em! Anh không ăn đâu!
Cô bé rụt tay lại,từ từ bóc kẹo mút rồi ăn,mưa rơi mãi không ngớt và một người ngậm kẹo một người đứng ngắm mưa,họ chỉ đứng cạnh nhau im lặng như một cặp sánh đôi.
– Á! – Cô bé chợt kêu lên xé tan sự im lặng.
– Sao vậy? – Cậu ta quay sang lo lắng hỏi.
– Em sắp muộn học rồi!em phải đi đây! – Cô bé chạy lao ra thì bị cậu ta nắm tay giữ lại đưa cho cái ô.
– Cầm lấy đi!
– Như vậy được không?
– Được! Cậu ấy nhấn mạnh đầy kiên định.
Cô bé vội vàng nhận chiếc ô đó và chạy đi,lên tới xe buýt mà cô cảm thấy trái tim mình vẫn đang đập thình thịch vì đây là lần đầu tiên cô nắm tay một người con trai.Một người con trai xuất hiện trước mặt cô một cách mờ ảo khiến cô không thể nhớ rõ khuôn mặt. Chỉ nhớ được cậu ta có một mái tóc vàng nắng và một đôi mắt đen huyền bí kèm theo đó là một giọng nói trầm ấm như một tiếng đàn du dương. Gợi lên cho cô bao xúc cảm kì lạ và trái tim cô như đang lỗi nhịp với những rung động đầu đời.
Cô hít thở thật sâu để nạp thêm can đảm bước vào lớp học đó.Nó là lớp 11A1 là một trong những lớp chuyên khối A hàng đầu của trường,nơi mà cô chưa bao giờ đặt chân đến.
Bao bỡ ngỡ xa lạ bao trùm lấy cô,tự dưng cô cảm thấy cô đơn buồn bã nhưng đổi lại cô bé lại có thêm một niềm vui từ cậu bạn mới ngồi bên cạnh.

– Cậu có còn nhớ tớ không? Cô bé kẹo mút! – Một giọng nam trầm ấm vang lên kèm theo đó là nụ cười ấm áp như tỏa nắng.
Làm sao cô quên được! Một chàng trai ấn tượng như vậy! Nhưng cô cảm thấy rất ngạc nhiên khi cậu ta bằng tuổi mình.
– Dĩ nhiên là nhớ chứ! Nhưng tớ không biết tên cậu?
– Mình tên Minh Anh,cậu cứ gọi mình là Anh như lúc trước cũng được! – Cậu ta cười tinh nghịch.
– Hứ! Tại lúc đó tớ không biết đấy chứ! Bây giờ cậu phải gọi tớ là chị để đền bù đi!
– Đó là do cậu tự nguyện nha! Tớ có muốn thế đâu! – Cậu ta cười ranh mãnh.
– À! Mà cô bé kẹo mút,cậu tên gì nhỉ?
– Mình tên Hà An! Gọi mình là An cho dễ nhớ.
– Chà! Đúng là có duyên ghê nhỉ??? Tên của tớ bỏ đi chữ H thì ra tên của cậu và ngược lại .Chúng ta đúng là một đôi kẻ thừa người thiếu,ăn ý đó nha!
Hai chữ “một đôi” đã mở ra trong đầu cô biết bao mơ mộng,biết bao sự trông ngóng chờ mong từ mối tình đơn phương thầm lặng.
Tình cảm hai người vẫn luôn tốt đẹp nhưng chỉ dừng lại ở tình bạn,đó không phải là điều cô không mong muốn.Hằng ngày cậu ta luôn tìm ra đầy trò nghịch ngợm để trêu đùa cô,khiến cô bao phen dở khóc dở cười.Vì sau những trò dọa sâu bọ,chuột,rắn khiến cô sợ phát khóc thì cậu ta lại dỗ dành,hát hò,làm trò… khiến lần nào cô cũng phải cười trong nước mắt.
Có lần cô bé đã thức trắng đêm để đan xong một chiếc khăn len màu lam đậm.Đến sáng đôi mắt của cô đỏ hoe nặng trĩu cứ sưng tím cả lên,nhưng đó không phải điều An lo lắng,cô bé chỉ lo không biết làm thế nào để tặng cho Minh Anh.Đến lớp cô chỉ e thẹn nhìn cậu ta mà không nói lên lời có lẽ vì cô ngại,đúng là càng thân càng khó nói.
Cô bé liền lôi nó lên bàn,tháo ra,đan lại,rồi lại tháo.Cuối cùng cô cũng nhận được sự tò mò của Minh Anh.
– Hơ! Cậu đan khăn cho tớ à! – Cậu ta hỏi tỉnh bơ.
– Không…không ! Tớ đan hộ anh tớ. – Cô bé chối quanh và đan nốt những mũi cuối cùng.
– Cậu làm gì có anh mà đan hộ?
– Ai bảo thế! Tớ có mấy anh họ liền.
– Xong rồi đấy hả? Đẹp ghê nhỉ! Còn là màu tớ thích nữa ! Cậu xem tớ quàng có đẹp không? – Cậu ta quàng ngay chiếc khăn vào cổ và tạo dáng cười tinh nghịch.
– Cậu quàng xấu lắm! Nhìn như con khỉ ý! Cô bé nhăn mũi,lè lưỡi trêu cậu ta.
– Ồ vậy à! Thế tớ phải tịch thu chiếc khăn này thôi! Tớ thích làm khỉ lắm! Ha ha!
Trong lòng cô bé lóe một tia sáng hạnh phúc,thực sự là cô rất vui khi Minh Anh thích nó,kế hoạch của cô đã thành công như mong đợi.Nhưng một điều đáng tiếc đã xảy ra phá tan kế hoạch hoàn hảo đó.
– Woa! Chiếc khăn này đẹp quá! Cậu mua hả Minh Anh? –Một cô bé từ đâu lao đến vây lấy cậu ta.
– Không của An đan đấy!
– Thật vậy à! An cũng khéo tay ghê nhỉ! Mà tối nay là sinh nhật bạn trai mình,An để lại chiếc khăn cho mình nha!
-Tớ… – Cô bé ngập ngừng.
– Cậu đồng ý chứ gì! Cậu đúng là bạn tốt của tớ,hihi! Mai tớ gửi tiền nha! – Cô bé kia cười típ mắt rồi cầm chiếc khăn chạy đi.
– Minh Anh! Cậu không thích nó à! Tớ đồng ý cho cậu rồi mà! – Cô bé nhìn cậu ta vẻ trách mắng.
– Không! Do tớ thấy chiếc khăn đó đối với tớ không quan trọng bằng niềm vui của cậu bạn trai kia khi nhận được nó.Chắc cậu ta sẽ vui lắm!
Cô bé thở dài,nằm bò xuống bàn đầy buồn bã.Vì cậu ấy không quan tâm đến cảm nhận của cô chút nào cả.
“ Minh Anh ơi! Cậu là đồ ngốc,đồ đại ngốc! Làm sao cậu bạn kia có thể vui được khi mặt trái của chiếc khăn có thêu tên cậu chứ?”
Rồi đến một ngày tình cảm của hai người trở lên rạn nứt mờ nhạt khi xuất hiện thêm bóng dáng của một cô gái khác.
– Xin chào cả lớp mình tên là Hà An,mình mới đi du học ở Pháp về.Rất mong được mọi người giúp đỡ!
Cô bé chợt thấy lo sợ khi mà bạn mới chuyển vào lớp trùng tên với cô là người xinh đẹp giỏi giang,hơn cô về mọi mặt.Quan trọng hơn hết là cô bé kia cũng ngồi cạnh bên người cô thích.Cô bé đó có khuôn mặt dễ thương,xinh xắn và cách nói chuyện cuốn hút khiến cho mọi người ai cũng yêu mến,trong đó không ngoại trừ Minh Anh.Hai người có cái tên y hệt nhau nhưng cô bạn kia luôn được gọi đầy đủ là Hà An còn cô chỉ có một chữ An cộc lốc.Dần dần cô cảm thấy mình bị lãng quên bỏ rơi theo thời gian,nhưng cô chỉ im lặng ngắm nhìn từng khoảnh khắc vui vẻ của Minh Anh bên cô bạn mới mà đáng ra người đó phải là cô.
– Cậu có biết gì không? Minh Anh đang tỏ tình với Hà An ở hành lang đằng kia đấy!
Câu nói đó như một tảng đá lớn đè lên đầu cô khiến cô choáng váng,đôi chân mềm nhũn như không thể đứng vững,toàn thân cô tê dại không còn một cảm giác.
– An à! Cậu mau đến đó đi! Hãy nói hết với Minh Anh về tình cảm của cậu,không thì cậu sẽ mất cậu ấy đấy!
An chỉ im lặng,trong đầu cô bé là một màu trắng trống rỗng,đôi chân cô kiệt sức không thể bước đi.Và cô bị cô bạn kia lôi đi,đến cái nơi mà cô phải chứng kiến cảnh tượng đau lòng nhất.
Minh Anh đang ôm một bó hoa hồng nhung tươi thắm và từ từ quỳ nhẹ trước mặt Hà An,cô bé ấy rất bất ngờ trước hành động của cậu ta.
– Hà An à! Cậu làm bạn gái tớ nhé! – Giọng cậu ta cất lên đầy sự ấm áp ngọt ngào và ánh mắt chan chứa niềm chân thành,hi vọng.
Trong lòng An như có sóng cuộn trào đến cồn cào,cổ họng cô nghẹn lại,đôi mắt trở lên cay xè,nước mắt cứ trực tràn ra.Cô cắn chặt môi dưới gần như chảy máu để ngăn những tiếng nấc nghẹn nghào không phát ra,bàn tay bé nhỏ khẽ nắm chặt lại.
– Đồng ý đi! Đồng ý đi!
Tiếng hò reo cổ vũ của mọi người xung quanh và đôi mắt chân thành của Minh Anh dường như khiến Hà An cảm động,cô bé ấy đưa đôi tay lên che miệng và đôi mắt long lanh như sắp khóc.Minh Anh đưa bó hoa lên cao hơn.
– Hà An à! Làm bạn gái tớ nhé! – Vẫn một phong thái như cũ và có lẽ cậu ta đã làm cô bé kia cảm động đến xiêu lòng.
Cô bé ấy từ từ cúi xuống đón lấy bó hoa,nhưng rồi cô ấy chợt dừng lại.
-Xin lỗi cậu! Hoa thì tớ có thể nhận nhưng làm bạn gái của cậu thì không thể được! Bởi vì tớ có bạn trai rồi.
Khuôn mặt của Minh Anh từ từ biến sắc sang một màu trắng bệch rồi tím ngắt.Cậu ta đứng lên,hai cánh tay buông thõng xuống,bó hoa rơi xuống một cách phũ phàng làm cánh hoa rơi ra lả tả.Hà An lạnh lùng bước đi,đám đông cũng tản dần chỉ còn lại An và cậu ta.Bao niềm tin và hi vọng trong lòng Minh Anh như sụp đổ, đôi chân của cậu ta khựng xuống và bàn tay thì cố nắm chặt lấy lan can,mái tóc dài màu vàng trũ xuống đầy tuyệt vọng.
Trong tim An chợt đau nhói lên như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào vậy.Cô đau đớn gần như nghẹt thở.Nước mắt kìm nén trên đôi mi nặng trĩu trào ra rơi xuống lã chã…
“Thà để cho cậu ở bên cạnh Hà An chứ tớ không muốn cậu phải đau khổ như thế này!”
Cô bé nhẹ nhàng bước tới đứng bên cạnh Minh Anh như một cái bóng thầm lặng…
Một thời gian sau.
Tình cảm của Minh Anh và An đã quay về gắn bó như trước nhưng họ vẫn có một bức tường vô hình ngăn cách đến tình yêu.Cô bé Hà An đã chia tay bạn trai cũ và luôn cảm thấy có lỗi với Minh Anh.Còn cậu ta vẫn rất quan tâm đến cô bé đó,chỉ còn An luôn lặng thầm đứng giữa hai người họ.
Có một việc trùng hợp đến kì lạ! Là sinh nhật của hai cô bé đó lại chung một ngày.Tuy nhiên cả lớp chỉ nhớ đó là sinh nhật của Hà An.Cô bé được tặng bao nhiêu là hoa và quà bọc xinh xắn,còn An thì không có gì cả.
Đúng lúc náo nhiệt nhất,ngoài cửa lớp,có một người giao hoa bước vào.Ông ta ôm một bó hoa hồng tươi tắn và đọc to tấm thiệp nhỏ đính kèm:
– Ai là Hà An nào? Mời ra kí tên nhận nhé!
Mọi người ồ lên đầy sự ngạc nhiên trước bó hồng rực rỡ.Sau khi kí tên,cô bé Hà An đặt nhẹ nó lên bàn và lòng đầy thắc mắc khi không có tên người gửi.Cả lớp xôn xao hẳn lên,và đầy ánh mắt ghen tị hướng về phía đó.Cô bé quay sang Minh Anh đột ngột hỏi:
– Bạn muốn làm mình bất ngờ,đúng không?
– Bạn nói gì cơ? Tặng hoa ư? Không…Mình không gửi nó!
Hà An vặn các ngón tay,bối dối.Nhưng chỉ chốc sau,cô bé lại trở về trạng thái vui vẻ.Riêng chỉ có An vẫn suy tư điều gì đó có lẽ cô bé cảm thấy tủi thân,đôi mắt cứ lao xao lay động.Cô muốn về nhà sớm một chút,nhưng bàn chân cứ rung lên.Tìm một ghế đá khuất,cô ngồi xuống chợt thấy những giọt nước mắt rơi lã chã xuống tay.Cô bé nghĩ mình thật ngốc khi đặt hoa ở cửa hàng mang đến cho chính mình.Cô tự thấy mình mờ nhạt,và ao ước được chú ý bằng một bó hoa rực rỡ.Nhưng để làm gì cơ chứ!Trong khi mọi người có ai để ý đến cô đâu! Kể cả cậu ấy.
Về đến nhà,An không ăn uống gì cả,cô bé leo luôn lên phòng,đắp chăn giả vờ ngủ.Bố mẹ An tưởng cô học hành mệt mỏi lên không muốn làm phiền,nhưng đối với cô bé đó là sự thiếu quan tâm từ gia đình.Sinh nhật cô cơ mà!Vì sao không ai nhớ đến vậy?
Chuông điện thoại chợt reo lên.Có lẽ là cô bạn thân của An lại điện tới hỏi bài.
-Tớ mệt mỏi lắm! Để lúc khác chúng mình nói chuyện nha! – Cô bé buồn bã,lau khô nước mắt trên mặt.
-Vậy à! Thế cậu nghỉ cho sớm để mau khỏe nhé! Tớ chỉ muốn gọi để chúc mừng sinh nhật cậu thôi! – Vẫn một giọng nói ấm áp từ cậu ta.Khiến cho cô bé đủ để nhận ra đó chính là Minh Anh.Câu nói của cậu ấy như những tia nắng sưởi ấm trái tim An.
-Cậu nhớ sao? – Cô bé như lặng đi.
-Từ tuần trước cơ! Mình còn chuẩn bị quà nữa nhưng trên lớp đông quá nên…Mà cậu xuống nhà đi! Mình đứng dưới cửa nhà cậu nè!
Cô bé vội choàng dậy,bật tung cửa sổ,thấy cậu bé ấy đang đứng trước nhà mình giơ tay lên vẫy và cười tinh nghịch.
Cô bé đứng trước mặt cậu ta mà cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.Cậu ấy mặt một chiếc áo khoác thể thao phong cách,mái tóc vàng bồng bềnh đung đưa theo làn gió,tay cầm một bó hoa trái tim xếp toàn bằng kẹo mút.Và trên cổ quàng một chiếc khăn len.Một chiếc khăn màu lam đậm.
-Minh Anh! Chiếc khăn đó là…
-Đúng! Nó là do cậu đan để tặng tớ! Tớ thật là một thằng khờ,một thằng khờ nhất thế giới khi không nhận ra điều đó sớm hơn! An à! Cho tớ xin lỗi.
An im lặng vì không thể nói lên lời,trong tim cô tràn ngập sự hạnh phúc vô bờ,chỉ còn từng giọt nước mắt cứ lăn dài trên má.
Minh Anh từ từ bước đến lau nước mắt cho An.
-Đừng khóc nữa An! Cậu đã khóc vì tớ quá nhiều rồi! Từ nay tớ không muốn nhìn thấy cậu khóc nữa đâu! Trông Xấu xí lắm! Phải cười như tớ đây này! – Cậu ta cười tươi và véo má mình ra làm trò,trông rất ngộ nghĩnh.
– Đồ khỉ xấu xa! – Cô bé cười trong nước mắt.
-Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu đây! – Cậu ta ngừng cười, đứng thẳng tỏ vẻ nghiêm túc.
Đôi mắt của An còn đang ngơ ngác thì Minh Anh từ từ quỳ xuống trước mặt cô và đưa bó hoa kẹo mút lên cao.
– Cô bé kẹo mút à! Cậu làm bạn gái của tớ cả đời nhé!