Ái Tầm Kiều ( Đã END )

Chương 4: Kỳ Ngộ

Miêu Lãm nhìn lên nền trời đen mượt, mới đó y đã chờ mười tám năm. Mười tám năm ròng rã y phiêu bạt giang hồ… Nhưng y vẫn chưa tìm được Tiểu Kiều. Nàng dường như đã biến mất trên cõi đời này.

Y thở dài, con đường của một kiếm khách, y đã từng muốn từ bỏ. Y từng có một gia đình, có một nương tử y hết mực yêu thương. Nhưng tất cả chỉ tan biến trong nháy mắt.
– Mau đuổi theo, chớ để ả sống sót!

Tiếng hét ầm ĩ xé rách sự tĩnh lặng bao quanh y. Tiếng vó ngựa dồn dập. Những thanh âm đó phát ra từ cách y chừng ba dặm. Đối với Miêu Lãm, dù chỉ là một chiếc lá vàng rụng cách đó ba dặm cũng không lọt khỏi tai y. Song những lúc y đang tưởng nhớ Tiểu Kiều, những thanh âm này khiến y thấy rất phiền phức.

Một toán người đang ráo riết đuổi theo một cái bóng nhỏ chạy thẳng về phía y. Có vẻ kẻ bị truy sát đang mang thương thế, sức đã cùng, lực gần cạn kiệt, cước bộ lảo đảo. Tuy nhiên hắn vẫn cố hết sức chạy. Có điều sức người không thể địch lại sức ngựa, chẳng mấy chốc hắn đã bị kẻ thù vây quanh.

Chuyện chẳng liên quan đến bản thân, hơn nữa y đang muốn yên tịnh nên Miêu Lãm nhẹ nhàng ngự kiếm phi thân lên cao để tránh đám người kia. Toạ vị trên nhánh cây cao nhất của một cây đại thụ, y lơ đãng đưa mắt nhìn xuống.

Dưới ánh trăng, đám người kia đã kéo đến ngay dưới gốc cây. Kẻ bị vây lộ diện ra là một thiếu nữ. Khuôn mặt nàng nhọ nhem dính tèm lem bùn và máu nên y nhìn không rõ nhưng dựa vào thân hình, nữ lang này chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi.
– Lũ khốn khiếp! Nếu không phải bổn cô nương mất cảnh giác để trúng độc kế của các ngươi, các ngươi đừng hòng sống sót qua ngày mai.

Thiếu nữ cất giọng lanh lảnh, lọt đến tai y. Đám người vây lấy nàng ta nhảy xuống ngựa, đứng thành vòng tròn, vây lấy thiếu nữ. Thiếu nữ lùi lại, thân chạm gốc cây. Nàng ta mồ hôi chảy xuống trán thành giọt, đưa tay ôm eo. Máu tươi từ vết thương nhỏ ra thấm ướt cả áo ngoài. Đối diện nàng là sáu gã lực lưỡng. Theo Miêu Lãm ước định sáu gã này khoảng cấp độ tư, võ công vô cùng tầm thường.

Ở đại lục địa, võ nghệ được chia làm năm cấp độ. Thấp nhất là cấp tư, tức là những kẻ từ sơ biết võ công cho đến mức có thể luyện được chút đỉnh ngạnh công. Cấp độ ba là những kẻ bắt đầu biết luyện khí, nhưng chưa biết tụ khí. Ở cấp độ hai người luyện bắt đầu biết tụ khí, song chưa dùng được khí lực để thi triển hết mức võ công của mình. Cấp độ một là những cao thủ dùng khí, thậm chí có thể dùng vũ khí khí lực. Số cao thủ cấp một ở đại lục địa không nhiều, tuy nhiên những cao thủ cấp một tuyệt đối không phải không thể đánh bại. Những cao thủ đẳng cấp vượt cả cao thủ cấp một thì không xếp hạng mà kêu bằng siêu cường cao thủ. Các siêu cường cao thủ năng lực phi phàm, nhưng không phải ai cũng bằng nhau. Có rất nhiều đẳng cấp trong số các siêu cường cao thủ, năng lực của mỗi người cũng vô cùng khác biệt. Miêu Lãm thành danh trong giang hồ từ rất sớm, hiện tại cũng đứng trong đẳng cấp siêu cường cao thủ.
Quay lại đám người ban nãy, một đại hán có râu đứng ra phía trước, cười ha hả nói với cô nương kia:
– Chết đến nơi mà còn to miệng lớn lối. Để ta xem xương của ngươi rắn đến cỡ nào! Các huynh đệ, đứa nào túm được cô ả, ta cho tùy tiện xử lí.
Gã vừa dứt lời thì cả đám đã xông lên. Vị tiểu cô nương lùi xuống mấy bước, trong tay vụt xuất hiện một thanh trường kiếm. Thanh kiếm này thân mảnh mà vững chắc, tuyệt đối là một thanh kiếm cực phẩm. Trường kiếm trong tay nàng hoa lên, chiêu thức mạnh lạc. Nữ nhân này chắc chắn có công phu cơ bản, đẳng cấp cao hơn hẳn sáu gã kia. Nhưng song thủ nan địch quần hùng, lại thêm có thương thế sẵn, nàng rõ ràng yếu thế hơn. Chỉ trong không đầy ba chiêu, nàng đã trúng ngay một chùy vào ngang sườn, miệng phun ra một búng máu, ngã xuống. Một mũi trường tiễn quấn chặt lấy tay nàng, giật mạnh. Thiếu nữ kêu lên một tiếng, thanh trường kiếm tuột khỏi tay. Trên cổ tay lưu lại một vết lằn đỏ.

Trường tiễn lại vút tới. Thiếu nữ hoảng hốt đưa tay lên đỡ. Tiễn quất mạnh vào tay, xé rách cả áo, lộ ra làn da trắng như tuyết. Thiếu nữ cắn mạnh răng, chịu đau, toan nhặt trường kiếm lên. Gã có râu ban nãy tiến lại, giẫm lên tay nàng khiến nàng phải buông rơi kiếm. Thấy vậy, gã được thể càng cười lớn:
– Mau bắt lấy ả, đợi hưởng thụ xong giết chết ả cũng chưa muộn.

Thiếu nữ nghe vậy thất sắc. Sáu gã kia liếm mép nhìn vào làn da trắng lấp ló sau phần áo rách của nàng. Thiếu nữ lấy hết sức quét một cước. Đại hán có râu nhảy lên tránh. Nhân cơ hội ấy, nàng chộp lấy thanh kiếm ném mạnh về phía trước rồi lăn mình thật nhanh tới mé sông. Tay ôm bên sườn, nàng quát:
– Bổn cô nương thà chết dưới đáy sông này cũng không để các lũ hỗn đản ngươi được như ý.

Dứt lời nàng lập tức tung mình xuống sông trong tiếng thét vang của đám người kia. Tên thủ lĩnh bừng bừng tức giận, gầm lên:
– Quân ăn hại! Mau vớt ả lên!
Đám người hùng hổ xồ lại bờ sông như một lũ thú đói mồi.
Bỗng…

Chỉ một ánh sáng loé mắt quét qua dưới ánh trăng. Đám người thất thần nhìn về phía trước. Lần lượt từng gã đảo tròng mắt, máu từ cổ phụt ra thành vòi, nghẹo đầu ngã xuống đất. Gã thủ lĩnh cả kinh, lùi lại sau ba bước, mồ hôi hột chảy đầy tay. Một bóng người cầm kiếm lừng lững xuất hiện. Ánh trăng sau lưng y chiếu vào thanh kiếm bạc còn dính loen máu tươi lấp lánh. Ánh mắt y sáng như sao giữa đêm tối, loé lên một thứ sát khí kinh người. Miêu Lãm nhìn thẳng vào tên thủ lĩnh, gằn giọng nói từng chữ một:
– Bình sinh ta ghét nhất là ỷ đông hiếp yếu.
Tên thủ lĩnh hồn vía bay lên mây, quay mình toan tìm đường tháo chạy. Có điều chân gã như bị chôn lại tại chỗ. Nơi chân gã chợt hơi nhói một chút. Gã đưa tay sờ vào bắp đùi. Một thứ chất lỏng dính vào tay y. Miêu Lãm không hề di động, lạnh lùng đưa tay thu lại phi kiếm. Gã thủ lĩnh rú lên một tiếng, đổ rập xuống đất. Hai cái chân bị cắt đứt lìa cũng đổ sập xuống nền cỏ, giật giật mấy cái. Gã sợ đến độ không còn thấy đau, lết trên đất, miệng rền rĩ:
– Xin…xin… xin …anh hùng… tha mạng…
Miêu Lãm cười gằn, tay phải khoát nhẹ một cái. Gã thủ lĩnh kia thấy mặt mát rượi như có gió phả vào, lập tức hồn lìa khỏi xác về chốn địa phủ. Một đường rạch dài chia đôi khuôn mặt suốt từ trán cho đến hết cằm. Miêu Lãm nhìn y đầy khinh thị, nói:
– Ta không phải anh hùng, ngươi gọi sai rồi.
Rồi y tiến từ tốn lại phía bờ sông.
Trăng đã lặn…
***
Lệ Kiều nheo mắt, tiếng tí tách của lửa khiến nàng tỉnh giấc. Nàng thở hắt ra, khẽ cựa mình, thấy vết thương đã đỡ phần nào. Toàn thân của nàng khô ráo, cảm thấy rất khoan khoái. Nàng thử cử động. Bộ đồ có vẻ hơi rộng. Đưa mắt nhìn nhanh xuống, Lệ Kiều suýt hét lên, bộ y phục này đâu phải của nàng?
– Rốt cuộc chịu tỉnh lại rồi. Ta tưởng cô còn ngủ lâu chứ!
Lệ Kiều giật mình nhìn nam tử vừa lên tiếng. Y không mặc áo, để lộ một vết sẹo nhỏ trên ngực. Ánh lửa hắt lên đủ cho nàng nhận biết một khuôn mặt rất tuấn tú. Trông y khá trẻ, chỉ độ chưa đến ba mươi niên kỉ.
Say sưa đoán lai lịch của y, Lệ Kiều bất giác giật thót khi nhận ra tình cảnh của mình. Nàng hoảng hốt hỏi:
– Y phục của ta đâu, tại sao ta lại ăn mặc như thế này?
Nam nhân bật cười, đáp:
– Y phục của cô ướt hết, lại dính máu, không mặc được nữa. Thứ cô nương đây đang mặc chính là quần áo của tại hạ.
Lệ Kiều mặt cắt không còn giọt máu, hết nhìn xuống y phục trên người mình lại nhìn nam nhân kia, miệng lắp bắp:
– Ngươi… ngươi thay y phục cho ta?
Nam nhân kia vẫn cười cười, nheo mắt như trêu tức:
– Ở đây ngoài ta và cô nương thì còn ai nữa? Cô bị gãy mất ba cái xương sườn, nếu ta không kịp thời nối lại thì cô đã sớm nói lời vĩnh biệt với thế gian này rồi.
Lệ Kiều thất sắc:
– Vậy là … vậy là ngươi đã… Ngươi không phải… SẮC LANG!!!
Y nhướn mày nhìn cô, rồi lại phì cười, nhún vai ra vẻ khinh thị:
– Tiểu cô nương, cô xem thường ta quá rồi. Đối với thiếu nữ chưa phát triển hết, ta không có chút hứng thú nào.
Lệ Kiều đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt y:
– Nếu ngươi không có ý đồ xấu, tại sao không mặc áo vào?
Nam nhân chắt lưỡi, chỉ vào bộ đồ nam nhân đang phơi cạnh đám lửa, đáp:
– Áo của ta vẫn chưa khô, bộ khô ráo thì mặc cho cô rồi cô nương.
Vừa tức vừa xấu hổ, Lệ Kiều bặm môi muốn bật khóc:
– Ngươi đã lợi dụng, còn lên tiếng chê bai. Tên sắc lang hỗn đản, đê tiện, mất nhân tính này! Ngươi đúng thực là ĐÊ TIỆN!
Miêu Lãm nói:
– Tiểu cô nương, dù gì ta cũng là ân nhân của cô. Cô cứ luôn mồm kêu ta là hỗn đản này, sắc lang nọ, đê tiện kia. Ta sẽ nổi giận đó.
Lệ Kiều càng nghe càng tức, luôn mồm gào lên:
– Đê tiện, đê tiện đê tiện đê tiện đê tiện đê tiện !!!
Y bất ngờ đè nàng xuống. Lệ Kiều thót tim, bàn tay của y cứng như sắt khoá chặt lấy thân hình nàng khiến nàng không tài nào cục cựa được. Tay còn lại của y nâng cằm nàng lên. Mặt hai người cách nhau chưa đến một gang tay, gần đến mức nàng thấy rõ từng chi tiết trên khuôn mặt y. Im lặng một chút, rồi Lệ Kiều sực tỉnh ra, la hoảng:
– Ngươi… ngươi định làm gì?
Y ghé sát vào mặt của nàng, nói thầm vào tai:
– Nếu cô tiếp tục la, không chừng ta lại có chút hứng thú đó.
Lệ Kiều lập tức im thin thít.
Miêu Lãm cười khẩy, rồi ngồi thẳng dậy. Y bước tới nhặt lấy hai con gà rừng đang nướng dở, rồi nói:
– Tiểu yêu, đói chưa? Đói thì ăn đi.
Lệ Kiều rụt rè ngồi dậy, rụt rè nhìn y rồi đón lấy con gà từ tay y. Nàng nhấm nháp từng miếng nhỏ, hiền lành hệt như một con mèo nhà. Thi thoảng nàng mới dám đưa mắt liếc trộm y một cái. Thấy bộ dạng sợ hãi đó của Lệ Kiều, Miêu Lãm không nén nổi bật cười mấy tiếng. Lệ Kiều thấy y cười thì không im lặng được nữa:
– Cười cái gì?
Y giật một miếng đùi lớn, đưa thêm cho Lệ Kiều, nói:
– Tiểu yêu ngươi nếu không lên tiếng thì cũng dịu hiền lắm.
Lệ Kiều gân cổ lên cãi:
– Ngươi hơn ta được bao nhiêu tuổi mà gọi ta là “tiểu yêu”.
Không nhìn nàng, y đáp:
– Nếu có diễm phúc thì cháu gái của ta đã bằng tuổi cô rồi.
Lệ Kiều nghe lời thấy lạ, ra vẻ đăm chiêu:
– Nhìn ngươi không giống người nhiều tuổi như vậy.
Y nghe vậy liền cười ngặt nghẽo, vứt xương gà xuống, giọng dạy dỗ:
– Nhưng thực chất ta đáng tuổi gia gia của cô đó. Vì vậy cô nên kính cẩn với ta hơn một chút. Con gái dữ quá sẽ không lấy được chồng đâu.
Lệ Kiều lầu bầu:
“ Lắm điều y như gia gia của ta. Mặt thì trẻ mà lí luận thì lắm thế.”
Rồi nàng ngẩng lên:
– Được rồi, thích kính cẩn thì kính cẩn. Nhưng tiểu nữ cũng phải biết quý danh của lão bá đây chứ?
Y chống tay lên cằm, nhìn nàng, trong mắt đầy tiếu ý:
– Ta họ Miêu.
Lệ Kiều lẩm nhẩm cái gì đó trong miệng, bất ngờ cười rúc rích. Nàng lấy tay che miệng, làm bộ như đang cố nín cười mà nín không nổi. Nàng tính chờ đến khi Miêu Lãm nổi hứng tò mò mới nói, nhưng y chỉ nhìn nàng mà không nói gì. Tức mình, Lệ Kiều hét to lên :
– Lão Miêu. Đồ mèo già !
– Hả?
Y nhìn nàng, mắt hơi chớp như thể không hiểu cái tên này nghĩa là sao. Nàng được thể che miệng cười khúc khích, giải thích chầm chậm:
– Lão bá thích kính cẩn mà, gọi là “Lão Miêu” không phải rất kính cẩn sao?
Miêu Lãm không buồn đôi co với nàng:
– Cô nhóc thích gọi sao thì tùy. Vậy “lão Miêu” ta phải xưng hô với cô nương thế nào?
Lệ Kiều đáp trổng:
– Họ Chung, tên là Lệ Kiều. Cha mẹ thường gọi là Tiểu Kiều.
Y bỗng quay lại nhìn nàng:
– Kiều à?
Lệ Kiều chun mũi, dẩu mỏ lên đáp :
– Tên đẹp quá hả?
Y cười nhạt:
– Phải, rất đẹp. Hình như những người tên Kiều đều không hiền lành.
Ánh mắt y bỗng trở nên xa xăm. Y im lặng một lát không nói gì. Y đột nhiên im lặng khiến Lệ Kiều thấy là lạ, tự nhiên cũng im lặng. Tiếng lửa cháy tí tách là thanh âm duy nhất trong không gian. Hoa lửa bắn lên như kia cách hai người. Không ai nói với ai gì nữa, không gian trong miếu hoang bỗng chốc nặng như chì. Mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ riêng của mình. Lệ Kiều nhìn y. Nãy giờ vừa tỉnh dậy nàng đã đôi co với y không ngừng, nghĩ lại vừa buồn cười vừa tức. Nam nhân này trông rất trẻ tuổi, vậy mà lại kêu rằng mình đáng tuổi cha nàng. Lúc nàng nhảy xuống sông tránh mấy tên cục súc kia, trước khi ngất xỉu, nàng cũng láng máng nhận ra có kẻ ôm lấy mình rồi bế mình lên bờ. Lúc đó mắt nàng đương mờ mịt vì nước, không nhìn thấy mặt kẻ kia. Song so vóc dáng của hai người đó, có vẻ gã nam nhân này đúng là kẻ đã cứu nàng. Y cứu nàng lên, thay đồ cho nàng. Nghĩ tới đó mặt Lệ Kiều đỏ bừng lên vì xấu hổ. Thân thể nàng đã bị tên sắc lang mèo già kia thấy cả, thử hỏi mặt mũi nàng còn biết để vào đâu chứ. Nàng quắc mắt nhìn y đầy căm hờn, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống y. Nhưng ban nãy y tuỳ tiện dùng một đòn khoá mà nàng cố sao cũng không thoát được, đủ hiểu so năng lực võ công hai bên chênh lệch đến mức nào rồi. Nàng cũng đâu phải kẻ không biết suy tính. Y còn là ân nhân cứu mạng nàng, nên nàng không thể đánh hay móc mắt y được. Hơn nữa y cũng khiến nàng nhất mực tò mò.
Nhìn gương mặt Lệ Kiều thay đổi như chong chóng, bộc lệ hết tình cảm ra, Miêu Lãm không khỏi cười trong lòng. Các cô gái tên Kiều hình như đều vậy, đơn giản và dễ bộc lộ tình cảm. Tiểu Kiều cũng thế, có gì trong lòng đều biểu hiện hết ra mặt. Chớp mắt đã qua mười tám năm… Nghĩ đến đó Miêu Lãm hốt giật mình, lên tiếng hỏi.
– Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?
Lệ Kiều giật bắn mình, nhưng rồi lấy lại bình tĩnh, câng mặt lên đáp:
– Thì mười lăm lên mười sáu.
Mặt y thoáng buồn, hạ giọng:
– Mới mười lăm, vậy thì không phải.
Rồi y im lặng, không nói thêm gì nữa, chăm chú nhìn vào lửa đỏ, trong mắt lộ vẻ bi thương vô hạn…
Tiểu Kiều nhìn y, cảm thấy rất tò mò, liền nhỏ giọng hỏi:
– Nè, Lão Miêu, bộ ông tìm ai hả? Nói ra nghe thử, biết đâu bổn cô nương giúp được?
Y nhìn nàng, tỏ vẻ không tin vào khả năng của nàng:
– Nhóc con ngươi ra đời chưa được bao lâu, giúp gì được cho ta chứ.
Lệ Kiều tự ái, vỗ ngực:
– Chớ coi thường ta, chưa có chuyện gì Chung Lệ Kiều này chịu thua cả.
Miễu Lãm cười cười, nheo mắt hướng về phía quần áo của Lệ Kiều vẫn đang phơi, hỏi nhỏ :
– Tự tin quá nhỉ, vậy ai đêm qua cùng đường phải nhảy xuống sông?
Câu nói làm sự tự tin của Tiểu Kiều xẹp mất quá nửa, nàng ta nhăn mặt:
– Lão già rồi sao còn trêu người khác vậy. Không muốn bổn cô nương giúp thì thôi… việc gì phải buông lời khinh bạc thế ?
Miêu Lãm không muốn trêu trọc cô bé nữa, liền nói:
– Thôi được rồi. Ta đang tìm một cô gái, từ mười sáu đến mười bảy tuổi.
Lệ Kiều chăm chú nghe, hỏi:
– Gì nữa?
Y đáp cụt lủn :
– Hết rồi.
Lệ Kiều chưng hửng:
– Không có gì thêm à ?
Miêu Lãm lắc đầu.
Lệ Kiều hỏi tiếp :
– Cô nương đó tên là gì ?
Y lắc đầu.
– Vậy nhà ở đâu ?
Y lại lắc đầu. Lệ Kiều hỏi vớt lấy câu cuối cùng :
– Vậy chắc diện mạo cô nương đó lão phải biết chứ ?
Miêu Lãm cười buồn, lắc đầu. Đến lúc này thì Lệ Kiều bĩu môi, đáp :
– Có đến hàng trăm hàng ngàn cô nương mười sáu mười bảy tuổi, lão không biết tên tuổi, địa chỉ của người ta, như vậy khác gì mò kim đáy bể, lão già rồi nên khùng hả?
Lão Miêu cười, xua tay nói :
– Ta đã nói cô không giúp gì được cho ta mà. Tại cô muốn biết thôi.
Câu nói kích thích trí tò mò của vị tiểu cô nương Lệ Kiều. Nàng xích lại gần Miêu Lãm, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn, lên tiếng hỏi :
– Cô ta là ai vậy? Con gái của ông à?
Y dửng dưng đáp:
– Không. Nương tử của ta.
Lệ Kiều nhảy dựng lên:
– Nương tử? Mới mười sáu mười bảy tuổi mà đã làm nương tử ông. Lão Miêu, ông không phải lừa vị cô nương đó chứ ?
Miêu Lãm nhìn dáng vẻ tò mò của Lệ Kiều, bỗng nổi hứng trêu nàng ta:
– Không tìm được thì thế cô vào nhé. Dù gì ta cũng nhìn thấy hết rồi. Ta không phải loại vô trách nhiệm. Chỉ là đợi cô lớn thêm chút nữa. Không sao, ta chờ được.
Lệ Kiều đỏ bừng mặt:
– Ông đừng được nước làm tới. Có chết ta cũng không lấy ông.
Bộ dạng của nàng ta làm y bật cười, lâu rồi y không đùa vui với ai như thế như vậy. Lâu lắm rồi.
Nhưng nụ cười của y vụt tắt. Ánh mắt y thoắt thay đổi.
– Có người đến. – Y nói lạnh băng.
Màn đêm tĩnh lặng lại bị phá vỡ bởi tiếng người nhộn nhạo. Miêu Lãm thu kiếm đưa ra sau lưng, dáng vẻ rất khoan thai. Tuy nhiên ẩn sau dáng vẻ khoan thai đó là sức mạnh của siêu cường cao thủ. Từ tiếng bước chân, y có thể đoán định được trong đám người đến nhất định có một cao thủ hiện diện. Trong tiếng bàn luận của mấy người sắp đến, y hiểu mục tiêu chính là vị tiểu cô nương tên Lệ Kiều này. Y bước tới, ngồi chắn trước mặt Lệ Kiều. Nàng cũng nhận ra nguy cơ sắp tới, tự dưng muốn nép vào sau lưng y. Bản tính kiêu ngạo của nàng bỗng chốc bay mất hết.
– Ả đang bị thương, nhất định bọn chúng không chạy xa.
Một tiếng đàn ông khàn đục vang lên.
Y nắm chặt thanh kiếm hơn. Lệ Kiều vô thức bám lấy tay y, nhướn mày để nhìn qua vai y ra phía cửa. Y kín đáo đánh mắt về phía sau rồi mìm cười. Vị tiểu cô nương tưởng như không sợ trời sợ đất này ra cũng biết sợ.
Cánh cửa mở tung, một toán người cầm đao gươm xông vào, thoáng chốc đã vây lấy hai người. Lệ Kiều mặt tái nhợt, bấu chặt vào tay Miêu Lãm. Y cười cười trấn an nàng, nét mặt vẫn ung dung. Một người trong đám người kia lên tiếng :
– Hai ngươi đã giết huynh đệ của ta phải không ?
Lệ Kiều không đáp, cắn môi nhìn quanh. Phải có đến gần ba mươi người. Dĩ nhiên sức mạnh của đám người này cao hơn hẳn đám người ban nãy.
Một tiếng hô dõng dạc :
– Bang chủ đến.
Đám người đứng dạt sang hai bên, mắt vẫn không dời khỏi Chung Miêu hai người. Chung Lệ Kiều đưa mắt nhìn Miêu Lãm ý hỏi y. Chỉ thấy y mặt không biến sắc, lãnh đạm. Mắt y không đặt vào đám người kia mà nhìn thẳng ra cửa. Có cảm giác lúc này y như một hồ nước tĩnh, mặt nước phẳng lặng. Song chỉ cần một viên đá ném vào, nước hồ sẽ lập tức dậy sóng.
Cánh cửa bật mở. Một trung niên đại hán dáng vẻ oai hùng từ từ bước vào, nét mặt đằng đằng sát khí. Tay phải gã đeo thiết bao, eo lưng dắt một thanh trường kiếm, bên hông dắt một đoản kiếm.
Chỉ cần nhìn đoản kiếm đó có thể biết công lực của người này cao đến mức nào. Xưa nay người nào sở hữu phi kiếm, nhất định phải đạt đến cấp một. Trung niên nhân này cao to lực lưỡng, eo hùm lưng gấu, nhãn lực sắc bén có thần. Khí lực toả ra từ người này có thể cảm nhận rất rõ ràng, tạo thành một trường áp lực cực lớn.
Mô tả về người này, chỉ có thể dùng một chữ : « Mãnh ».
– Bẩm trại chủ, chính là hai tên này!
Một gã chắp tay rồi chỉ thẳng vào Miêu Chung hai người. Gã bang chủ kia nhìn thẳng vào Miêu Lãm, bất ngờ phi kiếm xuất vỏ, lao vun vút về phía y.
Miêu Lãm không hốt hoảng, dùng tay trái nhấc bổng Lệ Kiều lên, ném về một góc. Tay phải của y hoa thành một vòng tròn. Khí trong tay y cuộn lại thành gió lốc, hất văng phi kiếm sang bên. Gã bang chủ kia thâu lại kiếm, lập tức xuất trường kiếm, quét một đường cực mạnh. Kiếm lực như muốn xé tan không gian, nhằm thẳng hướng Miêu Lãm chém tới. Đám người kia dạt cả sang một bên. Tiều Kiều ngã dúi xuống nệm cỏ, co rúm lại một góc. Miêu Lãm lùi lại hai bước, bất thình lình đưa hai tay hướng xuống đất, dậm mạnh chân xuống đất. Tất thảy mọi người đều thấy đất dưới chân rung chuyển, gạch nền bật lên thành một bức vách ngăn chặn đường kiếm tới.
« Ầm » một tiếng lớn. Mái miếu hoang bị hất tung dưới sức ép của hai cao thủ. Bức tường đất của Miêu Lãm bị cắt vỡ vụn, gạch đất rơi lả tả. Bên kia bang chủ cũng phải lùi lại ba bước, kiếm trong tay rung lên bần bật.
Miêu Lãm khoé môi nở nụ cười, nói :
– Từ bang chủ, đã lâu không gặp.
Từ bang chủ thâu lại kiếm, cũng cười lại đáp:
– Miêu huynh đệ, đã lâu không gặp.
Hắn ra hiệu cho thuộc hạ hạ khí giới, nhìn y rồi nói:
– Thật không ngờ lại gặp Miêu huynh đệ ở đây. Xem ra võ công của huynh đệ lại tinh tiến không ít. Lão phu đã phải xuất cả phi kiếm và trường kiếm, vậy mà huynh đệ vẫn có thể dùng tay không đỡ được, xem ra lão phu không nhận già không được rồi.
Hai người cười ha hả, vỗ vai nhau như bạn thân lâu ngày gặp lại. Miêu Lãm không hề khách khí, đáp lại:
– Vậy Từ huynh từ nay phải cố gắng nhiều rồi. Chiêu vừa rồi của Từ huynh sức mạnh thì có thừa mà sức sát thương lại ít, song cũng buộc tiểu đệ đây dùng Khốn nguyên mới chặn lại được, sức mạnh này nên tận dụng.
Từ bang chủ cười lớn, đập mạnh vào vai Miêu Lãm:
– Ngươi xưa nay vẫn không thay đổi gì hết, mở miệng ra móc họng người khác. Có điều…
Gã cau mày nhìn về phía Lệ Kiều đang co rúm ở một góc, lên tiếng trách:
– Huynh thật không phải, cớ sao ra tay hạ sát huynh đệ của ta?
Miêu Lãm cười nhạt, tiến lại gần chỗ Lệ Kiều. Nàng ta run lên bần bật, đưa mắt nhìn xung quanh, bám chặt lấy tay Miêu Lãm không buông. Y hướng về phía Từ bang chủ, nói:
– Nếu sớm biết đó là thuộc hạ của Từ bang chủ thì tại hạ đã không lỗ mãng như vậy.
Y nói thêm:
– Có điều dám mong Từ huynh không vì chuyện nhỏ đó mà hủy mất mối thâm giao lâu nay giữa chúng ta, buộc tại hạ phải xuất kiếm ở đây…
Lời nói của Miêu Lãm vừa mềm mỏng lại vừa có ý dọa nạt. Từ bang chủ cũng không muốn đối đầu với y, liền đáp:
– Thôi được, chuyện của huynh ta có thể bỏ qua nhưng… ả họ Chung kia cũng giết không ít huynh đệ của ta, mau giao ả ra, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Lệ Kiều nhăn mặt, nếu y giao nàng ra, nàng chết cái chắc. Nhưng thật may mắn cho nàng, Miêu Lãm chẳng có vẻ gì muốn bỏ rơi nàng cả. Y cười nhạt, đáp :
– Rất tiếc… ta không thể theo ý huynh được.
Từ Giang hỏi:
– Tại sao?
Miêu Lãm kéo tuột Lệ Kiều vào lòng trong sự kinh ngạc của cả nàng lẫn đám người Từ Giang kia, đoạn nói với họ Từ:
– Cô gái này đã là người ta, nếu để huynh dẫn đi, Miêu Lãm còn mặt mũi nào hành tẩu trên giang hồ nữa.
Lệ Kiều trợn mắt nhìn y. Tên hỗn đản này rốt cuộc muốn gì? Người của hẵn là sao? Nàng cọ cựa muốn vùng ra nhưng Miêu Lãm càng ôm nàng vào chặt hơn, cười cười ra vẻ rất đắc chí, thậm chí còn cao hứng vuốt má nàng một cái. Lệ Kiều kinh hãi đến độ muốn nhảy dựng lên ngay tức khắc. Nhưng càng vùng y càng ghì chặt hơn. Bên tai nàng giọng y lí rí như muỗi kêu: “Không muốn chết thì ngồi im”.
Từ Giang bán tín bán nghi, gã kín đáo đưa mắt xăm soi hai người. Miêu Lãm để mình trần, còn bộ đồ Chung Lệ Kiều đang bận rõ ràng là nam y. Y ôm ghì nàng trong lòng, còn vuốt má, liếc mắt đưa tình. Cô nam quả nữ tại một nơi vắng vẻ, y phục không chỉnh tề, nếu bảo không có chuyện gì xảy ra thì trời mới tin được. Hơn nữa con nhóc họ Chung kia khuôn dung tươi tắn, dù có chút non nớt nhưng cũng là một mĩ nhân. Miêu Lãm dẫu sao cũng là nam tử, huyết khí phương cương, lửa gần rơm để xảy ra chuyện cũng không có gì là lạ lẫm.
Lệ Kiều khó chịu, hai má nàng đỏ bừng. Dù gì nàng cũng là một thiếu nữ đang lớn, từ cha sinh mẹ đẻ lại chưa gần một người đàn ông nào. Nay áp sát vào y như thế, lại trước mấy chục con mắt nhìn chằm chằm, trống ngực của nàng cứ đánh liên hồi. Sau khi bị y đe, nàng không còn dám vùng nữa, nhưng không kiềm chế được hai gò má đỏ bừng lên như say rượu. Nàng tự nhủ rằng xong việc nhất định phải cho tên hỗn đản đê tiện kia một trận ra trò.
Miêu Lãm thì trái lại, nét mặt dửng dưng, thậm chí còn cười cười. Nhìn bộ dạng e thẹn của Lệ Kiều, thêm điệu bộ đó của Miêu Lãm, giữa hai người có thể thực sự có chuyện. Từ Giang đắn đo nhìn. Thực lực của Miêu Lãm không phải gã không biết đến. Từng này người vây lấy y, có thể chiếm được tiên cơ. Song cho dù có thắng cũng hao binh tổn tướng vô cùng. Còn bại vong thì kết cục chỉ có một. Miêu Lãm xưa nay nổi danh đã xuất kiếm là phải thấy máu. Ban nãy y không xuất kiếm và muốn giữ tình hảo hữu rồi. Giờ ép y quá, e càng nhiều chuyện xảy ra. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Suy nghĩ thêm một hồi, tên họ Từ mới nói:
– Miêu huynh phong lưu khoái lạc, Từ mỗ cam bái hạ phong. Vị Chung tiểu thư, mà phải sửa là Miêu phu nhân này đã giết vài huynh đệ của bổn bang, nhưng nể tình tuổi nhỏ vô tri, nay có Miêu huynh hết lòng thương yêu bảo vệ, bổn bang sẽ coi như chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không. Dám mong Miêu huynh từ nay đa đa chiếu cố người của bổn bang để đáp thịnh tình này là được.
Miêu Lãm khoé môi mỉm cười, đáp:
– Miêu mỗ không có gì tài ba, tuy nhiên cũng có chút cân lượng. Từ bang chủ đã chấp nhận bỏ qua cho Tiểu Kiều, ta sẽ hết lòng giúp đỡ. Nếu Từ bang chủ cần ta giúp, xin dùng hoả hiệu, Miêu mỗ nhất định sẽ dốc sức làm giúp một lần… Dĩ nhiên là không tính phí.
Y cười cười, hoả hiệu trong tay y được tung lên cao. Từ Giang khoát tay áo, quét thành một vòng tròn, thu hoả hiệu vào trong tay, đáp lời:
– Nếu được vậy thì Từ mỗ không làm phiền cuộc vui của Miêu huynh nữa. Cáo từ.
Họ Từ phẩy tay, đám người kia nhanh chóng rút khỏi. Đợi tất cả đám người kia bỏ đi khuất hẳn, Lệ Kiều mới thở phào nhẹ nhõm.
– Cô nhóc ôm chặt quá đấy, muốn làm vợ ta thật hả?
Nàng chợt nhận ra mình vẫn đang nép vào ngực y, hai tay vòng ôm lấy y cứng ngắc.
Chung Lệ Kiều đỏ mặt, lập tức buông y rồi lùi ra xa.

(Hết Chương 4 … Xin mời đón xem tiếp Chương 5)