Bố Vợ Tinh Quái – Seri Truyện Dài ( 72 Phần )

Phần 6

-Thế chú mày ở đây có biết mấy lão ấy ở đâu không?
-To nhỏ với nhau thì em cũng biết mấy ông ấy cũng ba ngành sở mỏ gì gì đó. Nói chung cũng chức cao tiền thì nhiều thì mới có tiền đi các em đấy chứ. Làm công ăn lương như anh em mình thì lấy đâu ra. Giải trí thì cũng có giới hạn thôi.
-Ờ cảm ơn chú mày! Có hàng nào ngon nhớ nhắn tin cho anh nhé!
-Vâng, anh cứ qua chỗ em. Em tính giá phòng rẻ cho mà thời gian thoải mái. Phòng bên em cũng đẹp!
-Ờ ! Ok cứ có hàng là anh xúc thôi.

Hai anh em nói chuyện chút rồi tôi về văn phòng, ngả lưng trên cái ghế xoay chiều làm việc tiếp. Làm xong đến năm rưỡi, mấy anh em bia bọt đến sáu rưỡi tôi về nhà. Hương đi làm về thì tạt qua chợ mua đồ rồi qua đón mẹ tôi hai mẹ con cùng về.

Cả gia đình quây quần bên mâm cơm ấm cúng vừa ăn vừa nói chuyện. Mọi chuyện vui vẻ diễn ra, hôm nay chỗ Hương có chuyện vui vì đón mấy em thực tập, chỗmẹ thì cũng kể mấy bà hàng tôm hàng cá nói cãi nhau.
Khuya thì tôi với Hương đi ngủ. Bố mẹ tôi cũng đã lên phòng từ lâu rồi. Hương vẫn mặc bộ quần áo ngủ mỏng chứ không mặc kiểu váy như hôm qua nữa.

Ôm lấy cái eo thon nhỏ cả hai nằm thủ thỉ mà nói chuyện với nhau.
-Hôm nay anh thấy bố em ôm em nào vào khách sạn đấy!
-Thế hả? Anh nói thật hay nói đùa đấy?
-Nói thật chứ nói đùa làm cái gì, mới đầu anh còn ngợ ngợ nhưng lúc sau thì đúng thật luôn, không sai tí nào luôn!
-Vậy hả? Giờ anh mới biết hả? Quá muộn rồi nhé. Biết vì sao nhà em lại có bốn chị em gái không?
-Chắc là bố em thèm con trai chứ gì?
-Đúng rồi đấy! Khát con trai nên mới thế. Mà trông bố em thế thôi chứ em lạ gì nữa, không phải bây giờ đâu, có từ mười lăm năm trước rồi. Cả nhà em biết nhưng mặc kệ, mắt nhắm mắt mở làm ngơ miễn là đừng thái quá thôi.
-Giờ anh mới biết, cái này chết thật! Không hiểu nhạc phụ rồi!
-Hứ! Hiểu rồi làm theo chứ gì!
-Làm theo đâu, đấy là hiểu rồi bảo ấy!
-Anh có mà bảo vào mắt, mẹ em nói nặng nói nhẹ rồi đấy. Trông mẹ em hiền thế thôi nhưng cũng bảo bao nhiêu lần rồi. Chán nên kệ, mà không ảnh hưởng gì thì thôi cho qua.
-Vậy cơ à! Mấy em đấy trẻ thật, khéo chỉ bằng tuổi cái Thảo, cái Chi thôi!
-Thế ăn thua gì! Em thừa biết bố em còn chăn chăn mấy con ranh con nứt mắt mới mười sáu mười bảy cơ. Gần như ông với cháu rồi mà còn.. cái tụi trẻ ranh ham tiền ấy. Cứ có tiền là sáng hết mắt mũi lên ấy mà!
-Thảo nào hôm nay thấy mấy em ngọt nước lắm!
-Hứ! Ghét. Anh mà như bố em, em cắt!
-Cắt thì lấy gì dùng?
-Thiếu gì cái dùng. Mà không dùng của anh em dùng của thằng khác, léng phéng là chết với em đấy nghe chưa!
-Ừ! Anh biết rồi hì hì. Thôi đi ngủ.

Tôi tắt phụt cái đèn bàn rồi hai vợ chồng ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Bóng đêm buông xuống, tiếng ríc ríc từ mấy con rế trú ngụ trong mấy cái chậu hoa ngoài hành lang vọng vào đều đều.

Thế mà đã vài tuần trôi qua rồi. Tôi lại mang túi cá mồi sang cho bố tôi. Vừa thả cái túi cá vào thì bố tôi bảo:
-Này! Vứt đấy, bố với mày đi nhậu đi!
-Nhậu ở nhà cũng được mà bố!
-Nhậu ở nhà thì còn nói chuyện gì. Mày lấy xe, bố con mình đi câu. Hôm nay đi bằng xe máy cho thoải mái chứ cứ xe hơi bí lắm.
-Ra hồ câu hay thế nào ạ?
-Vào mấy cái đầm ven sông ấy. Câu thoải mái luôn, cứ năm chục một tiếng tẹt ga. Nào đi!

Bố tôi chuẩn bị sẵn rồi nên vác túi đồ câu ra khoác lên vai, đội cái mũ rồi cùng tôi ra xe. Mẹ vợ thì nấu cơm ăn với Chi và Thảo còn Lan thì đi học chưa về. Hương thì ở nhà với mẹ tôi hôm nay hai mẹ con chở nhau đi chơi đâu đó.

Vòng vèo gần một tiếng theo lời chỉ dẫn của bố vợ thì hai bố con mới đến được cái đầm câu. Ở đây có rất nhiều chòi câu được làm vươn ra cái hồ rộng.

Nước hôm nay đục đục gợn sóng nên bố tôi bảo:
-Kiểu này hôm nay câu được đây, nước nó liu riu thế này lại còn quẩn đục thì xác định là có cá to!
-Vậy hả? Con cũng chẳng biết nữa nhưng mà hôm nay làm mồi câu có khó không bố, trước con toàn thấy trộn bao nhiêu thứ mới được một loại mồi câu mà!
-Hôm nay chẳng phải trộn gì luôn nhưng được cái là phải ngồi lâu lâu chút. Muốn câu được cá to thì phải kiên nhẫn. Không kiên nhẫn là không được!

Tôi gật đầu thì bố tôi đã lấy nải chuối tiêu chín đồi mồi rồi bẻ một phần tư quả mà móc vào cái lưỡi câu. Thấy lạ lẫm tôi hỏi:
-Sao hôm nay lại lấy chuối làm mồi hả bố?
-Cái hồ này có cá trắm đen đó con, mà cái loại cá đấy nó chỉ thích ăn chuối chín thôi. Có chuối chín là nó đớp tất.
-Lần đầu tiên con thấy hì hì!

Mắc xong một phần tư trái chuối vào rồi bố tôi cầm cần quẳng cái tỏm một cái xuống hồ rồi ung dung rót nước trà ra cái chén rồi nhâm nhi thưởng ngoạn.

Cũng làm như bố nhưng tôi quang mồi xa hơn một chút rồi ngồi cùng mà nhâm nhi cùng với bố tôi. Nhấp ngụm trà rồi tôi nói nửa đùa nửa thật:
-Bố dạo này hay lắm nhé, có mấy em trẻ đẹp mà dấu đi suốt à!
Bố vợ tôi thấy tôi nói như vậy thì ngẩng lên nói:
-Này sao tự nhiên hỏi bố thế!
-Gớm! Bố còn hỏi lại con, đàn ông với nhau con biết thừa, hôm qua bố đi còn nừa nữa đúng không? Đối diện với công ty con mà!
Tôi nói như vậy thì bố cười gượng mà nói:
-Thì cũng đi giải trí thôi mà, có gì đâu. Đàn ông với nhau hề hề, đúng câu của con nói đấy nhé. Thế cũng rảnh ngồi trà đá cơ à, làm việc chẳng hiệu quả tí nào.
-Đâu xong việc thì con xuống nhâm nhi chút đấy chứ có gì đâu, mà mấy em hàng đó ngon lành thật đấy, đúng hàng tuyển có khác nhỉ.
-Lại thế rồi, mà hôm đấy là có khách, mấy sếp tổng về nên là đi thôi, mà mấy em đấy toàn hàng tuyển của các ông ấy thôi chứ có phải của bố đâu!
-Bố con mình làm gì phải giấu, nhu cầu cả. Hơn nữa ra ngoài bóc bánh tí thì cũng có làm sao đâu, con là con rể nên nói thật. Bản tính đàn ông nó đã vốn thế rồi, hơn nữa mình vẫn lo lắng chu toàn cho vợ con gia đình ở nhà là được nhỉ.
-Thằng này khá! Quả không hổ danh con rể của bố. Thế có con hàng nào không cho bố số cái!
-Gớm! Con gái bố quản con chặt thế thì lấy thời gian đâu mà đi cơ chứ. Mà con là con cũng chẳng có tiềm lực kinh tế như bố.
-Hà hà! Được được!
Bố tôi thấy tôi nói như vậy thì vỗ đùi đánh cái đét một cái sau đó thì nói tiếp:
-Thế thì hôm nay bố với mày đi thư giãn cái nhỉ. Câu cá xong thì đi!
-Được thế thì còn gì bằng.
Đang nói chuyện thì cái cần câu bị lôi đi xềnh xệc, cái đầu cần cong vít xuống, biết là cá to cắn câu. Bố tôi đặt cạch chiếc chén nước chè xuống khay nhôm sau đó nắm lấy cái cần mà giật mạnh. Vừa giật vừa cười vừa cuốn cước.
-Quả này được cá to rồi, đúng là mội lạ có khác, hôm nay nhậu tới bến luôn.
-Nhậu ở đây cũng được hả bố!
-Được chứ sao không, tí nữa vào nhà bếp đích thân bố mày làm cá cho mà ăn. Quả này được cá to rồi, nào phụ bố kéo một cái nào.

Bố tôi vừa giật cần vừa dẫn con cá bơi lòng vòng quẫy trên cái mặt hồ. Công nhận là cá khá là to, nhìn xa xa thôi tôi nghĩ nó cũng phải đến ba bốn cân chứ chẳng chơi. Mướt mồ hôi hai bố con mới có thể kéo nó lại gần bờ.
Ngồi thụp xuống cái sàn tre, tôi đưa vợt vợt lấy thì được con cá trắm đen, gồng hai tay mới vợt nó lên cái sàn tre của cái chòi được. Bố tôi hỉ hả nói:
-Hôm nay làm bữa cá hấp đi. Bố lấu cho, nào vào bếp.

Tôi khệ lệ các túi cần và con cá vào trong cái bếp của khu cho câu cá. Bố tôi sắn tay áo xác con cá vào bếp. Tôi hí hửng vào theo nhưng bố tôi bảo:
-Mày cứ ở đây đợi bố, hấp xong thì cùng bố mang ra chòi.

Tôi đành ở ngoài nói chuyện với chủ chòi thì mới thấy bố vợ tôi là một “cần thủ” có tiếng chứ không phải hạng vừa. Đợi nửa tiếng thì bố tôi đi vào nói với chủ đầm cá:
-Ra ngoài chòi uống rượu với bố con tôi:
Ông chủ đầm nhã nhặn trả lời:
-Em xin phép bác, em còn có việc. Hai bố con cứ nhậu thoải mái đi. Mấy khi được cá to thế này đâu!
-Vậy thì hôm nào là phải nhậu với tôi đấy nhé.