Bởi vì quá đau – Xin em đừng khóc

Tôi đang ở đâu thế này ????? Tôi là ai thế…..??? Còn anh? Anh là ai….
Bảo nhìn nó ngơ ngác mở to đôi mắt hỏi những câu vô thần, đột nhiên Bảo nhói đau đến lạ. Bảo sợ nó sẽ vĩnh viễn mất trí nhớ, chẳng còn nhớ cái gì cả thì chắc có lẽ…Có thể sẽ tốt cho Bảo, nhưng…điều đầu tiên…Báo chí sẽ không được phanh phui và làm ầm lên tất cả mọi chuyện…Nếu không tập đoàn sẽ lụi bại
– Anh là chồng em……
– Chồng ư ? Tôi có chồng à ?
– Ừ, em mới kết hôn vs anh…..
Đôi mắt nó ngấn lệ nhìn Bảo
– Thế anh có thể cho tôi biết tôi là ai và tại sao tôi lại ở đây không ? Đầu tôi đau như búa bổ ấy
Bảo cầm tay nó, nhẹ nhàng trìu mến nhìn nó, đôi mắt lộ vẻ lo lắng và đau đớn……
– Em là tiểu thư tập đoàn Hoàng Ngọc Linh giàu nhất cả Châu Á này đấy, anh là chồng mới cưới của em. Anh tên Gia Bảo. Còn em là Ngọc Linh…em nhớ không ??????? Một chút cơ bản như thế thôi….nhớ không Linh
Bảo nắm chặt tay nó làm nó như ngừng thở…..Nó vẫn ngơ ngác nhìn Bảo chẳng biết gì
– Thế ba má tôi đâu ?????
– Ba má em…………
Bảo ngừng hẳn khi nó hỏi đến 2 chữ ba má….Làm sao bây giờ…Bảo chẳng muốn nó nhớ về những ký ức đã quá đau khổ của nó. Càng chẳng muốn nó nhớ đến Kim. Nhưng vì tính chất thà đau 1 lần còn hơn đau hoài. Bảo nói luôn…Nói về ba má nó để nó trải qua, và có khi nào, chính cái cú sốc ấy lại làm nó nhớ lại thứ gì đó
– Ba má em qua đời sau 1 tai nạn, lâu rồi em à….Lúc em vừa tròn 18 tuổi…….
– Hả…………anh…..nói…..sao………?
Nó bật hẳn dậy…..mắt to tròn hoảng sợ ngờ ngệch nhìn Bảo như không tin…..Nó lặng im một hồi rồi lại ôm đầu hoảng loạn và sợ sệt….
– Tôi đau đầu quá……Anh…Có thể…dừng ở đây….được không ?????
– Ừa, em nằm xuống đi….nghỉ đi…bác sĩ bảo 2 ngày nữa em sẽ được về…
Nó chẳng còn nhớ gì cả…ngay cả những người quan trọng nhất , ngay cả bố mẹ, Kim, Bảo…Nó hoàn toàn không có 1 khái niệm gì về những người đó cả. Ngay chính cả nó…khi Bảo nói rằng nó là 1 đứa tiểu thư chủ tập đoàn …Nó còn không tin nữa mà….Sự giàu sang, danh lợi…..không biết như thế nào, nó lại sợ sệt, lại cảm thấy gò bó như thế…….
Tiếng mở cửa đập vào tai nó. Một người đàn ông già ……trông hết sức lịch sự nhìn nó……
– Cháu của tôi, cháu có làm sao không ????
– Ông…..ông….là ai…? Sao gọi tôi bằng cháu ???
– Ta là chú của con đây ? Không nhận ra ta sao con ??????
– Không…tôi không biết ông là ai cả…..
Ông ta nhìn nó…có vẽ như nghi ngờ…nhưng ý nghĩ đó tan biến khi Bảo bước vào….
– Linh bị sao vậy con…….
Nó ngơ ngác nhìn cả 2 người đàn ông đang lo ngại nhìn lại nó. Bảo nắm chặt tay của người chú …….
– Chú ra đây, con nói cái này…..
– Linh, bị mất trí rồi, cô ta chẳng nhớ gì cả………
– Thật à, sao không ai báo cho ta biết…..
– Con….con chưa kịp báo…Và con biết, cái vụ tông xe cùng việc ám sát Kim và Linh là do chú tổ chức….Có đúng không chú…????
Bảo nhìn người chú với ánh mắt đầy sắt đá và lạnh lùng. Bảo nghĩ rằng, nếu không nói thẳng ra như thế, chắc có lẽ, chuyện sẽ đầy rắc rối và phức tạp hơn thế……..Một phần Bảo chẳng muốn Linh ra nông nổi như thế này chỉ vì Bảo yêu Linh hết mực…Bảo không muốn Linh không còn gì sau này……Chính Bảo, Bảo cũng đã có ý định với người chú là ám sát Linh để có được 1 cái cơ ngơi đầy vinh quang sau này nhờ người vợ quá cố…nhưng làm thế chẳng khác nào một thằng hèn…..
Người chú nhìn Bảo
– Cháu biết làm gì….Chưa kể, chú chưa nói cho Linh nghe, cháu có kế hoạch trong đó đấy nhé….Đừng có mà tưởng bở…….
– Chú đừng có hù cháu….chính chú là người bày ra mưu kế này, chưa kể chú lại là người thân của Linh. Cháu đã biết từ khi Linh bỏ đi, chú đã chuyển hết tất cả tài sản theo bảng thống kê di chúc đưa tất cả tài sản về tay chú…..nếu Linh chết, và chú đã tưởng Linh và Kim chết vì vụ ám sát đó…nhưng chú không biết rằng, Linh không có dễ chết thế….Đó là 1 hành động sai lầm….một hành động ấu trĩ và chú sẽ ỡ tù đấy
Người chú tức giận nắm lấy vai áo của Bảo….
– Con à….nếu ta vào tù, con cũng vào tù theo ta vì cái tội đồng lõa thôi….con biết không …….???????
Bảo liếc mắt nhìn ông ta, đôi mắt hằn sâu sự khinh miệt. Bảo gạt 2 bàn tay đang nắm chặt vai áo ….
– Bỏ ra đi ….tôi chẳng sợ đâu…..Ít ra thì bây giờ tôi đã đối mặt với ông đấy. Tài sản à ? Ông có nhiều rồi mà. Thậm chí ông còn muốn loại bỏ tôi mà. Lời hứa của ông, ông để đâu rồi. Con người ông….thật là khốn nạn
Bảo nhếch mép ….bước đi ra ngoài…Ông ta không biết phải nói như thế nào. Một thằng nhãi ranh như nó mà cũng có thể dạy đời được ông ta sao ? Với tập đoàn bây giờ, ông ta có nhiệm vụ và quyền lực sau Bảo mà thôi. Ông ta phải nhịn…phải cố gắng nịn bợ thằng nhãi con này, để tất cả quyền lực tập trung vào và sau đó là tiêu diệt cả 2….Thương trường là chiến trường mà…..Haha
Ông ta cười ngất trời, tiếng cười đó làm một người con gái đứng sững như trời trồng từ nãy giờ đã nghe hết tất cả….Những gì trong đầu óc cô ta cứ mỗi ngày một rõ rệt hơn, nhưng phức tạp đến mức ngờ nghệch……..Ám sát, tập đoàn….tiến hành…những từ rất quen thuộc….
Nó ngờ ngợ ra được 1 điều gì đó..rất là ……xấu xa nhưng cũng rất là đau đớn…..
– Em, hôm nay em xuất viện đấy, mọi thứ chuẩn bị rồi. Về nhà với anh nha em….
– Ừa, thế à…? Mà nhà chúng ta ở đâu ?
– Rồi em sẽ biết thôi, một ngôi dinh thự tuyệt đẹp gần sông…..Rồi em sẽ nhớ lại tất cả thôi mà….
Nó được đưa về nhà, màu trắng tươi sáng của ngôi nhà đấy làm nó nhớ đến một sự kiện trọng đại, nhiều người….nhiều quản gia…có cả Bảo…và…..một ai đó…Chẳng nhớ rõ….Triệu chứng đau đầu của nó lại tái phát…..mặt nó đỏ bừng lên . Bảo hỏi nó:
– Em có bị sao không ? Có cần bác sĩ không ?
Nó xua tay mệt mỏi….
– Thôi khỏi, được rồi…em vào được mà anh
Nó cảm thấy sao Bảo tốt với nó thế không biết…..Bảo tốt với nó đến lạ…Vậy sao ký ức nó chẳng nhớ gì rõ ràng về Bảo cả. Hoàn toàn trống không. Giữa nó và Bảo dường như có 1 sợi dây vô hình mà mỗi người nắm một phía. Dài dằng dặc chẳng biết chỗ dừng. Nhưng với nó bây giờ, Bảo đúng là một người chồng thật tốt…..
Bảo để nó nghĩ ngơi trong phòng….còn Bảo thì đi sắp xếp lại công việc….Bảo quên rằng phải tránh cho nó tiếp xúc với tivi và máy tính…..Nhưng
Phòng chán quá, chẳng biết làm gì…Những tấm hình Bảo và nó chụp chung, rất xinh đẹp….những con ốc biển , nó thích đến mê mẩn, nhưng cũng không biết những thứ ấy từ đâu mà có. Chắc là những người quản gia đem đến để trang trí cho căn phòng nó thêm đẹp mà thôi.
Vội bước đến chiếc máy tính, nó mở lên và search google. Với một tiểu thư như nó, làm gì mà có thể không có trên google này được, ít nhất cũng phải có 1 vài trang về nó chứ.
Hoàng Ngọc Linh – Tập đoàn Hoàng Ngọc Linh.
Nó sững sờ trước những tấm ảnh, người nó đơ cả ra….Những tấm ảnh đấy vô hình gợi cho nó trở về với tất cả những gì đã xảy ra, vô hình, ảo ảnh nhưng như một cuộn băng thu hình nhanh…
– Tấm ảnh nó và một người trên chiếc xe mui trần gần 1 quán bar…..
– Nó và người đó mặc những bộ trang phục của người hầu chạy thục mạng vào một nhà nào đó
– Khuôn mặt ngáy ngủ của nó trước sân thượng, và đứng đằng sau đó là người đó…
– Nó mặc một chiếc váy trắng tinh và người đó mặc một chiếc comple đang chạy đi bằng chiếc xe mui trần…..
Những tấm ảnh đó đều bị chụp lén, rất nhiều hình ảnh. Có cả những hình nó và Bảo đi xem phim, đi dùng bữa và những buổi ký hợp đồng giữa nó và Bảo, và những tấm ảnh đính hôn của nó …….Chẳng lẽ, nó lại có 2 đời chồng, vậy người kia là ai. Trông hệt như một đứa con gái…nhưng cũng chưa hẳn vì phong thái thì đỉnh đạc như 1 thằng con trai.
Tò mò click sang trang web, nó lại ngạc nhiên và sock đến cực độ vì hầu như tất cả đời tư của nó đều được phơi bày lên. Đẹp cũng có, xấu cũng có…Tất cả với những tựa đề giật tít
-Vụ tai nạn chết người của chủ tập đoàn giàu nhất Châu Á. Hoàng Ngọc Linh sẽ ra sau?
– Sự kế vị của con gái của chủ tập đoàn Hoàng Ngọc Linh
– Hoàng Ngọc Linh đã có pồ – Hoàng Ngọc Linh là les ?
– Đính hôn giữa tiểu thư Hoàng Ngọc Linh và Gia Bảo
– Cuộc trốn chạy của tiểu thư và một kẻ lạ mặt ????
– Người tình của Hoàng Ngọc Linh là con gái ?
– Cô dâu mất tích cùng với người tình ?
Và cuối cùng, tựa đề gây biết bao xôn xao và bàn luận của tất cả mọi người đó là : Hoàng Ngọc Linh trở về sau khi đính hôn và mất trí nhớ ?
Nó giật mình, tất cả những điều nó đọc. Từ những trang báo cũ nhất cho đến trang báo mới nhất, cái nó nghi ngờ đó là giới tính của nó và cả cái người lạ mặt ấy. Người đó là ai…Nó chẳng nhớ rõ, những nó biết rằng người đó rất thân thiết và có cái gì đó nó cũng rất gần gũi. Nhưng hoàn toàn, nó chẳng nhớ gì, dù là 1 bức hình nhỏ, nó cũng không biết tại sao….Xâu chuỗi lại 1 loạt hành động, và những sự kiện đã xảy ra…Nó chỉ biết về bản thân nó như thế này
– Nó là Hoàng Ngọc Linh, bố mẹ nó đã mất trong 1 vụ tai nạn chưa tìm ra lí do tại sao. Và nghi án nhiều nhất đó là ám sát . Nó đi với một người lạ mặt và sau đó nó được thông báo là sẽ đính hôn với Gia Bảo do người chú của nó chủ trì. Nó lại bỏ đi với kẻ đó rồi lại đi về và sau đó là mất tích….
Nó cười nhạt, tất cả nó biết về nó chỉ có thế. Nói là biết thế nhưng nó hoàn toàn chẳng nhớ gì. Nó chỉ muốn biết rằng ‘ người lạ mặt ấy là ai ‘ và tại sao nó lại đi chung với người đó ?
Trong lúc nó đang tìm hiểu về thân thế của nó, Bảo đang gọi các quản gia
– Các ông đã cho mang hết tất cả những gì có liên quan đến bên ngoài ra khỏi phòng tiểu thư chưa ?
– Thưa…..thưa……ông đâu có dặn tôi trước ạ…..??? Nên , tôi chưa làm………….
Bảo nỗi giận ra lệnh đuổi thẳng việc người quản gia đấy…Bảo chạy ngay vào phòng của nó thì đã thấy nó nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái đấy rồi……Nhẹ cửa bước vào, nó giật mình tỉnh giấc….Mái tóc dài bồng bềnh của nó cùng tia nắng chiếu vào làm rực rỡ……Bảo nhìn nó
– Anh xin lỗi, để em thức rồi…..
– Không sao đâu anh , chừng nào em mới quay lại làm việc.
– Em cứ yên tâm đi, rồi sẽ nhanh thôi. Hiện tại anh có thể quản lý được mà…Em đừng lo…..
Bảo vuốt mái tóc mềm mại của nó và hôn vào môi nó…..Nó rùng mình lạnh lùng đẩy Bảo ra…..Có vẻ như, nó không hợp với cái cảm giác này cho mấy, nó chau mày khó chịu, co mình vào một góc giường , Bảo ngạc nhiên nhìn nó lo lắng
– Em sao vậy ?
– Không……không…..em không sao cả ……em chỉ hơi mệt 1 tí…..
Bảo im lặng nhìn nó rồi bỏ đi kèm theo lời dặn
– Em ngủ đi, tối nay anh sẽ kêu người đến đem máy tính lẫn TV và những đồ điện tử đi
– Sao thế, để đây vẫn ổn mà
Bảo ngập ngừng nhìn nó…
– À….à…..những thứ này sẽ ảnh hưởng đến quá trình nhớ lại của em , nó sẽ làm cho em mệt mỏi và nhức đầu kéo dài…Chỉ thế thôi…..
Bảo đâu biết rằng nó đang dần biết tất cả…..chỉ là nó không nhớ gì mà thôi. Nhưng ít ra đến tận bây giờ, nó đã biết nó là ai, làm gì và như thế nào.
– Thưa cô chủ , có người cần gặp cô chủ…..
– Ai thế ?
– Một người con gái…….
Nó lưỡng lự rồi gật đầu mời cô ta vào
Một người con gái với đôi guốc gần 15 cm đang bước đi lêu khêu cùng chiếc váy khiêu gợi khoét sâu ngực áo màu đỏ …Cháy bỏng đến lạ…Nó chẳng biết ai, chỉ thấy rằng cô ta rất sành điệu. Đặt người xuống chiếc ghế …cô ta mỉm cười nhìn nó
– Chắc cô cũng biết tôi rồi, khá lâu rồi nhỉ…Từ cái ngày tôi gặp cô và Kim tại quán bar. Cô cũng giỏi, chủ tịch tập đoàn , đã đính hôn rồi mà còn cặp kè với người tình khác, mà người đó lại là con gái. Thật ko hổ danh là 1 tiểu thư kiêu kỳ và đầy đặc biệt.
– Cô….cô…nói gì….tôi không …hiểu ????
Cô ta to tròn mắt nhìn nó…ngạc nhiên ….
– Cô có chắc là không biết không ? Chắc có thể lâu quá nên cô quên rồi, tôi là bạn gái cũ của Kim bị Kim bỏ rơi đây này, lúc đấy Kim còn cõng cô về nữa mà….
Nó nhớ nhớ lại một vài chi tiết…nhưng nó lại cảm thấy hết sức dằn vặt và tự làm chính mình đau đớn thêm, nó chẳng biết vì sao cả…..
– Tôi khuyên cô, đừng tiếp xúc hay gặp gỡ và làm bất cứ việc gì nữa để gặp lại Kim….Với Kim bây giờ chỉ là công việc và tôi mà thôi….Kim chẳng còn muốn nhắc đến cái quá khứ đầy phức tạp và vô cùng đau đớn đấy đâu
Nó nhìn chằm chằm vào người con gái đó…Chẳng biết phải nói sao, nhưng nó lại cảm thấy nhói lắm, nhói đến lạ….nó muốn gặp Kim ngay lập tức………
– Tôi muốn gặp Kim….đừng để chúng ta hiểu lầm nhau, được chứ
Người con gái đứng phắt dậy, 2 tay chống hông nhìn nó với đôi mắt sắt đá và đầy lạnh lùng
– Tôi cho cô hay, đừng có bao giờ có hy vọng gặp Kim 1 lần nữa. Cô là chủ tịch 1 tập đoàn lớn thế, cô có quyền lực nhưng cô phải biết nắm giữ cái quyền lực đó làm sao để cho nó đừng lung bại vì tình cảm ngang trái của cô. Vì những thông tin của cô luôn được theo dõi và cập nhật liên tục …Cô mà gặp lại Kim, chỉ làm hại anh ta mà thôi…..
Nói xong, cô ta quay ngoắt đi ra mặc cho nó sững sờ, nó có hiểu cái gì đâu…Nó cười, cười cho cái cuộc sống này cứ đảo lộn, đảo lộn rồi lại đẩy con người ta xuống 1 hố sâu thẳm để rồi chết dần chết mòn vì tuyệt vọng…….
Nếu Bảo thật sự là chồng nó, chắc hẳn Bảo sẽ biết Kim là ai ? Nó đã là kẻ ngoại tình như thế nào ? Nó lập tức đi đến phòng Bảo…..
– Vào đi
– ………………….
– Em, sao không nghĩ ngơi đi, vào đây làm gì….
– Kim là ai hả anh ? Em tin là anh biết….Cái tên đấy, làm em ám ảnh trong mỗi giấc mơ, mỗi ý nghĩ…..em không thể nào không ngừng nghĩ đến cái tên đó……
Bảo giật mình và bối rối, tay hắn đang gõ vào bàn phím máy tính nay dừng hẳn vì toàn thân hắn cứ rung lên….tất cả sự mất trí nhớ của nó, tưởng rằng nó sẽ không còn biết gì…nhưng sao…dù không biết nhưng Kim vẫn luôn có cái gì đó ẩn trong nó, như 1 ẩn số bí mật……..
– Lúc nãy có người gặp em ? Ai vậy ?
– Một người con gái, cô ta bảo cô ta là bồ cũ của Kim và xin em đừng gặp Kim nữa…..
Bảo đã hiểu…..Người con gái đó là ai…..và hắn biết chắc 1 điều rằng , Kim dù có thể hận nó nhưng không bao giờ hèn hạ bảo người con gái đó đến nói chuyện với nó như thế, chỉ có thể là 1 người….Đó là người chú….Tập đoàn của Kim đang phất lên vùn vụt, nhưng ông ta lại muốn cắt đứt mối liên doanh để tập đoàn Kim sụt bại và chết luôn. Một con người thủ đoạn và nham hiểm biết chừng nào…….
Bảo sựt tỉnh khi nó kêu tên Bảo….
– À…..ờ….Em muốn biết Kim là ai không ???? Tối nay anh sẽ nói cho em nghe nhé…..Bây giờ anh bận rồi….tối nay chúng ta sẽ đi ăn tối….
Nó nhẹ gật đầu rồi bước về phòng, đôi mắt đâm chiêu nhìn ra cửa sổ…..nó buông thả mình nơi ánh nắng hoàng hôn bắt đầu lấp ló…Có điều gì đó rất quen thuộc, dường như nó đã từng đứng như thế này…những ánh sáng chói lóa…những tiếng nói xì xầm, la hét…..nó quay đầu lại…..Không ai cả…….? Vậy mà sao …..nó chợt nghĩ đến 1 ai đó….đang bước đến
– Em cần biết Kim để làm gì ? Anh nghĩ rằng người đó không nên hiện diện trong tâm trí em nữa, bởi vì cuộc đời của em sẽ rất hoàn hảo và tươi đẹp nếu không có nhân vật đó
Bảo bình lặng nhìn nó , đôi môi chậm chạp thốt ra từng lời nói như thôi miên nó……Nó cứ mãi nhìn Bảo 1 cách đăm chiêu, sâu lắng rồi lại hỏi tiếp
– Nhưng, em lại có cảm giác khác, tất cả những gì em biết được, những quá khứ đã qua, tất cả đều có sự hiện diện của anh ta trong đó. Dù là ai, dù làm em đau khổ hay hạnh phúc thì cũng nên cho em biết đi chứ…….
Nó nhìn Bảo tha thiết, một sự cầu xin bằng ánh mắt hết sức ngây thơ . Bảo phải làm sao ? Chẳng lẽ, Bảo sẽ nói ra sao…..đôi lúc cuộc sống phức tạp đến thế và cái sự khai nhận không ép buộc này có thể làm thay đổi cuộc sống sau này của nó và Bảo. Bảo……đành phải nói dối nó mà thôi…………….
– Em nghe cho rõ này, hắn ta đích thực là người có liên quan cao nhất trong vụ việc ám sát bố mẹ em đấy, nhưng luật sư vẫn chưa thể tìm được những bằng chứng thật sự để bắt tội hắn ta. Hắn ta tiếp cận em , từng ngày , từng giờ chỉ để gì….? Để hại em, nhưng em lại không nghe anh…em cứ mãi chạy đi theo tình yêu mù quáng đấy…..mù quáng đến lạ lùng đấy…và cái tình yêu ấy thì vô cùng trái ngang, nó là 1 tình yêu đồng tính….Kim là con gái đấy……………
Nó ko tin vào tai mình, ‘ đồng tính ‘ ư ?
Một chuyện rất lạ mà dường như nó chưa bao giờ chạm đến nó……
Nó suy nghĩ rất lạ và cảm thấy xa cách với 2 cái từ ‘ đồng tính ‘ ……………..Vậy nó đã từng đồng tính ?
Đôi mắt nó nhìn Bảo nghi ngờ….
– Em từng đồng tính ư ?
– Ừ, đồng tính với kẻ đã giết chết bố mẹ em……………………..
– Tại sao anh lại có thể cam đoan như thế chứ ??????
– Dễ dàng thôi, 17 năm trước, sinh nhật của em….Kim là con của một gia đình vương giả và giàu có, tất cả những thành viên mà ba mẹ em nghĩ rằng sau này sẽ kết hợp với tập đoàn chúng ta để trở nên lớn mạnh, những thành viên nhí đó đều có trong tay chiếc vòng ‘ Vương Thịnh ‘ . Mỗi chiếc đều khắc tên của một người …và đã có 1 chiếc nằm trong chiếc xe bị tai nạn vào đêm đó….chiếc đấy đã gần như mất đi phần chữ….nhưng chữ cái cuối cùng kết thúc….là ‘ M ‘
Nó lại càng nghi ngờ thêm về cái chiếc vòng đấy, không thể nào chỉ có 1 chữ ‘ M ‘ lại có thể kết tội Kim được, rất khó khăn……nhưng…..nó phải hỏi lại
– Có bao nhiêu người được tặng chiếc vòng đấy trong ngày sinh nhật của em ?
– Tổng cộng là 20 người của 20 tập đoàn lớn nhất….và mỗi người trong mỗi tập đoàn không trùng tên nhau. Nhưng vẫn có nghi vấn cho rằng, có thể có sự nhầm lẫn hay gì đó trong công tác điều tra…Nhưng, hắn ta vẫn là nghi án số 1………