Bảo bối yêu quí của ta

Lần ngoại
“Cộc cộc cộc! !”
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, đang chuyên tâm bận rộn Cố Nhược Tư giật mình. Bất thình *** h ngẩng đầu khỏi hai chân Cảnh Đàn, mù mờ không biết chuyện gì xảy ra.
Đến khi kịp phản ứng, nhanh chóng bò lên, nhặt chăn trên mặt đất ném cho Cảnh Đàn, phủ quần áo lên người, thắt dây lưng lại chạy đi mở cửa.
Ngoài cửa, Tháp Tháp ăn mặc chỉnh tề, đeo ba lô gấu, ôm mễ lão chuột chăm chú nhìn nàng.
Cố Nhược Tư dùng thân thể chận cửa, biểu tình cứng ngắc cười gượng,
“Tháp Tháp, ta không có quên hôm nay sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài chơi, nhưng mà lúc này, khu trò chơi còn chưa có mở cửa a.”
“Ta biết. Ta nghe thấy thanh âm kỳ quái của mẹ, nàng có phải không thoải mái hay không a?”
Cố Nhược Tư khóe miệng mỉm cười, ngoài cười nhưng trong không cười nói,
“Không có, mẹ ngươi tốt lắm, nàng đang rất là thư thái mới phát ra thanh âm kỳ quái như vậy: Ngô!”
Một cái gối ôm bay tới, chuẩn xác trúng ngay sau lưng Cố Nhược Tư.
“Tháp Tháp, ngươi trước đi xem truyện tranh một lát đi, chờ một lát mẹ rời giường, liền mang ngươi đi chơi trò chơi, được không? Ngoan…”
Tháp Tháp hiểu mẹ không muốn cho nàng đi vào, bĩu môi cái miệng nhỏ nhắn trở về gian phòng của mình, ngồi ở trên giường nhỏ sinh hờn dỗi. Hiện tại, các nàng cho nàng ở trong căn phòng lớn, cũng có nhiều đồ chơi hơn, mẹ cũng nhiều hơn một người, nhưng mà, thời gian dành cho nàng lại càng ngày càng ít. Vì cái gì hai mẹ lại thích đóng cửa chơi một mình trong phòng mà không mang nàng theo?
Đột nhiên, ngày hôm qua xem trong TV nhảy vào trong đầu, Tháp Tháp lập tức nghĩ thông suốt, phấn khởi nhảy xuống giường, băng băng lại chạy đến trước cửa phòng ngủ của mẹ, “Cộp cộp cộp” mạnh mẽ gõ cửa.
Bên trong, Cố Nhược Tư mới vừa tiếp tục công việc đang dang dở, lại lập tức bị ngắt ngang, nổi giận đùng đùng mở cửa.
“Mẹ mẹ! Các ngươi đang cho ta tạo ra một cái đệ đệ phải không, cho nên mới suốt ngày trốn ở trong phòng vậy a?”
Ngữ điệu Tháp Tháp thanh thúy lưu loát, đồng âm ngây thơ trong sáng, không trộn lẫn một tia tạp chất. Cố Nhược Tư hoàn toàn bị đánh bại, thất thần, Tháp Tháp theo khe hở giữa chân nàng cùng cánh cửa đi vào, kêu mẹ một tiếng nhảy lên giường.
Cảnh Đàn đem nữ nhân kéo vào trong chăn, hai mẹ con cùng nhau hướng Cố Nhược Tư cười xấu xa.
Cố Nhược Tư không biết làm sao, nắm chặt mái tóc rối bù giống ổ chim của mình, không tình nguyện đi vào phòng bếp.
Cuộc sống hạnh phúc, phải bắt đầu từ điểm tâm mà làm thôi.
————-
Hoàn