Búp bê quỷ – Tác Giả Hitsuki

Đã bao giờ bạn chơi đồ chơi như kiểu siêu nhân hay búp bê chưa,mình nghĩ là đa số rồi phải không!!! Và hôm nay mình xin đăng 1 câu truyện nói về thứ rất đỗi bình thường này do chính mình được trải qua.
Mình sinh ra và lớn lên trong gia đình cũng thuộc dạng khá giả(trong làng), nhà 2 tầng khá to.Miêu tả sơ qua căn nhà:nhìn từ cổng vào là thấy bộ bàn ghế để tiếp khách và cái ti vi. trên cái tivi là bàn thờ(dạng kiểu hình chữ u ngược ý) để thờ các cụ nhưng mà ko treo ảnh, nhiều khi mình còn chẳng biết thờ ai nữa.Đi sâu vào trong là phòng ngủ của bố mẹ mình và phòng ăn nối liền với nhà tắm,wc,…đấy là tầng 1,còn tầng 2 là phòng của mình và em gái(nó mới 8 tuổi),ở đây có cả ban công khá rộng(chật tầng 1 mà thừa tầng 2)em mình nó hay trồng hoa cảnh,nghịch linh tinh.Có cả cái laptop với ti vi to tướng nên về phát là chúi mũi trong nhà cả anh lẫn em chả đi đâu cả.Câu truyện bắt đầu từ lúc mình nghỉ hè( đại học y năm 2),trên thành phố chả có gì vui nên mình về quê chơi với thằng bạn thân,nó giục mãi.À nhắc mới nói bố mẹ mình toàn đi công tác nên chẳng có mặt ở nhà nhiều,1,2 tháng về 1 lần thôi nên ở chung với mình có dì mình nữa( chứ mình đi học ở thành phố ma nuôi con em à :)).),tiền thì mỗi tháng đều đặn gửi cho mình lúc 6tr lúc 8tr nên cũng khá thoải mái.Về nhà xong mình chỉ muốn nằm im ở nhà luôn cho rồi,có máy lạnh ra đường làm gì cho mệt,tay ôm con gấu của đứa em lăn ra ngủ,nó mua nhiều lắm mà mua xong toàn để xó.
-Anh Hải ơi đi chơi cùng em đi-đang ngủ ngon em gái mình ra phá,định càu nhàu nhưng thấy tội nghiệp nó quá,1 năm về có vài lần nên lồm cồm bò dậy mặc quần áo dắt tay nó đi, mà đi chả biết đi đâu nên ra cái chợ gần nhà chơi,dắt nhau 1 hồi cuối cùng nó đòi mua búp bê,ừ thì mua.Mình dẫn đi xung quanh để tìm,cuối cùng cũng tìm được rạp hàng bán cả siêu nhân,búp bê,đồ chơi,…
Rạp hàng chả có gì bắt mắt,nằm lại ở chỗ góc khuất nữa nên chắc ế ẩm lắm.Không hiểu vì sao đến đây mình rùng mình 1 cái và lạnh từ đầu đến chân mặc dù không có gió(giống như rùng mình lúc ae đái ý,nói bậy tí).Và khi nhìn thấy con búp bê mình có cảm giác rờn rợn nhưng không biết diễn tả thế nào,chẹp miệng cho qua truyện.
-Có ai ở nhà không-mình gọi to nhưng không ai trả lời,gọi to vài cái nữa nhưng vẫn ko trả lời còn con em mình cứ nhõng nhẽo,bực mình quá mình để 500k và kẹp vào chỗ đấy xong cầm con búp bê về,tuy hơi tiếc nhưng không hiểu sao mình cứ có cảm giác muốn đi thật nhanh ra chỗ đấy. Đến nhà mình chào dì rồi bế em mình lên phòng,lên tới nơi mỗi ngươi 1 việc,mình xem phim còn nó nghịch linh tinh
-Cái gì đây anh-nó lôi ra 1 tờ giấy màu vàng có những hình gì đấy loáng thoáng là hình người với hình gì gì ý,phần vì mê phim nên mình trả lời
-Cái linh tinh,vứt đi
-nhưng nó nối luôn với con búp bê rồi
-Thế xé luôn cũng được-thế là xoạch 1 cái và cái tờ giấy đã vào thùng rác,từ lúc đấy mình có cảm giác có ai nhìn chòng chọc vào người mình,mồ hôi tuôn ra(cái này vì mình ngại chỗ đông người nên ai nhìn mình lâu là mình chảy mồ hôi ngay).
-Hải ơi Nhi ơi xuống ăn cơm đi các con-dì mình gọi xuống ăn cơm,mình dạ rồi bảo em mình xuống trước còn mình ăn sau, tắm cái, chảy nhiều mồ hôi quá.Trong lúc tắm mình vẫn cứ có cảm giác ai nhìn chòng chọc khó chịu cực kì, quay đầu lại chả có ai cả nhưng khi nhìn vào gương mình thấy bóng mờ mờ sau mình nhưng không rõ lắm tại hơi nước bốc lên. Mở cửa ra mình trượt chân đập cả đùi vào tường,thốn đến tận lỗ rốn.Nhìn lại hoá ra giẵm phải con búp bê,tức quá mình chạy xuống:
-Nhi,sao em chơi xong bup bê không cất làm anh ngã tím chân này.
-ơ đâu có em chơi xong cất lại vào tủ rồi mà-em mình trả lời,mắt không có gì là giả dối.
-thế đây là cái gì-mình kéo lên tầng chỉ vào chỗ cửa phòng tắm nhưng chẳng có gì cả.
-Cháu cứ lấy cớ để mắng em chứ gì, không được làm thế nhá,làm gì có gì-dì mình vọng lên,mặt ngớ ra tại vì rõ ràng con búp bê ở đây mà chạy mất rồi,chả lẽ nó biết đi.Tìm nó xem ở đâu thì mình thấy nó ở tủ sách,nhìn chằm chặp con này 1 hồi mình có cảm giác đồng tử con này di chuyển,cảm giác sợ len lỏi chạy qua,mình phi từ tầng 2 xuống với tốc độ cực nhanh,cảm giác bị nhìn lại xuất hiện nhưng không còn tức giận nữa mà chỉ còn sợ hãi.Ăn xong mình không dám lên phòng,con em mình vẫn vô tư như thường,chả lẽ tối xin ngủ với dì 🙁 . Xem ti vi đến 11h đêm vì đám muỗi đốt nên mình liều lên ngủ luôn,thấy con em đã ngủ rồi.Bật đèn ngủ lên và đắp chăn kín đầu,không có gì xảy ra và mình từ từ thiếp đi…..
Bỗng mình tỉnh dậy vì có tiếng xì xầm của ai đó,hé hé mắt ra thấy chẳng có ai bên cạnh cả…mà khoan…em mình đâu,mình hoảng hồn bật dậy sờ điện thoại:2h17 sáng,tiếng xì xầm vẫn diễn ra,lấy hết can đảm mình đứng dậy bật điện và đi theo tiếng âm thanh,hình như nó ở…nhà tắm tầng 2,mình rón rén bật hêt điện lên và ra phòng tắm,càng đến gần mình càng nghe rõ tiếng em mình đang trò truyện với ai đó
-Nhi???-mình gọi tên nó,nó đang ngồi trong phòng tắm với tư thế quay lưng về mình và ngồi xổm,đầu rũ xuống.Nghe mình gọi nó giật mình nhưng không quay lại,mình đặt vào vai nó lay lay,đầu nó chuyển động và quay 180 độ, mắt em mình sòng sọc,thấy toàn lòng trắng,vành mắt thâm đen và đỏ trông rất ghê, nước dãi chảy ra.bỗng nhiên nó cắn vào tay mình làm mình rú lên,cả dì mình cũng dậy theo,dì mình chạy vội lên thấy tình trạng 2 đứa như thế vội kêu
-Ối làng nước ơi…cứu thằng cháu tôi với-lời nói kèm hành động,các nhà xung quanh lần lượt bật đèn chạy sang nhà mình,dì mình thì khóc lóc nhìn em gái mình,tay mình nó vẫn cắn không buông,máu càng ngày càng chảy nhiều mà vết nhỏ tí.Hàng xóm bu đầy,mấy thanh niên to xác ra kéo mình nhưng kiểu gì cũng không ra mà càng làm rách thêm(người em mình đã quay lại cùng phía với đầu),vết đau chảy đầy máu.
Bỗng 1 ông già khoảng 70 71 gì đó chạy vào cầm cành dâu quất liên tục vào ngươi em mình,nó nhìn ông này dữ tợn và rít qua kẽ răng
-mày …sống …không …yên …đâu- rồi nó đẩy ông này 1 cái,không hiểu sao nó đẩy nhẹ mà ông này bay vào tường đập đầu chảy máu ngất,người dân hô hào đưa đi bệnh viện,còn con em mình lên cơn co giật rồi ngất theo.Nó đổ xuống để lộ con búp bê đang cười man rợ.Ai cũng rùng mình khi thấy nó cười vì có cảm giác ghê rợn.
-Quỷ cái chết rồi sao vẫn không tha cho người ta-1 Bác trai chạy vội vàng tới tung bùa vào con búp bê,nó rú lên đau đớn.
Bỗng một anh thanh niên mắt trợn lên đấm cho ông này 1 phát,không đỡ kịp nên ông này bay cả răng ngã xuống còn con búp bê cười ha hả Dữ tợn.
-âm binh phương nào mau mau tới giúp-ông này lầm rầm khấn(theo lời kể người khác tại mình chảy máu ngất rồi ^_^),ngoao 1 tiếng con mèo đen từ đâu chạy tới xù lông nhìn con búp bê, ông này nhanh tay ném cái bùa vào con bup bê,con mèo thấy thế cũng chạy vào cào vào con búp bê,con búp bê:
-Tao..hận lũ..chúng..mày,.chưa xong..đâu.áaaaaaaa-nó cắn mạnh vào con mèo và giật ra 1 mảng thịt,con mèo kêu thống khổ nhưng vẫn cào rách đầu con búp bê,sau đó nó càm con búp bê chạy,người ta đưa mình và em mình lên viện.Sáng hôm sau bác trai kia vào và nói sự việc:Con búp bê đấy là con quỷ định cướp xác em mình,chỉ cần đến 3h sáng là nó sẽ được xác và không cần sợ âm binh,quân địa ngục nhưng may mình phát hiện ra kịp thời và gọi kịp.Còn ông này hồi xưa là pháp sư nhưng theo thời đại càng ngày càng ít mê tín nên bỏ nghề tại vì nhiều thầy dỏm, thầy vip thì ẩn danh.Con mèo là âm binh phái bắt con quỷ nhưng thực ra là người lính,người trần chỉ nhìn thấy hình dạng con mèo đen.
Ông bác đi rồi mà mình vẫn phân vân,con búp bê nguồn gốc từ đâu và cái quán ở đâu ra vì khi mình trở lại đấy chỉ có 1 cái mộ đã cũ mọc đầy rêu…..