Buông

Author: Cat tk

Disclaimer: Chỉ có thể là dành riêng cho họ

Pairings: Yoonsic

Rating: PG – 13

Category: Sad

Status: ngày dài mưa lê thê đêm hay tự kỉ

BUÔNG

– Cõng sica đi – nhoẻn miệng cừơi

– Không làm sao mà, đi bộ cho khỏe người – cười

.

.

.

– Đậu đại học rồi yoong a~….giỏi chưa? Thửơng đi…đậu rồi này – cái giọng chen chét lãnh lót như chú chim sơn ca cứ vọng xung quanh ngôi nhà

buong_tay

– Mình không biết thưởng gì cả mà lúc nãy có donghae gọi cho sica đấy- vẫn thản nhiên ngồi lật từng trang sách

.

.

.

Jess mình thích cậu – đứa nhóc 5 tuổi lóng nhóng nói mỉm cười tươi

.

.

.

Bóng người lẻ loi đứng giữa khoảng sân rộng trước muôn vạn vật đang tĩnh lặng dần trôi.

CTN

FULL

– Yoong…

– Chuyện gì ? – bình thản

– Cõng sica đi – nhoẻn miệng cừơi

– Không làm sao mà, đi bộ cho khỏe người – cười

– Đi mà~ yoong~….đi mà một lần thôi – nũng nịu

– Vậy thì lên đi – khuỵa gối

trời nắng tươi ấm, ngày mới cho một tuần mới của tháng 7 mùa phựơng đỏ. Hai cô nhóc học sinh cuối cấp 3 đèo nhau trên con đừơng trãi đầy cánh hoa phựơng đỏ thắm dứơi ánh nắng dịu hiền. Chuyện tình của đôi gà bông thuở cấp sách đến trừơng. Một tình yêu trong sáng và hồn nhiên của lứa tuổi chớm nở hoa. Những cái nũng nịu đòi quà bánh, những dáng vẻ dễ thương muốn ai đó cưng chiều. Lại một kỉ niệm đẹp đựơc khắc sâu vào tâm trí của hai con ngừơi bé nhỏ đang dần khuất bóng sau hàng cây cao to chắc khỏe ngàn tuổi.

.

.

.

.

– Đậu đại học rồi yoong a~….giỏi chưa? Thửơng đi…đậu rồi này – cái giọng chen chét lãnh lót như chú chim sơn ca cứ vọng xung quanh ngôi nhà

– Mình không biết thưởng gì cả mà lúc nãy có donghae gọi cho sica đấy- vẫn thản nhiên ngồi lật từng trang sách

– Yoong~….đi mà…đi mà yoong~….thửơng…. – đôi mắt chớp chớp cái mỏ cứ chu chu

– Mình phải tìm việc, cậu gọi lại cho bạn đi – cậu mỉm cười xoa đầu cô rồi bỏ đi

– Yoong~ đi mà….đi đâu vậy? mở cửa cho sica vào với – vẫn đập cửa liên hồi rồi bất chợt một nụ cừơi nửa miệng đựơc nở trên gưong mặt nham nhỡ kia.

– 1…2…3….vào đựơc rồi nè – cô cừoi nức nẻ rồi sau đó là

– AAAAAAAAA……..- đỏ mặt quay đi, miệng cừoi mỉm mỉm đang mê mẩn hồi tửơng về thân hình lúc nãy

– J.E.S.S.I.C.A….. – đỏ mặt và khó xử

– Mình không thấy gì đâu, đừng có la hét nữa. Mới nhìn tí mà làm gì ghê lắm – cô lè lữơi trêu đùa

– JESSICA… – hắn giọng rồi mặt cô dần đỏ hồng

– Biết rồi không thấy gì mà, giờ đi thôi – vội kéo con ngừơi khó tính kia đi nahnh kẻo lại đổi ý

Một môi trừơng mới, rộng và sâu hơn đang chào đón 2 cô gái bứoc vào. Một ngữơng cửa của bậc thang cuộc sống, king nghiệm trao dồi đựoc nâng cấp thêm một bậc cao hơn. Tình cảm giữa cả hai lại thêm siết chặt hơn, sợi dây tìn bạn liệu có thể giữ đựoc hay dần sang một mối duyên gọi là tình yêu. Những thân mật trứơc kia liệu sẽ phai mờ hay là tạo thêm sự sâu sắc. Những sóng gió thử thách liệu sẽ đến với họ hay nhàn hạ như bây giờ. Không có gì có thể biết trứơc đựơc, sẽ thế nào? Ra sao? Có yêu nhau không? Đó vẫn là môt dấu chấm hỏi dành cho cả hai. Mùa hè “cuối cùng” cho tuổi hồng thời học sinh còn ngây dại đùa vui rộn ràng.

.

.

.

.

– Yoong~ à…không đựơc cùng lớp rồi, buồn chết mất thôi – cô nàng nài nỉ ỉ ôi vì lí do không đựoc cùng lớp

– Vẫn gặp nhau sau giờ học và cùng chung ktx mà – nhìn cô rồi cậu mỉm cười

– Nhưng trong lớp mình không biết ai cả, không thích chút nào đâu – cái mỏ cứ chu chu như trứơc (tật xấu không bỏ đựơc ) cô nàng ngồi ôm chú chó bằng bông tức tối, cấu xẻo gấu bông đáng thương.

– Không thích lúc đầu thôi nhưng sau đó sẽ về đến phòng vui mừng kể hết mọi chuyện trên lớp, nào là quen bạn mới, nào là tính họ thế nào? Thầy cô thế nào? Tiết học ra sao…v..v..v…hiểu quá cái tính của cậu mà trước lạ nhưng quen thì rất nhanh – cậu lại cười rồi gấp cuốn sách lại

– Cậu…tại sao lại xa lạ với mình vậy, cậu đã thay đổi rất nhiều – cô nhìn cậu đôi mắt buồn rượi

– Mình không thay đổi chỉ cậu mới thế thôi mình vẫn vậy, ngủ đi khuya rồi – nói rồi cậu lại nở nụ cười

– Cậu đã quá khô hốc với mình, cậu không còn là cậu nữa. Điều đó làm mình thấy khó chịu – cô trèo lên giường nằm gương mặt đã nhỏ lệ

Một hạnh phúc tưởng như là cứ thế nhưng xem ra nó chỉ dừng tại đó. Một tình bạn tốt đẹp, một trái tim lặng thầm và một trái tim hồn nhiên.

– Jess mình thích cậu – đứa nhóc 5 tuổi lóng nhóng nói mỉm cười tươi

– Ai cho cậu được quyền thích mình khi chưa có sự đồng ý của mình hả? – cô bé đối diện ra vẻ bực bội, bậm môi.

– Thế giờ cậu có thể cho mình quyền thích cậu không? – vẫn mỉm cười nhìn cô bé đối diện chờ câu trả lời [5t mà khôn lỏi ha?]

– Cũng được nhưng cậu phải mua kẹo cho tớ – sao hồi suy nghĩ đắng đo, bức rứt, đau đầu mỏi tay vì xoe xoe vạt áo thì cũng gật đầu

– Mình sẽ mua kẹo cho cậu, cả giỏ luôn nha. Đi mua kẹo nào – nhóc vui mừng cười tít con mắt nai tròn xoe

– Đi nhanh đi cứ léo nhéo theo bực chết đi được – cô lôi xệt nhóc đi cho nhanh cứ vừa đi vừa luyên thuyên đủ điều làm cô bé bực bội.

. . .

– Sica a~ đi cắm trại đi…yoong mua đủ đồ hết rồi nè

– Mình hẹn đi blowing với donghae rồi xin lỗi cậu – cô bố rối

– Hay em cứ đi với bạn đi lần sau cũng được – anh đi quay đi

– Không được! Em hứa với anh trước mà như thế là mất uy tín. Xin lỗi cậu nhưng mình đã lỡ hứa với donghae oppa rồi – cô vô tư, lúc đó còn quá nhỏ để cô hiểu thế nào là tình cảm

– Cũng được cậu cứ đi đi – không phủ nhận mình đang thất vọng nhưng cậu cũng cố gượng nở một nụ cười. Dù hơi giả tạo cứng cỏi nhưng vẫn để lộ vẻ mặt buồn thĩu của mình

– Mình đi đây. – nụ cười của cô không đơn địu nhưng đã làm tim cậu vừa nhói vừa đau.

– Cậu không hiểu cõi lòng mình, con tim mình đã thao thức vì cậu, rộn ràng vì cậu và cũng đau đớn vì cậu nhưng xem ra mình chỉ là một con cún con chạy theo người chủ vô tâm. Cậu mỉm cười với mình, con tim mình lỗi nhịp hạnh phúc. Một chút quan tâm của cậu khiến mình ngất ngây vì vui sướng hạnh phút. Nhưng hạnh phút mà cậu trao chỉ dừng lại ở một khoảng ngắn ngủi rồi mất dần, những câu nói vô tâm của cậu làm mình lại suy nghĩ, bận tâm về những gì mình đang trao cho cậu liệu có phải quá dư từa đối với cậu. Mình nhiều khi đã muốn từ bỏ nhưng đôi khi ông trời lại thích trêu đùa kẻ si tình như mình. Những tin nhắn hỏi thăm, lo lắng đơn giản lại kéo phặt mình về trạng thái ban đầu, mình không thể buông được thả cũng khó khăn. Mình điên vì cậu và cũng ngu si vì cậu, tâm trạng thấm thóp lo âu liệu cậu ấy có thích mình không hay là chỉ là trống vắng một ai đó đi cùng nên cậu mới hỏi thăm mình rủ mình đi đâu đó đỡ buồn chán.Không dám hỏi cậu nên đành nhìn cậu dễ dàng buông lơi nhìn cậu đi bên người khác một cách thản nhiên.

Bóng người lẻ loi đứng giữa khoảng sân rộng trước muôn vạn vật đang tĩnh lặng dần trôi. Ánh nắng ban chiều tà cũng dần rợm bóng tán cây che bóng mát cũng dừng đung đưa chuyển sang một màu áo khác của bầu trời. Những cơn gió đêm đang dần xuất hiện và chiếc bóng lẻ loi vẫn đứng với một nụ cười gượng chưa thể hòa tan cùng với mâu thuẫn lẫn trộn nơi lý trí và con tim.

. . .

– Cậu đỡ mệt chưa? Có khát không mình đi mua nước nha – cậu mỉm cười nhìn cô

– Cũng hơi, cậu đi mua đi mình ngồi đây đợi. Hôm nay nhiều người đi chợ tết quá cứ tưởng đi sớm là không nhiều người ai ngờ cũng đông đúc trật kín người như vậy.

– Uhm, mình đi mua nước cậu ngồi đây đợi đi – cô ngồi đợi một lúc

– Sica!? Em cũng đi mua đồ tết sao?

– Anh cũng đi mua đồ tết ở đây sao? Thật trùng hợp – cô cười tươi khi gặp được bằng hữu

– Sica nước nè – cô cầm lý và vô tình lãng quên cậu tiếp tục trò chuyện với chàng trai

– Sica mình về thôi còn dọn dẹp nhà nữa – cậu cố nhỏ tiếng nhắc nhở vì đã đứng nhìn hình ãnh thân thiết của cả hai nửa tiếng đồng hồ dưới trời nắng chói chang trên tay còn xách cả đống đồ nặng trịch

– Về chi sớm ngày sao rồi dọn lâu rồi mình chưa gặp siwon oppa để trò chuyện thêm tí – cô hồn nhiên trả lời không nhìn thấy cái cắn môi nhẹ của cậu

– Hay là mình ra quán nước kia nói chuyện đi ở đây nắng nóng quá – anh ta đề nghị

– Hay cậu về trước đi tí siwon oppa chở tớ về – nói rồi cô và anh ta bỏ đi

– Cậu có cần phải vô tư như vậy không? Con tim tớ lúc này đau lắm sica à, mình không thể cứ giả ngơ ngẩn mãi được. Con tim mình không cho phép nỗi đau nào thêm nữa cảm xúc ghanh ghét chua cay cũng đã đủ. Mọi thứ cảm giác của mùi vị tình yêu tớ đã thấu cả. Có cần phải tự tay giết chết con tim mình không. Cứ như ai đó cho tớ một viên kẹo nhưng là viên kẹo cay ngọt. Ngọt trước rồi sau đó cái cay đắng lại bao trọn vị giác quanh miệng, cuối cùng tan dần dần rồi vẫn chỉ còn mãi vị đắng với chút hương ngọt. Vừa thèm muốn một viên nữa vừa sợ cảm giác đắng buốt nơi đầu lưỡi.

Vẫn bóng dáng lẻ loi đơn độc lê bước rời khỏi nơi đông vui của chợ tết để đến ngồi chờ chuyến xe bus vắng hoe lát đát bóng người nơi đường phố rộng. Cảm giác hụt hẫng gì đã nhiều lần xảy đến nhưng sao không thể quen dần mà ngày qua ngày lại cảm giác thốn nhói mà thôi. Đôi mắt long lanh rồi một nụ cười nhạt, cố chịu đựng đến khi nào vậy? Con người ai cũng có giới hạn của bản thân nhưng sao trong cậu không thể có được giới hạn của sự chịu đựng đó. Cậu bùng nổ được gì? Cậu có quyền gì để lấy cái giới hạn tức giận kìm nén đó xã xối vào cô.

Nói thật ra cậu không có quyền gì cả, cậu chỉ có quyền mỉm cười khi cô vui và lặng lẽ cho cô tượng vào khi mệt mỏi. Chứ thật ra cậu đã làm gì được cho cô? Chưa bao giờ cả, vậy thì cậu có quyền gì cấm cô đi với người ta. Nói ra chỉ làm cậu thấy mình thật đáng để thương hại, một con cún nhỏ nho giữa dòng đời nghiệt ngã và gập ngềnh khó có thể cân bằng. Chỉ cần một chút hơi ấm người ta xà vào ấp ủ thì cún con đã ngoe nguẩy đuôi sủa inh ỏi. Vậy thì sao phải đòi hỏi gì? Thương hại chỉ dừng ở đó là đủ, không ai có thể đem một con cún lạc đường về nhà nuôi dưỡng khi họ không yêu thương. Chỉ là thương hại cho số phận nhỏ bé của chú cún lạc mẹ mà thôi. Chiếc xe dừng lại cậu bước xuống với đôi mắt ướt đỏ hoe, cố nở nụ cười tươi nhất lấy hết mọi tin thần vui vẻ trước đó để che đậy nỗi đau lòng của mình.

. . .

– Dạo này sao cậu ít nói vậy? Rủ đi chơi đâu cũng không đi bị gì à? – cô nhìn cậu dò xét

– Không có gì mình cảm thấy ồn áo quá phiền đến mọi người trong nhà, đi chơi nhiều rồi không phụ giúp bác trong nhà nên mình thấy ngại. Ở nhờ nhà mà – cậu mỉm cười, nụ cười trấn an

– Sao cậu lại nói như thế? – cô tức giận quát to làm cả nhà tập trung về phía cả hai

– Cậu làm gì mà quát to thế? Có gì lạ đâu – cậu bối rối cười trừ với cả nhà rồi ai nấy tiếp tục làm việc riêng của mỗi người

– Cậu dạo này sao thế? Sao cứ khách sáo với mình như vậy? Bộ mình làm gì khiến cậu không thoải mái sao? – cô khó chịu gặng hỏi

– Không có gì, mình vẫn vậy mà? Thôi mình lên học bài năm nay phải nắm vẫn kiến thức để năm sau còn ôn thi lên đại học nữa – cậu né trách vội tìm cớ tránh né

– Cậu đứng lại đó nói mình nghe xem – cô khá là tức giận khi nhìn cậu cứ lãng tránh cô như một người xa lạ cố níu lấy khuỷa tay cậu

– Mình không sao, mình cần ôn bài để mai kiểm tra. Mình đi đây mà mai tiffany unnie về mình sẽ ở về nhà – cậu gỡ tay cô đẩy nhẹ khỏi mình rồi đi lên lầu

– Thật ra cậu đang làm sao vậy? Mình đã làm gì sai sao? Dạo này cậu khác quá, không còn là yoong hay cười nữa chỉ né tránh mình và từ chối mình mọi việc. Không còn là yoong luôn dang tay bảo bọc mình khi mình mệt mỏi, không còn là một người luôn đi theo mình như một cái bóng. Giờ đây yoong đã trở thành người xa lạ mà mình không biết được khi nào vui khi nào buồn, không là người đầu tiên cho mình dựa vào, không ai đi cạnh mình lúc tan trường. Điều đó làm mình khó chịu, bức rứt. Yoong giờ đây có thể thả tay mình bất cứ khi nào không thích, cậu như người khác đang đội lớp da của yoong. Cậu hãy trả lại yoong cho tôi, một yoong vui vẻ của tôi giờ đây là một con người nghiêm nghị ít đi nụ cười kiệm đi lời nói với tôi.

Mất đi một người bạn đã là tổn thất khiến ta hối tiếc nhưng mất đi một người bạn thân từ nhỏ còn hơn là mất đi vật chất, đến lúc đó ta mới nhận ra rằng người bạn thân đã từng yêu thương chăm sóc cho mình rất quý giá, nó đáng để trân trọng hơn là vô tâm mặc kệ. Bạn thân mà mất đi nó khiến ta hối tiếc mãi nhưng một người quan tâm chăm sóc vượt hơn từ bạn thân đó thì phải làm sao? Những gì đã quá quen thuộc với mình, con đường thường đi qua, một vài cái cây quen thuộc tự dưng hôm nào đó biến mất hay bắt buộc phải rẽ sang hướng khác ta cảm thấy hơn trống vắng thiếu hụt gì đó. Chỉ là đồ vật thường thôi ta cũng thấy tiếc nuối còn đây là cảm một con tim luôn tự nguyện dâng trọn cho ta tự nhiên lại dần xa cách đó chẳng phải là tốn thất quá lớn mà mình lựa chọn sao? Những gì gọi là quý giá không bao được trân trọng từ giây phút đầu nó xuất hiện để một mai nó mất dần và nhạt đi thì ta mới kịp nhận ra và lôi kéo nó về mọi cách có thể nhưng xem ra muộn màng là bài học mà con người ta không bao giờ hiểu được thì phải?

.

.

.

.

– Mình đi học thôi yoong – cô kéo kéo cậu ngồi dậy

– Hôm nay mình không có tiết sao lại đi học – cậu vẫn còn ngáy ngủ nữa ngồi nửa nằm

– Hôm nay đi học với mình đi không mình nghỉ học đó cái môn hôm nay chán chết đi được – than thở

– Mình đi giúp ít được gì sao?

– Có, cậu đi mình thấy môn đó không chán, đi mà – nũng nịu

– Nhưng mình bận lắm, phải ngủ để tối thức làm bài tập nộp cho thầy – cậu từ chối

– Mình đã làm gì sai mà cậu lại đối xử như thế với mình? Cậu nói đi đã 3 năm nay cậu cư xư như là người khác, nó làm mình tổn thương, đôi lúc như cậu bóp chết đi tim tớ. Nói đi yoong~ tớ đã làm gì sai để đáng bị thế? Tớ mệt mỏi vì luôn nhận lấy nụ cười gượng ngịu đó từ cậu. Hãy cho tớ một cơ hội để giữ lấy cậu như trước được không? Tớ không thể chịu đựng được người bạn thân lâu nay của mình giờ đây quá đổi xa lạ như thế. Tớ đã phạm phải tội gì sao? – nước mắt cô tuông từng giọt ngày càng nhiều khôn ngớt, đôi môi đỏ xin bị kìm chặt run run rách toẹt đến bật máu

– Cậu đừng khóc, cậu không có lỗi gì chỉ tại tớ như thế, chỉ tại tớ nhỏ nhen, tớ chỉ thấy mình quá tự ti, tớ chỉ nghĩ rằng cậu chỉ hợp chơi với mấy cô nàng con nhà giàu khác, tớ chỉ đang làm phiền cậu mà thôi. – đôi tay cậu run rẩy chạm vào má cô từng ngón từng ngón vội lau đi hàng nước mắt nằm dọc trên má cô

– Không đâu, không phải thế mà là…

– Đừng nói nữa, mình biết cậu định nói gì mình hiểu những gì cậu chịu đựng. Mình xin lỗi giờ thì huề nhé – mỉm cười, nụ cười tươi nhất mang đến cho cô cảm giác nhẹ lòng như vất đi hàng tá đá khỏi lưng.

– Đừng khóc nữa mình biết rồi, mình sẽ không thế đâu – vẫn còn tiếng thút thít của cô sẽ vẫn còn tiếng dỗ dành của cô

Muốn dứt khoác nhưng sao khó quá, nỗi niềm đau thương giờ đây không bằng những giọt nước mắt mà cô đã bỏ ra. Cô khóc thì cậu đau, cô thổn thức thì cậu càng không yên. Huống chi những gì cô chịu đựng là do cậu gây nên, cậu thấy mình thật xa xỉ, rõ ràng cậu đang muốn cô phải hối hận vì bỏ cậu bơ vơ, đó là một thứ hành động thật ác độc. Cô không đáng bị thế, rõ ràng là cậu đã yêu thầm cô mà cô không biết sự tồn tại của tình cảm đó thì làm sao trách cô được. Do cậu sai là do cậu, cậu thấy mình rất đáng trách, cậu sẽ không thế nữa, đó là một ý nghĩa thật non nớt. Muốn người mình yêu hạnh phúc thì phải tạo cho người đó một nụ cười đúng nghĩa chứ không phải nỗi tự trách gánh vào người đó. Cậu sai thật rồi, cậu thật trẻ con, sau này cậu sẽ không thế nữa, nước mắt cô ấy rơi như một cây giáo xuyên thủng bộ áo giáo cậu đang mang siết chặt vào da thịt cậu ỉ ôi vô vàng.

.

.

.

.

– Sica về thôi

– Đợi mình bỏ tập vào đã

– Nhanh đi mình đi lấy xe trước

– Uhm, cậu đi lấy đi mình sẽ theo sau – cô mỉm cười tươi

– Đi thôi sica – nụ cười cậu trở nên khô cứng

– Cậu về trước đi nha, mình phải đi làm mấy bài nghị luận với taec rồi mình quên mất

– Nhưng cậu nói là them ăn kem mà. Đi ăn rồi làm bài – cậu cố gặng ép

– Cũng được nhưng có làm phiền taec không? – cô ái ngại thẹn thùng

– Không sao, vậy tụi mình đi ăn kem rồi làm bài sau cũng được. nhờ sica mà mình lại được ăn kem đó chứ – anh ta mỉm cười

– Mình chợt nhớ mình phải đưa một số tài liệu cho thầy cả hai cứ đi trước đi

– ờ…vậy tụi mình đi trước nha – cậu mỉm cười thay câu trả lời

Mình cứ nghĩ cậu như mình. Thì ra chỉ là ngộ nhận, mình là một đứa hay tư tưởng nên xin cậu đừng quá thân mật với mình, kẻo mình lại lún sâu vào lầm tưởng. Ánh mắt cậu, cử chỉ đó, giọng nói đó chưa bao giờ được bộc lộ. Từng cử chỉ ngại ngùng, thỏ thẻ khi bên anh ta lại trở nên dịu dàng và mềm yếu như muốn nương tựa, được vỗ về. Khi cậu cần mình, mình sẽ mãi chỉ mỉm cười mà thôi.

.

.

.

.

Cuối cùng kì nghỉ cũng đến, mọi sinh viên háo hức được trở về quê nhà thăm cha mẹ đang ngóng chờ nơi quê nhà. Những chuyến xe tấp nập, những vail cồng kềnh được chuyển lên xe, một vài câu chia li của bạn bè, những cái ôm xiết, nụ cười nở, lệ rơi ròng…thành phố rộn rang, náo nhiệt giờ đây cũng đã giảm đi phần nào.

– Sao không lên xe nữa sica, xe chạy bây giờ

– Đợi mình tí sẽ nhanh thôi

– Nhanh đi, nói vài câu chia tay thôi chứ có phải đi luôn đâu mà gần nửa tiếng đồng hồ

– Rồi đây, em đi nha oppa

– Em về nhớ gửi lời thăm đến hai bác giúp anh

– Vâng ạ

.

.

.

.

– Nhanh lên sica, cậu lề mề quá đi

– Mình không thích chạy mà

– Nhanh lên trễ rồi, thế nào tụi kia cũng léo nhéo cho mà coi

– Thì đang cố nhanh đây – cậu nắm tay cô kéo đi, đôi tay cứ mãi nắm chặt.

– Dù gì cũng đến thôi, sao lại chạy?

– Nhanh lên, trễ lắm rồi – nói rồi cậu kéo cô chạy nhanh không cho lèm bèm

. . .

– Hai người đến trễ chịu phạt đi

– Yah…mấy người sao sống ác vậy? mình không uống được nhiều bia đâu. Cái này nặng lắm đó

– Không biết, uống đi – mọi người chèn ép cả hai

– Uống thì uống làm gì mà bặm mắt trợn chòng ra vậy? – dưới sự đàn áp của cả đám bạn cả hai đã được tô thêm tí “phấn hồng” lên má

– Cậu thêm một ly nữa vì không chịu áp giải bà chằn mê ngủ này đến sớm – người bạn cao kều hớn hả thêm vào lúc đang ỷ thế cạy quyền )

– Cậu nói ai bà chằn hả? – sica trợn mắt nhìn con người khắc khẩu với mình

– Đó…đó…thấy không? Rõ rang là đang muốn dọa người khác đó – cả hai lại xô đẩy nhau trận đấu khẩu tiếp diễn