Bác Sĩ Bảo Cưới Tác giả: Lam Thanh Thanh

Anh sẽ không bao giờ ngừng yêu
Ngay khi anh nói yêu em, em chỉ đỏ mặt nhưng cũng cố nén cái biểu cảm dễ thương đó bằng cách chuyển chủ đề :
– Em nếu bữa tối xong rồi, anh đã ăn tối chưa?
Anh đồng ý, em có chút đổi thay và theo một khía cạnh tốt. Em trở nên cuốn hút dần thoát khỏi cô bé mọt sách. Nhưng đó cũng là mối nguy hại cho trái tim này có thể bị “trả lại”.
Em nấu ăn rất ngon, những món ăn cầu kì mà không thêm nếm sự sa hoa, hình thức.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Anh vẫn ổn chỉ là đang hạnh phúc quá thôi. Sau bữa tối (chẳng) lãng mạng em trở về với tình yêu học hành để anh một mình bơ vơ trong căn phòng vắng. Để lấy lại không khí anh vào phòng học của em và lấy một cái ghế kéo đến ngồi gần em. Em có chút mất tập trung và nó làm anh đắc ý.
– Em và Hạo Thiên có quan hệ như thế nào vậy?
Em giật mình, nhìn lảng về phía khác :
– Em và cậu ấy chỉ là bạn thôi.
– Vậy sao lại có tin đồn…!
Em lại giật mình làm như thể tim em sẽ nhảy ra ngoài ấy. Thật dễ thương!
– Đó là do…
Ôi, đôi hàng mi rủ bóng! Nó khiến anh muốn trêu trọc em.
– Anh là gì của em?
Em lản tránh nhưng rồi cũng nói ra :
– Chồng sắp cưới trên giấy tờ.
Thật phũ phàng .Thật đau lòng. Anh đã hi vọng em sẽ nói anh là người yêu em.
– Vậy còn Hạo Thiên?
Em có chút bối rỗi khi nhận được câu hỏi. Đừng biểu diễn cái biểu cảm đó nó sẽ khiến anh ghen đấy!
– Là bạn cùng lớp.
Chỉ vậy thôi sao, thế sao em lại ấp úng. Nghi lắm!
– Em học đi, anh về phòng nhé!
Em chẳng nói gì chỉ quay đầu vào “học”. Thật phũ phàng! Thật đau đớn! Thật tức giận!
Mỗi ngày anh phải làm việc từ sáng đến tối không được nghỉ ngơi. Đến khi tối về lại không thể ở bên em. Em sẽ chẳng bao giờ hiểu cảm giác của con ma tình này đâu! Ở bên em anh có cảm giác vừa hạnh phúc vừa đau đớn.
Đêm nay chẳng khác bao đêm khác. Anh vẫn im lặng trong căn phòng ập mùi hương cỏ cây. Còn em, em chỉ khe khẽ mở cửa kiểm tra anh đã ngủ hay chưa rồi lẳng lặng đóng cửa. Em ngủ trên chiếc ghế dài trong phòng khách. Em đang ngượng ngùng? Em đang bối rỗi? Em đang ghi ngờ? Em đang khinh thườn kẻ tự sung là chồng em sao? Em nên nhớ mình có một đứa con H trong bụng. Vì điều đó mà anh ra khỏi giường tiến thẳng đến phòng khách. Em giật mình khi thấy anh. Anh đứng trước mặt em hét lớn :
– Bộ em muốn anh phát điên lên sao? Em không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho con em chứ! Ở đây lạnh lắm biết không?
– Em xin lỗi.
Em nhìn tôi mếu máo như sắp khóc. Tôi nhìn thấy sự dấu diếm nơi em. Em đang có che đậy cái gì sau lưng?
– Em giấu cái gì sau lưng?
Em giật thót lên, mắt mở to hết cỡ như thể thanh minh. Em đang thay đổi, đúng nhưng chưa đủ nhiều để anh không nhận ra.
– Nào, đưa anh xem.
Tay em vẫn không lôi ra, em làm như thể lời nói của anh chẳng có giá trị nào ở đây cả. Anh đã hứa với lòng mình rằng sẽ không to tiếng với em nhưng vừa nãy anh đã làm rồi nên thêm một lần nữa cũng chẳng sao :
– Đưa anh xem!(hét lớn)
Phải biện pháp mạnh em mới nghe. Em rút từ sau lưng một chiếc khăn len nhỏ đang đan dở. Nó màu tím nên anh chợt cười :
– Em đan khăn cho anh hả?
– A… không… em đan cho em bé.
Ăn dưa bở(khóc thầm)
Tình yêu là sai lầm
Ngay từ khi giọng nói trong trẻo của em bất chợt vang lên trong đầu anh. Anh đã tự nhủ hãy ném cái giọng nói đó đi và dành trái tim cho cô ấy. Người con gái mà anh đã vô cùng yêu thương. Người con gái đã bỏ rơi anh, đã biến mất khỏi cuộc đời anh. Phải, em là mối tình sau, là mối tình thứ hai, là mối tình mà anh đang cố bảo vệ. Có thể tình yêu của anh chỉ là một mục đích quên đi người khác. Nhưng em đánh được hạnh phúc. Và anh sẽ chẳng thể rời xa em.
Anh là một tên khốn!
Anh yêu em để lấp đầy khoảng chống. Và giờ đây, anh không thể thoát ra, không thể nhớ nổi tên người con gái trước kia mà anh đã từng yêu.
Anh yêu em!
Anh chìm sâu vào giấc ngủ sau một ngày ghen tuông mù quãng. Đến cuối cùng anh nhận ra em chẳng quan tâm đến anh là ai. Em nghĩ đến học, em nghĩ đến Hạo Thiên, em nghĩ đến đứa con H của chúng ra. Liệu anh có nằm trong suy nghĩ của em! Anh đang lạc lỗi! Anh mất kiểm soát!
Hôm nay, bố mẹ anh chính thức từ bỏ nhau. Và anh đã có một mất mát lớn trong đời. Anh chỉ đang cố nhìn em để quên đi tất cả. Nhưng em gạt anh ra. Anh có một người anh, một cô em gái và cả tá đứa em khác dòng máu. Chúng cố gắng tranh giành mọi của cải về mình để thỏa mãn lòng tham. Anh không quan tâm đến điều đó, anh chỉ còn có thể quan tâm đến em.
Em ngủ trong phòng và từ chối ngủ chung. Anh chỉ dám nhìn em một chút trước khi cánh cửa phòng đóng lại. Anh chờ đời một trái tim cùng nhịp! Có thể tình yêu của anh sẽ chỉ đem đến nỗi đau cho em. Nhưng anh không thể dừng lại, đã quá trễ!
Anh nằm dài trên ghế sofa, tay gác lên trái suy ngẫm hồi lâu. Ngoài kia những ngọn gói khe khé thổi. Chúng làm như thể đang trêu đùa anh.

Một cú điện thoại vang lên, anh chầm ngâm mội hồi thật lâu rồi nhấc máy :
– Biến đi thằng quỷ! Anh mày đang tức!
– ” Đại ca em xin lỗi nhưng… tiểu thư Lam Ngọc đã về!
Em. Sau đêm qua
Sáng hôm sau khi anh thức dậy, em có chút bồn chồn bởi lo rằng anh sẽ lạnh nhạt hay không đoái hoài đến em. Nhưng anh lại không vậy, anh ngấp ngắn ngáp dài với bộ quần áo xộc xệch.
Trong lúc em đang làm bữa sáng thì anh lại nằm gục trên bàn ăn. Nhưng ngay khi dọn thức ăn lên bàn là anh bừng tỉnh, hành động như một đứa con nít. Có chuyện gì sao?
Và cứ vậy, bữa ăn trở nên vui vẻ qua những câu đùa cợt của anh.
Trường học
Ngay khi xuống xe và quay đầu lại thì anh biến mất, thật hụt hẫng và bâng khuâng.
– Minh Ngọc, minh Ngọc!
Hạo Thiên từ đâu xuất hiện. Và em đã cùng cậu ấy vào lớp, ngay khi đến em đã bắt gặp ngay ánh mắt khiễm nhã của Hồng Duyên. Nhưng nhỏ cũng nhanh chóng quay đi và trở về với chủ đề đang bàn luận. Em có nghe loãng thoáng được đôi chút. Đó không hải là nghe lén chỉ là Hồng Duyên nói to quá thôi!
– Mình đoán sẽ có giáo viên chủ nhiệm mới của lớp mình đấy cũng phải thôi cô Phạm Hương nghỉ đẻ mà.
Và không thể tin được, lúc truy bài Hạo Thiên đã hành động một cách điền rồ và làm em vô cùng tức giận.
– Chúng bay nghe đây, tao, Trần Hạo Thiên là bạn trai của Lâm Minh Ngọc từ hôm nay. Cấm đứa nào đụng vào bạn gái tao!!!- Cậu ấy hét lên trước những cái vỗ tay đùa cợt của bạn cùng lớp
Tình trường si mê
Sáng hôm nay khi anh thức dậy, quả thực tâm trạng anh không hề vui vẻ, thoải mái mà nói thẳng ra là vô cùng tồi tệ.
Nhưng anh đã cố, đã rất cố gắng để xử sự như chẳng có gì xảy ra. Không sao hết, chỉ cần có em mà thôi.
Sau bữa sáng, anh đưa em đến trường. Ngay khi em xuống khỏi xe, anh đã phóng ngay đi mà không cố nhẫn nại để được nụ cười của em sưởi ấm. Bởi anh đang có một rắc rối, rất rất rắc rối. Và anh sẽ giải quyết nó “một mình” vậy nên hãy yên tâm và cười nhé người anh yêu.
Phải, anh đã không nói lấy một lời, thậm chí còn không quay đầu lại nhìn em. Anh xin lỗi nhưng… nếu anh nói, anh quay đầu lại thì cái lòng kiên định “sắc đá” của anh cũng sẽ vỡ vụn mất.
Anh lái xe thẳng đến “nơi bí mất”. Nơi mà người con gái anh yêu trước kia đang chờ anh.
Có thể anh sẽ không bao giờ dám nói ra điều đó như đây có thể là lúc thích hợp nhất để em hiểu thêm về con người thật của anh. Anh yêu em rất rất nhiều, nhiều hơn cả tình cảm anh dành cho chính anh.
Lam Ngọc, Thanh Tiết Lam Ngọc, người phụ nữa đã buông tay 4 năm trước.
Giờ cô gái ấy đang đứng trước mắt anh, ngồi trên chiếc ghế dài tại phòng làm việc chính của anh. Và ngay khi mở cửa anh đã thấy mái tóc màu nâu đen mềm mại đó. Nhưng anh đã không còn xao lòng, dù chỉ là nửa nhịp.
Nhận biết được sự hiện diện của anh, cô ấy quay lại cười nhẹ rồi nói với cái giọng thản nhiên :
– Chào anh, lâu quá không gặp, anh khỏe chứ?
Anh vẫn im lặng tiến đến bên bàn làm việc, lúc này anh đang rất thất vọng. Thất vọng về người phụ nữ này không hề thay đổi giống như 4 năm về trước.
– Anh Lâm, cho em vay 14 tỷ đi!- Cô ta cười
– Cô cần tiền làm gì?
– Sao lạnh lùng thế, em dùng nó để làm việc “tốt” mà.
– Cô đi về đi, tôi không có.
– Vậy anh có tiến cho con nhỏ họ Lâm đó mà, cho em có tí tiền bẩn mà bày đặt làm cao.